Trang Kiếm Trì thật sự biến mất khỏi cuộc sống của Thiên Hạ Vô Địch.
Ngày hôm đó hắn mang theo tâm tình gì rời đi, đến nơi nào, Thiên Hạ Vô Địch không biết.
Sau khi hắn rời đi, cuộc sống của Thiên Hạ Vô Địch quay lại bình thường, những nơi nàng đi tới, nàng đều lấy được vật bản thân cần, nàng giống như một con chim vừa mới thoát khỏi lồng, được tự do bay lượn.
Ngươi cho rằng từ nay về sau nàng sẽ tiêu diêu tự tại, vô sầu vô ưu như trước kia ư? Ngươi sai lầm rồi, nàng được tự do, nhưng trong lòng không tự do chút nào.
Bởi vì trước khi Trang Kiếm Trì bỏ đi, hắn nói một câu: “Ta chính là thích nàng.”
Không phải “Bổn tọa”, là “Ta”, có thể nói đây là câu nói dịu dàng nhất trong đời hắn. Hắn hết sức chân thành, bất kể là nam nhân nào đi theo nữ nhân nửa năm, chỉ nhìn thấy những mặt lương thiện của nữ nhân này, sẽ đều rung động với nữ nhân này, tình cảm của hắn còn thiếu sót, không có nghĩa là không hiểu gì về tình yêu, hắn cũng biết động lòng, chỉ không biết biểu đạt làm sao mà thôi.
Yến Quy bỏ mặc hắn, nhưng từng nói với hắn, thích một ai đó thì phải theo đuổi người ta, dùng những thứ nàng thích để khiến nàng cảm động, hắn làm y như vậy, nhưng cách của hắn không đúng, nàng không hiểu, nàng cũng không muốn giải thích, dẫn đến mâu thuẫn giữa bọn họ.
Thiên Hạ Vô Địch không phải người nhẫn tâm, nàng biết được bản thân có mềm lòng với hắn, chỉ là suy nghĩ của Trang Kiếm Trì và nàng quá khác biệt, nếu nàng kiên nhẫn giải thích, hắn sẽ hiểu, vấn đề là ngay từ đầu nàng đã không nói thẳng thân phận của nàng cho Trang Kiếm Trì biết, sau khi nổi giận mọi chuyện đã không thể cứu hồi.
Nàng nghĩ, có lẽ kiếp này, nàng và Trang Kiếm Trì không có duyên, sau này nàng là Thiên Hạ Vô Địch, còn hắn vẫn là thiên hạ vô địch của hắn, bọn họ không nên xuất hiện cùng nhau nữa.
May mắn, ông trời không nỡ chặt đứt đường nhân duyên của bọn họ.
Nói đúng hơn, thật may vì Trang Kiếm Trì là người vô cùng kiên trì. Một nam nhân tài giỏi, quyết chiến đấu với một người, đã ‘truy’ nàng nửa năm, tất nhiên hắn sẽ vì tình yêu của bản thân mà tiếp tục đi truy nàng, cho dù nửa năm, một năm, thậm chí là lâu hơn nữa.
Nhân duyên của bọn họ bắt đầu lại ở một buổi tối nọ.
Đây là một ngày may mắn, nhưng đối với Thiên Hạ Vô Địch mà thôi, cũng không hẳn như thế.
Nàng không may xông vào một nơi gọi là võ lâm thế gia.
Thứ duy nhất mà võ lâm thế gia không thiếu chính là cao thủ, có cao thủ nghĩa là hành tung của nàng nhanh chóng bị phát hiện, trở thành con mồi của nguyên đám cao thủ.
Hiện tại, nàng đang bị cao thủ vây quanh, sắc mặt nàng cực kì nghiêm túc.
Khinh công của nàng đứng thứ hai thiên hạ, nếu là người bình thường, nàng còn có khả năng xông ra ngoài, nhưng những người ở đây tràn đầy sát khí, có sát khí thì tất nhiên có kiếm, kiếm chém sắt như chém bùn, nếu không chặt đầu nàng xuống thì nhất quyết không chịu bỏ qua.
Mục tiêu của đám cao thủ này chỉ có một, lấy mạng Thiên Hạ Vô Địch!
Sát khí giống như cơn gió lạnh thấm vào da thịt, toàn thân Thiên Hạ Vô Địch lập tức run lên, những người cầm kiếm này lập tức bước tới trước mặt nàng, nàng chỉ nhìn thấy quang kiếm lóe lên, chứ không nhìn thấy kiếm.
Nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trước mặt là con đường chết không cần phải đấu tranh vô ích, chi bằng cứ hưởng thụ cảm giác tử vong.
