Nhung Hâm Lỗi bỗng thấy có không khí có chút không đúng, nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô quay mặt ra ngoài cửa sổ không để ý đến anh nữa, trong lòng liền thở dài, nghĩ đến vừa rồi anh kích động quát lớn như vậy chắc là cô sợ anh mất rồi, anh ão não vò đầu, hối hận không thôi, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, đem cô trở thành lính anh mất rồi.”
Xe chạy đến dưới nhà cô thì dừng lại, anh nghiêm mặt xuống xe vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô, Trần Cẩn sau khi xuống xe cũng không để ý đến anh nữa, cắn chặt môi, cũng không thèm chào hỏi bước nhanh vào trong nhà.
“Chị, chị về rồi à!” tiếng của Trần Hoan từ trong phòng khách truyền ra, vừa nhìn thấy Trần Cẩn lập tức cháy tới kéo tay cô hỏi nhỏ: “sao rồi, chuyện hại người tiến triển đến đâu rồi chị?”
Trần Cẩn theo thói quen hơi nhếch môi, lắc đậu rồi thở dài: “còn như thế nào được, em nhìn mặt chị thì biết thôi.”
Trần Hoan nheo mắt nghi ngờ nhìn cô: “phải không, cho em nhìn chút, chị miệng chi đỏ hết lên rồi này.” Ánh mắt chuyển đến đôi môi sưng đỏ của Trần Cẩn vui mừng vỗ tay hoan hô.
“Suỵt! Em nhỏ giọng một chút, đừng hại chị, chú đang ở đây đó.” Cô vỗ tay Tiểu Hoan một cái , sợ nó lại nói sai.
“Ba em đang nói chuyện với chú Lôi trong phòng làm việc rồi.”
Vừa nghe Lôi Tử Kiển đến nhà. Cô ngẩn cả người, ánh mắt có chút ảm đạm, nghiêng đầu nhìn Trần Hoan cười, kéo em cùng ngồi trên ghế sa lon, lấy điều khiển mở TV. Tâm tình phiền muộn. Không biết có chuyện gì mà đích thân trung đoàn trưởng của trung đoàn trinh sát đích thân đến nhà không biết, cô thật sự không muốn nghĩ thêm gì nữa, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng sợ là kết quả không như cô mong muốn.
Đợi khoảng 20 phút cửa phòng làm việc mới mở ra, Lôi Tử Kiền ra ngoài, Trần Hồng Phong cũng đi theo phía sau, ông ra tiễn Lôi Tử Kiền về. Hai người vừa mới ra khỏi phòng gần đến phòng khách thì Trần Hoan nghe thấy tiếng động liền đứng dậy chào: “con chào chú Lôi!”.
Lôi Tử Kiền nhìn Trần Cẩn mọt lát rồi nói: “Uh, Tiểu Cẩn về lúc nào đó cháu?”
“Dạ cháu mới về. Khi nào chú lại đến ạ?”
“Chú cũng không biết chính xác được.” Ánh mắt Lôi Tử Kiền ngẩn ra và lập tức khôi phục nhìn cô cười khẽ, sau đó xoay người nhìn Trần Hồng Phong nói: “Lão Trần, đừng tiễn nữa, tôi tự xuống dưới là được rồi.” Lấy tay ngăn lại, kéo cửa ra rời đi.
“Dạ, chú về!” nhìn Lôi Tử Kiền rời đi Trần Hoan liền hướng phía cửa chào.
Trần Hồng Phong trở lại phòng làm việc, ngồi tựa vào ghế hút thuốc nhìn rất cô đơn, lúc này cửa phòng chợt mở ra.
Ông nghiêng đầu đem thuốc đặt thuốc vào trong gạt tàn, nheo mắt nhìn người vừa vào, trong nháy mắt nhíu mày, giọng có chút không vui hỏi cô: “cháu vào đây làm gì?”
“Chú, có phải có tin tức về anh trai con không, chú nói cho con biết đi, đừng lừa con, chú Lôi đích thân đến nhà mình nhất định là có tin về anh trai con.” Trần Cẩn bước đến chăm chú nhìn chú cô.
