Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
Dù Harry có hằng đêm cầu khẩn Merlin cho Tiệc tối đêm Halloween đừng tới, nhưng có vẻ là Merlin bận quá nên chẳng thể nghe được lời thỉnh cầu của cậu, vậy nên cuối cùng bọn họ đã nghênh đón ngày lễ tràn ngập bí đỏ kia.
Đại sảnh đường Hogwarts được trang trí tràn ngập hơi thở đêm Halloween, những ngọn nến đều được thay bằng những quả bí ngô, chúng bay phập phềnh trên đầu đám học trò, những tấm màn trang trí cũng đổi thành màu cam đen xen kẽ, toàn những bộ áo giáp của lâu đài đều được đội lên một quả bí ngô được điêu khắc tỉ mỉ, lan can cầu thang thì được thay bằng trang sức hình mạng nhện, điều này khiến Harry không khỏi nghĩ ngợi, may mắn là Ron không ở chỗ này, nếu không đại khái sẽ trốn trong ký túc xá chẳng dám ló đầu ra.
Harry đầy oán khí ngồi yên trên dãy bàn dài của Hufflepuff nhìn Tom đang giúp cậu đeo thêm một đôi cánh Ác ma, còn chính cậu ta thì lại thêm một đôi cánh Thiên Sứ. Harry nghĩ hẳn là phải đảo lại mới đúng, tuy rằng cậu cũng không muốn tự coi mình là Thiên sứ, nhưng hiển nhiên Tom mới càng có phẩm chất của một Ác ma!
Cuối cùng Harry đeo lên một chiếc mặt nạ đen có trang trí cánh ác quỷ ở bên, che đi phần lớn gương mặt. Tom cũng đội mặt nạ có trang trí cánh chim, hai người đến địa điểm đã hẹn trước – trước phòng nghỉ công cộng của Nhà Gryffindor, chờ "bạn gái" của bọn họ.
Một quý cô Gryffindor nhìn thấy bọn họ đứng ở đó hồi lâu, nghi hoặc đi tới trước mặt: "Mấy bồ đứng ở đây chờ bạn gái hả? Không phải là, học sinh cấp thấp thì không thể tham gia tiệc tối sao?"
"Đúng rồi, bọn mình đang chờ Larissa với Kathy." Harry ngoan ngoãn đáp.
Bạn học nữ kia gật đầu bỏ đi, cũng không để ý tới bọn họ nữa. Harry nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của cổ, có cảm giác gì đó quen quen.
"Cổ là học sinh Gryffindor đứng đầu năm hai, Minerva McGonagall." Tom híp mắt.
Harry suýt chút nữa thì bị nghẹn nước bọt, ôi má ơi! Cậu thấy được giáo sư McGonagall lúc trẻ, trời ạ!
Đợi hồi lâu, cuối cùng "bạn gái" của bọn họ cũng đi ra từ phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Kathy mặc bộ lễ phục màu trắng bồng bềnh, mái tóc được búi ưu nhã trên đầu, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu trắng, tuy thoạt nhìn có vẻ vẫn cực kỳ xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn lấy được dũng khí bám vào tay Tom.
Larissa mặc một bộ lễ phục màu đỏ, mang một chiếc mặt nạ tựa như ngọn lửa, sau khi cộng thêm giày cao gót thì cao hơn Harry hẳn nửa cái đầu, nhưng cổ chẳng có chút nào là để ý cả, mà chỉ nhẹ nhàng kéo tay Harry đuổi kịp hai người phía trước.
Mỗi bên cửa sảnh đường treo một bộ xương khô biết hát, đang la hét một bài ca chúc mừng Halloween vui vẻ, la la la lá, đám Harry bịt kín lỗ tai đi vào trong sảnh, nhịn không được đều tán thán một tiếng.
Bốn dãy bàn bình thường được xếp gọn tại cạnh tường, trở thành bàn chứa đồ ăn, mọi người khiêu vũ ở giữa sảnh, cùng nhau đùa giỡn, Harry thấy có cả bộ xương khô đang khiêu vũ ở trỏng, nhảy nhảy khiến cả đầu cũng rớt xuống, đó chẳng phải đều là sự thần kỳ của phép thuật hay sao?
Tom đã kéo Kathy bắt đầu khiêu vũ, trông bọn họ khá là ăn ý, xem ra thành quả huấn luyện của Tom đã được phát huy cực kỳ triệt để rồi. Bên Larissa thì có vẻ chẳng mấy hứng thú với trò nhảy nhót này, cổ chỉ cùng Harry nhảy một bản cho có rồi bỏ chạy sang mấy dãy bàn ăn uống luôn.