Đao sắt kiếm nhọn chưa cắt đầu nàng xuống, bởi vì khi chúng cách yết hầu nàng ba tấc, chúng đã bị chém gãy toàn bộ.
Trong nháy mắt có thể chặt đứt vũ khí của cao thủ, hoặc là gió lợi hại hơn kim cương, hoặc là kiếm nhanh hơn tia chớp.
Khắp nơi yên tĩnh, có người đi về phía nàng, cứu nàng, dĩ nhiên người đó cũng cầm kiếm trong tay.
Kiếm vô tình, người lại đa tình.
Trang Kiếm Trì đứng trước mặt nàng, giống như ngọn núi cao vững vàng, lại giống như bức tường kiên cố ngàn năm, vì nàng tránh gió che mưa.
Nàng nhìn Trang Kiếm Trì đột ngột xuất hiện, không tránh khỏi giật mình: “Vì sao huynh lại ở đây?”
Trang Kiếm Trì không nói gì. Tay hắn nắm chặt kiếm, kiếm chỉ là sắt thông thường, thể nhưng vào tay hắn thì liền trở thành tuyệt thế bảo kiếm, đường kiếm của hắn rất nhanh, độc, chuẩn, chưa từng bị thất bại, không tới nửa nén hương, những người đó đều ngã dưới chân hắn, giống như tù binh thua trận, nhục nhã, chật vật.
Hắn cao ngạo thu hồi kiếm, chưa từng liếc nửa con mắt nhìn xuống ‘con kiến’ dưới chân, ôm Thiên Hạ Vô Địch rời đi.
Bọn họ đi tới nơi an toàn, Trang Kiếm Trì buông Thiên Hạ Vô Địch ra, cầm lấy kiếm, nhìn nàng một cái không nói gì, xoay người bỏ đi.
Đây không đơn giản giống như một cái liếc mắt, mà là một người nam nhân nhìn nữ nhân mình yêu thích bị người ta ức hiếp, chỉ như vậy mới có thể có ánh mắt đau lòng, lo lắng, khó chịu cùng với không biết diễn đạt đau khổ làm sao, lần đầu tiên Thiên Hạ Vô Địch nhìn thấy ánh mắt Trang Kiếm Trì chứa nhiều cảm xúc đến thế, nếu ngay lúc này, nàng để cho hắn rời đi, thì nàng thật sự là một người vô tình rồi.
Nàng kéo tay Trang Kiếm Trì lại, nàng ý thức được bản thân nên làm cái gì trước, mở miệng nói: “Huynh đừng đi.”
Thân thể Trang Kiếm Trì chấn động, tay cầm kiếm của hắn cực kì ổn định, nhưng kiếm lại đang run, hắn đang căng thẳng, vì vậy khi nói chuyện giọng nói cũng run rẩy theo: “Nàng muốn ta ở lại?”
Không phải ‘Bổn tọa’ cao cao tại thượng, mà là ‘ta’, việc này có nghĩa là hắn đối xử ngàng hàng với nàng.
“Ta…” Ngàn câu vạn chữ chạy tới trên miệng lại không biết nói thế nào, đầu óc Thiên Hạ Vô Địch rất rối rắm, người nam nhân cao ngạo này bị nàng làm tổn thương tự tôn, đáng lẽ ra nên bỏ rơi nàng mới đúng, từ nay về sau nàng lưu lạc trên giang hồ không gặp mặt hắn nữa, nhưng khi nàng gặp chuyện không may, hắn lại là người xuất hiện đầu tiên để cứu giúp nàng, nàng thực sự rất cảm động, ngoại trừ cái đó ra, chẳng lẽ không có tình cảm khác?
Có, nàng không hề vô tình vô nghĩa, trong khoảng thời gian trước, nàng cảm kích, cảm động, cũng động lòng.
Không có nữ nhân nào có thể ngăn cản một người nam nhân theo đuổi mình, nàng cũng không ngoại lệ, nhất là người nam nhân hết sức quan tâm mình, chỉ là hắn không giỏi nói chuyện một chút.
“Cái gì?” Trang Kiếm Trì quay đầu lại, trong ánh mắt xuất hiện rất nhiều tình cảm phong phú, nếu có thể đọc được, ngươi sẽ biết tình cảm này gọi là ‘chờ mong’.
Thiên Hạ Vô Địch xấu hổ xoa má, nghĩ nửa ngày, cuối cùng cực kì lúng túng nói ra một câu: “Ách, ta rất biết ơn huynh, cảm ơn huynh đã cứu ta.”
“Nhấc tay mà thôi.” Ánh sáng trong mắt Trang Kiếm Trì từ từ tối dần.
Vẫn may, còn chưa kịp tắt, Thiên Hạ Vô Địch lập tức nói: “Này, ngày mai là trung thu, đi chơi chung?”