Trần Hồng Phong nhìn cô chằm chằm, ông không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy, thuốc cháy sát tay có cảm đau rồi ông mới cúi đầu dập thuốc vào gạt tàn, điều chỉnh lại cảm xúc rồi kiên nhẫn nói: “chúng ta bàn về chuyện diễn tập quân sự thôi, liên quan gì đến Dự Lâm. Sau này chuyện của anh trai, cháu không cần lo lắng, anh cháu sẽ tự trở về thôi.”
“Chú, thật ra thì.......” Trần Cẩn còn do dự muốn hỏi tiếp.
Trần Hồng Phong lập tức ngắt lời cô: “được rồi, chú biết cháu muốn hỏi gì nhưng chú cũng không biết, Tiểu Cẩn, cháu có hỏi thêm thì chú cũng không trả lời được, muộn rồi cháu tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Rồi khoát tay bảo cô nhanh lên một chút.
Trần Cẩn vừa mới ra đến cửa thì Trần Hồng Phong còn nói: “tý nữa thì quên, tối mai theo chú đi dự tiệc, vốn định cho cả hai đứa đi nhưng Tiểu Hoan buổi chiều phải về trường rồi.”
“Dạ, nhưng sao thím không đi!” cô không vui lầm bầm trong miệng.
“Thím cháu mai có việc ở cơ quan, tối nay cũng sẽ về trễ.” Trần Hồng Phong buồn bực trả lời.
“Dạ.” Trần Cẩn nói xong đi ra thuận tay đóng cửa phòng lại.
Về phòng ngủ cô lại im lặng không nói gì, Trần Hoan lên giường trải chăn xong: “chị, chị làm sao vậy, có phải ba biết chuyện chị với anh Hâm Lỗi không?” mỗi lần cô về nhà hai chị em đều ngủ cùng nhau.
Trần Hoan cho rằng ba cô thấy môi chị Tiểu Cẩn đỏ lên mới gọi chị cô lên phòng dạy dỗ.
Lại không ngờ Trần Cẩn tức giận lườm cô: “nha đầu, trong đầu em chỉ có Trì Gia Hựu thôi sao, suốt ngày nghĩ chuyện không đứng đắn thôi sao.”
“Vậy sao mặt chị ỉu xìu như vậy. Thôi.....nếu không phải như vậy thì chuyện của chị với anh Hâm Lỗi tiến triển đến đâu rồi?” nói xong lại gần cô dò hỏi.
Trần Cẩn lấy gối ôm vào trong ngực, tiếp tục không trả lời: “sao em không hỏi anh Gia Hựu của em ấy.”
“Em muốn hỏi lắm chứ nhưng em sợ anh Hâm Lỗi phạt anh ấy không giữ bí mật thôi.” Trần Hoan lấy lòng kéo kéo áo cô.
“Ơ, em suy nghĩ cho bạn trai chu đáo thật, thật ra chuyện này nói ra cũng sẽ không bị phạt đâu, cũng không phải là bí mật quân sự. Tóm lại chị em hôm nay thê thảm lắm. Được rồi bây giờ đi ngủ, tỉnh dậy lại chiến đấu tiếp.” Không phải cô không muốn nói chuyện này nhưng lúc nãy cô cảm thấy chú đang giấu cô chuyện gì đó, làm tâm tình cô bứt rứt không yên.
Tối nay, cô cùng chú đi dự tiệc, tất cả mọi người trong phong chủ yếu đều là quân nhân, chú cô và cô vừa đến, mọi người lập tức liền giơ tay chào theo quân lễ, ông lập tức giơ tay chào đáp lễ.
“Mọi người ngồi xuống ăn tiếp đi.” Vừa nói xong đoàn trưởng Phạm Hàn Mặc đi đến gần họ: “sư trưởng đến rồi”, rồi đưa Trần Hồng Phong lại bàn bọn họ.
Thật ra khi anh đã thấy Trần Cẩn khi cô vừa mới đến cửa, nhìn cô gầy gầy như nhưng chỉ mặc quần áo bình thường trong đám người đêm nay cô lại rất nổi bật. Ngồi cạnh anh là Thích Vân Hâm , đây cũng không phải là ý của anh, chắc là đoàn trưởng muốn mai mối cho anh, cho nên vẫn luôn cố giữ chỗ ngồi thay anh và Thích Vân Hâm.