Harry lắc lư ở mấy dãy bàn dài, cậu phát hiện ra rằng, trong thời đại này học sinh ở toàn bộ các Nhà đều ở chung khá là hòa thuận, dù là Slytherin thì cũng chỉ là không quá thân cận với Gryffindor mà thôi. Điều này khiến Harry có đôi chút buồn bực, cậu không hiểu tại sao tới thời của cậu thì Gryffindor cùng Slytherin lại tới mức như là kẻ thù truyền kiếp như vậy, chẳng lẽ đó là hậu quả mà Voldemort để lại?
Harry đứng bên cạnh bức màn nhìn mọi người khiêu vũ xung quanh, có người còn khiêu vũ theo nhạc, có người thì lại tụ tập một chỗ nhảy tới lui loạn xì ngầu, thế nhưng nhìn qua đều rất vui vẻ, thật tốt.
Một nữ sinh có vẻ là đàn chị đang giả trang thành tinh linh lại gần chỗ Harry, không may giày cao gót bị chệch một chút, suýt nữa ngã sấp xuống, Harry lập tức đỡ lấy cổ.
Vị nữ sinh đó ưu nhã lễ phép nói lời cám ơn, ngay khi chuẩn bị trò chuyện cùng Harry thì tựa hồ bạn trai đi cùng của cổ tới, một người cũng có một đầu tóc đen rối bời, bị vị nữ sinh túm lấy mắng một hồi, sau đó vị nam sinh nhìn Harry, nháy nháy mắt với cậu.
Thật vất vả dạy bảo bạn trai xong, bạn nữ quay qua Harry mỉm cười: "Cám ơn cậu lắm, mình là Dorea Black, học sinh Slytherin năm bảy, năm nay sắp tốt nghiệp rồi."
"Tốt nghiệp xong sẽ là Dorea Potter!" Vị nam sinh tóc đen hưng phấn nói chen vô, vươn tay với Harry: "Tui là Charlus Potter, rất vui được biết cậu."
Harry ngơ ngác bắt lấy bàn tay kia, hơn nửa ngày cũng chưa có phản ứng gì khác. Dorea trợn mắt với Charlus, cổ nói rõ ràng còn chưa có đồng ý lời cầu hôn gì đó, rồi hai người vừa đùa giỡn vừa rời đi.
Harry cúi đầu nhìn bàn tay của mình, hơi ấm vừa rồi như còn quanh quẩn. Đó là ông bà nội của cậu, những người thân quan trọng của cậu. Bọn họ bây giờ vẫn còn ấm áp, vẫn còn tồn tại rõ ràng. Vành mắt Harry đỏ lên.
Cậu nghĩ ra vừa rồi cậu đã quên tự giới thiệu.
Harry trốn ra phía sau bức màn lặng lẽ lau nước mắt, một hồi lâu mới lại đi ra, mang theo một loại tâm tình thỏa mãn trong lồng ngực, cậu nghĩ cuối cùng cậu đã có chút thèm ăn rồi.
Đi tới bên cạnh bàn ăn, Harry nếm thử một loại bánh có hình con dơi, ăn vào có vị như là chocolate, còn có hạt dẻ. Giữa lúc cậu đang chuẩn bị đón lấy một ly đồ uống đỏ như máu thì bên cạnh có một bàn tay tới cầm đi mất.
"Tìm cả buổi, thì ra cậu đang làm biếng ở đây." Tom cười khẽ, cầm lấy thứ đồ uống kia lên nhấp một ngụm. Harry run lên, cứ có cảm giác đang nhìn một Ma cà rồng đang uống máu vậy - mặc dù Tom rõ ràng đang mặc trang phục của một Thiên sứ. Tom nhét cái chén trả lại cho Harry: "Nước cà chua."
Harry giật giật miệng, nhìn cái chén trong tay. Cậu còn chưa bủn xỉn tới mức xài chung một ly đồ uống với người khác chứ?
"Kathy đâu?"
"Tui nói có chút mệt, rồi tách cổ ra rồi." Tom cắn một miếng bánh bí đỏ, "Ừm, yên tâm, tui biểu hiện chắc chắn như một quý ông luôn."
Harry đảo mắt, do dự một chút vẫn tự nếm thử một ngụm. Đúng là nước cà chua.
Tom cùng Harry vơ vét một đống đồ ăn thật lớn mới rời khỏi đại sảnh, vì họ đã nhận lời đám Argus là phải mang một ít đồ ăn từ buổi tiệc về. Khi bò xuống cầu thang, bọn họ bị Peeves cầm phấn viết bảng rượt ném theo một đoạn dài, vì đang cầm đồ ăn nên không có cách nào phản kích lại.