Hai mắt Trang Kiếm Trì sáng lên: “Được.”
Trung thu, đây là một ngày rất náo nhiệt, có náo nhiệt thì tất nhiên không thể thiếu người gây náo nhiệt.
Trang Kiếm Trì không thích náo nhiệt, nhưng Thiên Hạ Vô Địch thích là được.
Nàng rất ít khi ăn tết, đối với nàng ăn tết cũng chỉ là một hình thức mà thôi, nhưng nếu có người ăn tết chung với nàng, thì nó không đơn giản là hình thức nữa rồi.
Có lẽ hôm nay là một ngày rất đáng nhớ.
Có thể nói đây là lần đầu tiên Thiên Hạ Vô Địch ăn tết vui vẻ như vậy, nàng mặc kệ hình tượng của bản thân, kéo tay Trang Kiếm Trì chạy khắp đường lớn ngõ nhỏ, ăn uống thật ngon, đi chơi cũng thật vui, sau đó nàng đi đến cạnh bờ sông.
Thả đèn hoa đăng, cái này là truyền thống, cũng là cách để gửi gắm nguyện vọng.
Hồi nhỏ, nàng chỉ thả đèn hoa đăng một lần, sau khi cha mẹ qua đời, không có ai dẫn nàng đi thả đèn nữa, cũng không muốn đi gửi nguyện vọng.
Nàng là người lười, chẳng muốn gởi gắm nguyện vọng, cho nên nàng không viết bất cứ chữ nào trên đèn hoa đăng, chỉ muốn trải nghiệm cảm giác thả đèn mà lâu lắm rồi nàng chưa được làm.
Tuy nhiên Trang Kiếm Trì không phải người lười, hắn có nguyện vọng của hắn, hắn viết nguyện vọng xuống, thả hoa đăng ra sông, đèn theo dòng nước trôi về phương xa. Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, cười rực rỡ như hoa đào, đẹp đến mức từ ngữ của hắn cũng không diễn tả được. Hắn theo bản năng giơ tay ra, nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh sửa mái tóc bay loạn.
Nàng sững người, không có tránh đi, gương mặt lập tức ửng đỏ.
Vì thế Trang Kiếm Trì càng có can đảm, ngón tay hắn tiếp xúc với da thịt nàng nhiều hơn, cuối cùng ôm má nàng, vuốt ve khuôn mặt nàng.
Mặt nàng cực kì đỏ, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Tim Trang Kiếm Trì cũng đập rất nhanh, hô hấp của hắn trầm xuống, hắn từ từ đến gần Thiên Hạ Vô Địch, gần chút nữa, chỉ cần thêm chút, thì hắn có thể hôn lên môi nàng.
Hắn liền bị đẩy mạnh ra.
Hắn kinh ngạc, nàng cũng rất hoảng hốt.
Hắn không thể tin được bản thân mình bị người ta cự tuyệt, còn nàng lại bất ngờ vì hắn đột nhiên làm như vậy.
Trang Kiếm Trì là nam nhân cao ngạo, sống hơn hai mươi mấy năm hắn được xem như là vương giả, hắn không ngờ có ngày hắn bị người ta làm tổn thương và cự tuyệt, hiện tại lòng tự trọng của hắn bị tổn thương.
Hắn buồn bã nhìn Thiên Hạ Vô Địch một cái, đau khổ rời đi.
“Trang Kiếm Trì…” Thiên Hạ Vô Địch vô cùng ngạc nhiên giơ tay định kéo Trang Kiếm Trì lại, nhưng mà Trang Kiếm Trì không quay đầu lại, cũng không hề do dự, ngay khi nàng sắp đụng vào tay áo hắn, hắn hóa thành một cơn gió biến mất.
Thiên Hạ Vô Địch nhìn lên trời, thời khắc ấy, trong lòng nàng xuất hiện một sự sợ hãi mà trước đây chưa từng có, nàng có cảm giác, Trang Kiếm Trì sẽ không quay lại nữa, nàng mất hắn thật rồi.
Nhưng mà nàng là một người thụ động, với thật sự ra nàng cũng không muốn chủ động, Trang Kiếm Trì rời đi, nàng không muốn đuổi theo. Nàng buồn chán đi dọc theo bờ sông, hy vọng cảnh đẹp đêm nay có thể xóa tan muộn phiền trong lòng.
Đêm cực kì yên tĩnh, tiếng động thì thầm cũng chậm rãi tan biến, trả lại một buổi đêm hiu quạnh.
Trăng treo trên cao, chiếu lên bóng dáng cô đơn của nàng, một canh giờ trước, bên cạnh nàng vẫn còn một người nữa, sau đó, chỉ còn lại một mình nàng.
