11
Vưu Bạch nhắn tin cho Giang Nghiễn Hàn: “Anh thích màu gì?”
Giang Nghiễn Hàn quá nửa ngày mới trả lời: Màu đen.
Buổi tối sau khi Giang Nghiễn Hàn tan làm về nhà, Vưu Bạch không ở phòng khách xem phim, anh còn tưởng cậu có lớp học buổi tối, nên về phòng ngủ trước, vừa mới chuẩn bị cởi áo vest, Vưu Bạch từ phòng bên cạnh nhảy ra, bám lấy cửa phòng.
Từ góc nhìn của Giang Nghiễn Hàn, chỉ thấy nửa bờ vai trần trụi của Vưu Bạch, anh tiếp tục cởi âu phục, xoay người hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Giang Nghiễn Hàn, tôi chuẩn bị một món quà cho anh, anh có muốn xem không?” Vưu Bạch ném một ánh mắt quyến rũ đáng yêu về phía Giang Nghiễn Hàn, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, dịu ngoan hỏi: “Anh có muốn nhìn không?”
“Quà gì?”
“Là một món quà nhỏ thôi, để cám ơn anh trong thời gian này đã chăm sóc và tài trợ cho tôi.”
Giang Nghiễn Hàn hếch cằm lên với cậu, tỏ ý bảo cậu lấy quà ra.
Vưu Bạch hé miệng cười, sau đó chậm rãi đi ra từ sau cánh cửa, “Chuẩn bị kĩ nhé!”
Trong nháy mắt Giang Nghiễn Hàn ngây người.
Cậu mặc một chiếc váy đen hai dây không giống chiếc váy ngủ lần trước, là một chiếc váy quây có đường xẻ tà dài, hai đoạn dây nhỏ thắt qua cổ. Chiếc váy bó sát phô bày toàn bộ dáng người của Vưu Bạch, dây buộc nhỏ màu đen tôn lên phần xương quai xanh, phần xẻ tà dài khiến cậu chỉ cần chuyển động nhẹ là lộ ra một bên chân thon dài.
Vưu Bạch đi đến trước mặt Giang Nghiễn Hàn, cúi đầu dùng ngón tay gẩy một cúc áo trước ngực anh, “Giang Nghiễn Hàn, anh nói anh thích màu đen, tôi mua một chiếc váy đen đây, dùng tiền hôm qua anh chuyển cho tôi để mua đấy.”
Tim Giang Nghiễn Hàn đột nhiên gia tốc, anh cố gắng bình tĩnh lại, vừa định mở miệng nhưng phát hiện cổ họng khô khốc, “Đây không phải cái váy cậu muốn mua.”
“Ừ, không phải, tôi nghĩ rồi, nếu là tiền anh cho tôi, thì tôi sẽ mua một chiếc chỉ mặc cho anh nhìn thôi.”
Giang Nghiễn Hàn cảm thấy hô hấp của mình hơi rối loạn, anh nghiêng người, trầm giọng hỏi: “Cậu đây là muốn làm gì?”
Vưu Bạch không trả lời, kéo tay Giang Hàn Nghiễn đến phía sau cổ mình, lần tới nút buộc nho nhỏ, “Anh có muốn kéo thử xuống không? Xem thử chỗ đặc biệt của chiếc váy này một chút.”
Giang Nghiễn Hàn đối mặt với Vưu Bạch, hai người đều nhìn thấy được vài thứ không thể nói được trong mắt nhau.
“Cậu đừng làm bậy, Vưu Bạch, chúng ta không nên.”
Vưu Bạch còn nhỏ, cậu là người đồng tính, đồng tính thì cũng chẳng sao, nhưng cậu lại có chút đam mê kì quái… Tóm lại là không nên.
“Không có gì nên hay không nên cả, anh rõ ràng có ý với tôi, anh cho rằng anh chối thì tôi sẽ tin à? Nào có ai bỗng dưng vô cớ đối xử tốt với người khác như vậy.”
“Tôi không cần cậu dùng cách này để báo đáp, sau này cậu có tiền rồi thì trả tôi là được.”
Giang Nghiễn Hàn vòng người qua, mặc niệm trong lòng không được nghĩ vớ vẩn, không được để Vưu Bạch lôi kéo, cậu ta chỉ là khách thuê nhà thôi.
“Anh không thể chấp nhận đàn ông?” Vưu Bạch hỏi.
Giang Nghiễn Hàn “Ừ” một tiếng.
Vưu Bạch một lúc lâu sau không thấy trả lời.
GIang Nghiễng Hàn đoán chừng cậu đã rời khỏi phòng rồi.
Anh vừa định quay đầu nhìn, Vưu Bạch từ phía sau tiến lên ôm chặt lấy eo anh, “Giang Nghiễn Hàn, thử một lần đi, có thể vì tôi mà cong một chút được không? Qua thôn này rồi thì sẽ không còn cửa hàng nào nữa đâu*.”
*过了这村可就没这店了: đại ý là cơ hội khó gặp không thể bỏ qua.