Khi hai người trở lại phòng sinh hoạt Hufflepuff đã được hoan nghênh cực kỳ nhiệt liệt, à thực ra là hoan nghênh đồ ăn trong tiệc tối lễ Halloween, chỉ qua một hồi đã bị càn quét sạch bách. Walton thậm chí còn đi phòng bếp cầm thêm một ít đồ ăn nữa từ gia tinh, quả thực náo nhiệt không khác một bữa tiệc nhỏ là mấy.
Loại bầu không khí này khiến Harry có cảm giác như về tới Gryffindor vậy, lúc đó cậu mới phát hiện cậu có chút nhớ đám bồ tèo của mình như thế nào.
Thế giới này không có Ron, không có Hermione, không có anh em Weasley, không có Neville, cũng chẳng có đám Luna... Những người bạn đầy dũng cảm và chân thành của cậu.
Harry rời khỏi đám người, lặng lẽ rời khỏi phòng sinh hoạt chung, đột nhiên cậu muốn đi ra ngoài một chút.
Vừa mới tới bên cạnh phòng bếp thì đã có người đuổi theo.
"Harry! Cậu muốn đi đâu thế? Sắp cấm đi lại ban đêm rồi." Tom tới cạnh Harry, híp mắt quan sát cậu, phát hiện ra hôm nay Harry có gì đó khang khác.
"Tui chỉ muốn đi ra quanh quanh chút xíu thôi," Harry nhẹ nhàng đáp, "Muốn tui đưa cậu về Ravenclaw không?"
Tom lắc đầu, nhìn Harry: "Cùng đi một chút đi."
Địa điểm dạo đêm đơn giản nhất là tháp Chiêm tinh, phong cảnh đẹp lại yên tĩnh, bình thường giám thị cũng chẳng mấy khi rớ tới chỗ đó. Harry và Tom lén lút leo lên cầu thang xoắn ốc, ngồi trên đỉnh tháp Chiêm tinh hóng gió.
Harry nhắm mắt lại, để da thịt cảm thụ những cơn gió phất qua man mát, cậu tưởng tượng đang trở lại thời đại kia, lúc này cậu đang khoác áo tàng hình, còn Ron và Hermione thì vẫn đang ở trong phòng sinh hoạt chung chờ cậu trở lại.
Cậu tưởng niệm những thứ đã thuộc về cậu trong quá khứ biết chừng nào, nhưng hiện tại, càng lúc cậu càng hiểu tại sao mình lại tới nơi này. Cậu gặp được Tom – khi chưa trở thành Voldemort, cậu có thể thay đổi Tom, cậu có thể cứu sống những người đã mất đi. Cuối cùng cậu đã hiểu cậu ở đây lúc này là một sự chúc phúc, dù sao cậu đã có cơ hội có thể làm lại tất cả một lần nữa.
Harry hít một hơi sâu, mở mắt ra, phát hiện Tom đang nhìn cậu, ánh mắt có sự lo lắng mơ hồ. Harry nở nụ cười, cậu hỏi: "Tom, cậu có nhớ ba mẹ của mình không?"
Tom im lặng nhìn Harry, thấp giọng hỏi: "Cậu đang nhớ ba mẹ mình à?"
Harry lắc đầu: "Tui mất đi họ khi còn rất nhỏ, kỳ thực tui cũng không quá nhớ rõ họ, chỉ có thể nhớ nhung họ từ ảnh chụp thôi."
Tom cúi đầu xuống: "Tui cũng không nhớ rõ, viện trưởng nói, mẹ tui đã chết ngay sau khi sinh ra tui."
"Nhất định bà ấy yêu cậu nên mới sinh ra cậu," Harry nhìn dáng vẻ Tom âm trầm cô đơn, không kìm lòng được mà đưa tay ôm lấy cậu ấy, chính cậu cũng từng được rất nhiều vòng tay ấm áp cứu rỗi: "Bà ấy khổ cực sinh ra cậu, dù có trả giá bằng cả sinh mệnh của bà, cũng muốn để cậu sống sót. Cậu được yêu đó, Tom."
Tom giật mình, ngơ ngác nhận cái ôm từ Harry, rất chặt, rất ấm áp, như là muốn truyền tải sự đau lòng của cậu ấy. Tom nhắm mắt lại, nhịn không được mà ôm lại cậu ấy. Đây là lần đầu tiên có người nói với cậu về chủ đề liên quan tới người thân, cậu được yêu – những lời này được Harry thốt ra, chẳng hiểu sao khiến Tom rất muốn tin tưởng. Cậu cũng nguyện ý tin tưởng.