Trần Cẩn cũng vội vàng đi theo, lại đến đúng bàn của Nhung Hâm Lỗi. Cô liếc mắt nhìn anh một tý rồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chú. Không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại thấy Thích Vân Hâm ngồi đối diện, Thích Vân Hâm mặc quân trang, tóc ngắn ngồi bên cạnh anh, vừa rồi mới vào cô không thấy cũng không ngờ Thích Vân Hâm cũng đến lại mà còn là quân nhân nữa, cô thật là khổ đủ đường mà.
Cô yên lặng quan sát Thích Vân Hâm, cảm thấy dáng vẻ nhìn cô gái này rất thùy mị, trên vai là ba sao một gạch, không ngờ lại là thượng úy, chẳng trách cô ấy lại ở đây.
Thích Vân Hâm là người thông minh, Trần Cẩn vừa đến ánh mắt đã đặt trên người Nhung Hâm Lỗi, cô liền biết là cô gái này nhất định là coi trọng anh rồi, cô cảm thấy ánh mắt Trần Cẩn có chút thù địch nhưng Thích Vân Hâm chỉ xem Trần Cẩn là một cô bé nên không để ý đến, đứng dậy rót rượu cho tất cả mọi người trên bàn.
Chính ủy đứng chăm chú nhìn trên bàn ăn của Trần Cẩn, xem ra cô bé này ghen thật rồi, nếu không sao vừa nhìn thấy Thích Vân Hâm liền xị mặt xuống. Thấy vậy ông liền phá vỡ cục diện bế tắc này, cười to nhìn Trần Cẩn nói: “nha đầu, rảnh rỗi thì đến đây chơi đi, đối diện cháu là Thích Vân Hâm người mới được điều đến là kỹ sư thông tin đó.”
Thích Vân Hâm nói thế nào đi nữa cũng là người có gia thế, nếu không làm sao có thể ngồi ở bàn này, trong quân đội con gái xinh đẹp chút là rất hiếm, nên có rất nhiều người theo đuổi nhưng Thích Vân Hâm lại là ngoại lệ, bởi vì gia đình cô rất có quyền thế nên chẳng ai dám theo đuổi cô.
“Em chào chị.” Trần Cẩn rất không tình nguyện nhìn về phía Thích Vân Hâm chào hỏi.
Thích Vân Hâm nhìn cô khẽ cười rồi trả lời: “Em đừng khách sáo.”
Trần Hồng Phong uống một ngụm vừa vặn nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng đang tính toán, ngẩng đầu hỏi Thích Vân Hâm: “nghe lão Phạm nói cháu là nghiên cứu sinh đúng không?”.
“Dạ.” Thích Vân Hâm gật đầu một cái.
“Được lắm, đất nước chúng ta đang cần nhiều nhân tài ở lĩnh vực này lắm.” Nói xong lấy đũa gắp một hạt đậu phộng hỏi: “sao thế đã có người yêu chưa?”. Nghe sư trưởng hỏi vậy tất cả mọi người liền cười ầm lên.
“Dạ, chưa có đâu à.” Thích Vân Hâm đỏ mặt,thẹn thùng trả lời.
“Vậy cháu thấy Hâm Lỗi thế nào, cậu ấy là con trai bạn chú đấy!.” Lời này vừa nói ra, ai nấy đều á khẩu khó hiểu nhìn sư trưởng nhà mình, chẳng lẽ sư trưởng không nghĩ đến cháu gái ông sao, ở đây ai cũng biết Trần Cẩn có tình cảm với Nhung Hâm Lỗi.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong mà giật cả mình, vừa cầm cốc để uống lại đặt xuống, tất cả mọi người đều nhìn anh và Thích Vân Hâm, sao sư trưởng lo lắng cho anh còn hơn ba anh như thế nhỉ.