Đi cùng với nàng, ngoại trừ sự yên ắng, còn có đèn hoa đăng đang chảy theo dòng sông.
Đèn rất đẹp, tim đèn cháy như thiêu đốt tình yêu trong nàng, từ từ tắt lụi, hoa đăng của nàng không có nguyện vọng, tắt cũng không sao, còn của Trang Kiếm Trì? Chẳng lẽ cứ để nguyện vọng của hắn bị dật tắt?
Nàng không hiểu vì sao bản thân lại hoảng sợ, lập tức nhảy xuống dòng sông, vội vàng đi tìm đèn hoa đăng của Trang Kiếm Trì, nàng không hiểu trong đầu nàng đang suy nghĩ gì, nhưng nó nói nàng phải đi tìm đèn kia, phải bảo vệ đèn, để nguyện vọng của hắn vĩnh viễn không bị tắt.
Nàng tìm được đèn của hắn, nàng cẩn thận đưa đèn lên bờ, gỡ bỏ một đoạn bấc đèn, để cho lửa cháy mạnh hơn.
Tiếp theo nàng nhìn thấy tờ giấy nguyện vọng của hắn.
Giấy hồng như lửa, giống như tinh thần kiên trì vững vàng của hắn, nhiệt tình, tràn đầy sức sống, trên giấy hiện ra nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ như rồng, như trời xanh không thể khuất phục.
Ma xui quỷ khiến, nàng lấy giấy hồng ra, mở ra đọc.
Nàng giật mình kinh ngạc.
“Cưới Thiên Hạ Vô Địch làm vợ. Trang Kiếm Trì.”
Nàng cầm tờ giấy, bước vào Lăng Vân giáo.
Đây là lần đầu tiên nàng có can đảm quyết định một việc lớn như vậy, chủ động đi tìm Trang Kiếm Trì.
Trang Kiếm Trì đi theo nàng nửa năm, nàng chưa từng đáp trả hắn cái gì, nàng cho rằng, nhất định là ông trời đang trừng phạt nàng, cho nên mới để nàng gặp được hắn, sau đó khổ sở vì hắn.
Trang Kiếm Trì đứng dưới ánh trăng, hắn ở ngay cửa giáo, ngước mặt nhìn nàng ở trên nóc nhà.
Hình như hắn có cảm giác rằng nàng sẽ đến, ánh mắt nhìn xa xăm, nhìn về phía nàng.
Nàng nhảy xuống trước mặt hắn, giơ tờ giấy hồng ra: “Ta thấy cái này.”
Vẻ mặt Trang Kiếm Trì buông lỏng: “Cho nên?”
Thiên Hạ Vô Địch thở dài: “Cho nên ta tới đây.”
Trang Kiếm Trì hỏi: “Nàng tới đây làm gì?”
Thiên Hạ Vô Địch lộ ra nụ cười: “Tới thực hiện nguyện vọng của chàng.”
Trang Kiếm Trì ngẩn người: “Thật sao?”
Thiên Hạ Vô Địch là người lười, người lười sẽ không lười ở thời điểm này, nàng nắm tay Trang Kiếm Trì, đặt tờ giấy hồng vào tay hắn, lại nói: “Là sự thật.” Trên mặt hắn bắt đầu đỏ ửng, sau đó nàng kiễng chân lên, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Trang Kiếm Trì, “Ta tới đánh với chàng một trận.”
Đôi mắt Trang Kiếm Trì thâm sâu, ôm nàng, hôn thêm vài cái, hôn vào vành tai mái tóc, khàn giọng nói: “Chiến với ta cái gì?”
Thiên Hạ Vô Địch nhẹ nhàng đẩy hắn ra, kéo hắn vào trong phòng, dùng lực đẩy, để hắn ngã xuống giường, khóe miệng cười tươi: “Tất nhiên là chiến với chàng trên giường, xem ta là thiên hạ vô địch hay chàng là thiên hạ vô địch.”
Miệng Trang Kiếm Trì hiếm khi nở nụ cười, giơ tay đánh rớt màn lụa, ôm nàng bắt đầu lăn ra giữa giường: “Tốt.”
Trận chiến này, ai thắng ai thua, ngươi không biết, ta không biết, chỉ có bọn họ biết.
Cứ cho là có một người thắng, thì người thua sẽ như thế nào? Người thua có thời gian cả đời để chuyển bại thành thắng.
Đây là chuyện cũ của Thiên Hạ Vô Địch, cũng là chuyện của thiên hạ vô địch, rốt cuộc trên đời này ai mới là thiên hạ vô địch chân chính, có liên quan gì chứ? Chỉ cần thiên hạ vô địch ở bên cạnh Thiên Hạ Vô Địch, thì nàng chính là thiên hạ vô địch.
--- Hết ---