Chiếc khóa u ám tối tăm nào đó vẫn chôn sâu trong nội tâm tựa hồ đã được khai mở, sự bi thương, phẫn nộ, oán hận trong đó cũng không chân thực bằng độ ấm mà cậu đang ôm ở trong lòng.
"Cám ơn cậu." Tom nói nhỏ.
Harry càng dùng sức ôm lấy Tom. Cậu muốn làm một ít thay đổi, nếu như Tom vì không hiểu yêu nên mới trở thành Voldemort, vậy Harry sẽ cố gắng để Tom nhận ra tình yêu còn tồn tại trên thế giới này, cậu sẽ thử yêu Tom.(*)
Sau khi hai người tách ra thì có chút xấu hổ, Harry gãi gãi mặt, quyết định ngẩng đầu nhìn sao, cậu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Kỳ thực, tui vẫn luôn nhớ về ba mẹ mình, dù là tui vĩnh viễn chỉ có thể nghe kể tất cả về họ từ miệng của những người khác."
Tom nhìn cậu.
"Tui luôn mơ về một gia đình," Harry mở mắt, cười khổ. Mỗi khi cậu nằm một mình trong tủ bát, cậu luôn luôn oán hận tại sao mình lại bị bỏ lại một mình, "Tui tưởng tượng mẹ tui ôm tui, ba thì ở bên trêu chọc cho tui cười, bạn bè ba mẹ tui thì ở bên cạnh tranh nhau chơi cùng tui. Tui tưởng tượng, kỳ thực tui cũng được yêu thương."
Tom sờ sờ đầu Harry, "... Ít nhất..., thì cậu cũng biết họ trông như thế nào."
"Đúng vậy," Harry mỉm cười, ánh mắt xanh biếc lóe sáng, "Mẹ tui có một đôi mắt giống tui, còn tóc của tui thì giống ba."
"Sức mạnh ma thuật của gen thật kỳ diệu." Tom nhìn cái đầu rối bời, đưa ra một lời đánh giá khách quan mười phần, đổi lại nhận được một cái trừng từ phía Harry.
"Tui thương họ." Ánh mắt Harry lóe lóe. Cậu biết họ cũng yêu cậu.
Tom nhìn Harry, lặng lẽ xoay đầu đi, ngón tay trong bóng tối xiết chặt.
"Tui không biết là tui có yêu họ không." Tom nói.
Harry không thể trả lời câu hỏi đó thay Tom, cậu chỉ có thể kéo tay Tom, đặt trong lòng bàn tay của mình, "Nếu như cậu muốn biết, tui sẽ đi tìm câu trả lời với cậu, nhưng mà đáp ứng tui, bất luận thế nào cũng đừng oán hận. Tui mong Tom mà tui biết vĩnh viễn mãi là Tom."
Tom không hiểu ý nghĩa trong câu nói đó của Harry, nhưng vẫn cầm tay đáp lại Harry. Bàn tay Harry nhỏ hơn cậu một chút, da có chút thô ráp, nhưng rất ấm áp. Harry nói sẽ cùng cậu, như vậy là đủ rồi.
"Tui đồng ý với cậu."
Chuyện đêm hôm đó được Harry và Tom rất ăn ý giấu trong lòng, đó là một cơ hội chuyển biến, Tom càng thêm tin cậy Harry, mà Harry cũng vậy. Tuy Harry vẫn không thể thẳng thắn về thân thế mình với Tom nhưng cậu đã quyết định sẽ không gạt Tom thêm điều gì nữa.
Mấy ngày gần nhất bọn họ đều cắm chốt học tập tại thư viện, thời gian sắp tới cuối kỳ, người ở thư viện cũng dần dần đông lên, năm người bọn họ phải thay nhau chiếm chỗ trước mới có thể có chỗ ngồi.
Ngày nào đó, Larissa kéo Kathy đã lâu không gặp tới.
Kathy mong được nói chuyện riêng với Tom, thế là cả đám nhìn theo hai người rời đi, vẻ mặt Larissa như thường ngồi tại vị trí của Tom, chào hỏi với đám Harry.
"Kathy tìm Tom làm gì thế?" Galen nghi ngờ hỏi.
Larissa nhún nhún vai, nhìn nhìn móng tay đỏ chót của mình, "Đại khái thì chắc là muốn tỏ tình thôi."
"Cái gì cơ!" Đám con trai độc thân đồng thanh gào lên.