“Như thế không tốt lắm đâu.” Thích Vân Hâm chưa kịp trả lời thì Trần Cẩn tức giận nói chen ngang, nói xong làm như không có chuyện gì nhìn mọi nguười mỉm cười: “Là cháu không cẩn thận nói sai.” Lại không phát hiện sắc mặt Nhung Hâm Lỗi bây giờ hết sức khó coi.
Trần Cẩn lần này đã rõ, chú cô cố ý nói vậy, ông cố ý làm mai cho anh để cho cô thấy. Cô cúi đầu không nói gì, chỉ liên tục uống rượu, cô không ngờ chú cô lại giúp người ngoài, trong lúc vô tình liếc mắt thấy Nhung Hâm Lỗi trầm mặt nhìn cô. Lúc này chính ủy lại nhìn cô trêu đùa: “không phải con cùng sư trưởng kết hợp trêu đùa Hâm Lỗi đấy chứ?” mọi người nghe xong liền cười to mấy tiếng phụ họa.
Hôm nay, tất cả mọi người ai cũng rất vui vẻ, thi nhau chúc rượu, Trần Cẩn cảm thấy buồn buồn nên nói với chú: “Chú, cháu ra ngoài đi dạo một lát.” Cũng không quan tâm ông có đồng ý hay liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cô đi quanh sân huấn luyện, cúi đầu nhìn đất cát dưới chân, hôm nay cùng chú đến đây là một sai lầm, nghĩ đến đây cô liền hất tung đất cát dưới chân làm cho nó văng tung tóe, lúc này Nhung Hâm Lỗi đã đứng sau lưng chăm chú nhìn cô được một lúc rồi.
Nhìn thấy bên cạnh có bóng người, cô quay đầu nhìn anh hỏi: “sao anh cũng ra đây?”
Anh chỉ cau mày nhìn cô mà không nói gì. Anh thật sự không muốn ở trong kia nữa, bây giờ ghép anh với Thích Vân Hâm để trêu chọc rồi.
Trần Cẩn đứng dưới tán cây nhìn anh, ánh mắt trong nháy mắt sáng rực: “không phải là anh bị mấy thủ trưởng trong đó trêu chọc nên xấu hổ ra đây trốn đấy chứ?”
“Giễu cợt anh vui lắm sao?” anh nhăn mặt nhíu mày, không ngờ nha đầu này lại dám giễu cợt anh.
Biết mình đoán đúng rồi, vẻ mặt Trần Cẩn rất hưng phấn: “Không có, em chỉ cảm thấy rất vui vẻ thôi. Nói như vậy anh cùng cô gái đó không có quan hệ gi cả.” Nếu anh và Thích Vân Hâm không có quan hệ gì có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội.
Anh cúi đầu không để ý đến cô, xoay người nhìn binh sĩ chạy bộ trong sân, hít một hơi sâu.
Cô nhìn chằm chằm mặt anh.
“Có gì à? Sao em nhìn anh chằm chằm vây?” anh khẽ cười, nói đùa với cô.
“Anh không nhìn em làm sao biết em đang nhìn anh chứ.” Cô liền trả lời, cũng không ngờ anh sẽ tự động nói chuyện với cô.
Anh bị cô nói cho không biết làm đáp lại nên dứt khoát không để ý đến cô nữa. Trần Cẩn đặt tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực về phía anh nói: “Chỉ cần ở đây anh chưa có ai......” lấy tay chỉ vào trái tim của anh, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “thì em vẫn đang còn có cơ hội.” Giộng nói của cô rất tự tin và chắc chắn.
Anh nghe cô nói xong hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn cô rất chăn chú rồi khẽ cười: “anh rất tò mò em trở nên can đảm như vậy từ lúc nào?”
Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
Trần Cẩn tức giận đẩy anh trả lời: “Em vẫn sẽ không thích ai khác ngoài anh đâu. Với lại anh đã hôn em rồi, anh phải chịu trách nhiệm đi chứ.”
Khóe miệng anh liền co quắp, rồi ngừng cười nghiêm túc nói: “Tiểu Cẩn, những lời anh nói trước đây em nghe đều không hiểu hả? như em nói thì anh phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu cô gái?” giọng nói anh rất lạnh lùng chẳng một chút tình cảm