"Cổ đã lải nhải bên tai tui lâu lắm rồi, cuối cùng tui chịu không nổi nữa, bảo cổ đi tỏ tình đi," Larissa thở dài, "Tuy tui cũng từng nói với cổ rồi, Tom Riddle chắc chắn sẽ từ chối cổ thôi."
Đám con trai nhìn nhìn nhau, Walton yếu ớt nói: "Nhưng mà Tom đối với đám con gái vẫn rất điềm đạm, thật thân sĩ á..."
Larissa nhìn cậu ta, dùng một giọng điệu thương hại đáp: "Có đôi khi dịu dàng lại là một loại tàn nhẫn, hơn nữa, chuyện tình cảm thì không thể cưỡng cầu được, yêu là yêu, không yêu là không yêu."
Harry gục đầu xuống, nhìn tấm giấy da đã viết hơn phân nửa của mình. Đối với tình cảm cậu vẫn mơ mơ hồ hồ, nhất là tình yêu, đời trước cậu chưa kịp yêu một người nào tử tế thì đã bị cuốn vào trận chiến mà mình hẳn phải chết đi. Đời này thì...sao?
Tom đã trở lại, một mình, cậu ta chỉ cho Larissa biết phương hướng mà Kathy đã khóc chạy đi, sau đó Larissa trợn trắng mắt cậu ta một cái, rồi chạy về phía đó.
"Cậu thực sự từ chối cổ à?" Harry dùng một giọng điệu than thở hỏi.
"Tui còn chưa muốn tìm bạn gái, còn quá nhiều việc cần phải làm," ngón tay Tom xẹt qua gáy sách đã sờn, cậu ta nghiêng đầu, như đang rơi vào trầm tư, "Hơn nữa, tui cũng không hiểu, tình yêu là như thế nào."
"Đừng lo lắng, nói cho cùng thì chúng ta mới năm nhất thôi mà!" Argus cho rằng Tom đang phiền muộn, vậy nên thật dõng dạc vỗ vỗ cậu, "Thời gian còn hẳn sáu năm, còn có cả bốn Nhà, nữ sinh bảy niên khóa chờ chúng ta theo đuổi cơ mà!"
Đương nhiên, những lời này của Argus chỉ được đáp trả bằng mấy cái trợn mắt khinh thường của cả đám.
Tom lần thứ hai rớt vào giữa đống sách, Harry lại tiếp tục vẽ loạn trên tấm da dê.
Gần nhá nhem tối, ba người kia ngồi không nổi nữa, tỏ vẻ muốn đi phòng bếp một chuyến rồi sẽ trở lại, Harry giơ hai tay tán thành, đồng thời muốn bọn họ nhập cư trái phép một ít bánh trái về đây.
Harry vươn vai, tựa lưng ở ghế sô pha thư giãn bả vai đã cứng ngắc, cậu nhìn thoáng qua sách Tom cầm không phải sách giáo khoa, vậy nên xáp lại gần để nhìn thử.
"Cái gọi là Phòng chứa bí mật, truyền thuyết thuộc về Salazar Slytherin, trong đó có tài sản quý giá của ông để lại Hogwarts, và được bảo vệ bởi Thủ hộ thần..." Harry lẩm nhẩm những dòng đọc được, sau đó mở lớn mắt ngây người.
Đây là nói về Phòng chứa bí mật – Mật thất Slytherin, nhưng Tom sao có thể biết sớm như vậy? Sai rồi, trong trí nhớ của cậu chỉ có việc năm thứ năm Tom mở mật thất, bây giờ xem ra, Tom đã sớm phát hiện ra bí mật này cũng không hẳn là không thể.
Đột nhiên bị sự sợ hãi lạnh lẽo bao phủ, Harry ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tom: "Quyển sách này cậu lấy ở đâu thế?"
"Khu cấm." Tom đáp nhàn nhạt, gấp quyển sách lại. Bìa sách màu đen nặng nề, nhuộm đẫm tử khí mơ hồ, Tom bổ sung: "Thầy Slughorn ký tên cho mượn."
Harry phát hiện cổ họng mình khô khốc, không nghĩ tới, cậu vừa mới thề muốn thay đổi Tom, thì quỹ đạo lịch sử đã quay lại ban đầu nhanh như vậy. Harry bị bao phủ trong sự sợ hãi tột cùng, cậu nghĩ tới Phòng chứa bí mật, nghĩ tới quyển Nhật ký, nghĩ tới những linh hồn cùng sinh mệnh đã vỡ vụn, không, cậu không muốn lần thứ hai phải trải qua tất cả những thứ đó.
Tom nghi hoặc nhìn về phía Harry, phát hiện ra sắc mặt cậu tái nhợt dọa người, Tom nhíu mày, đặt sách xuống đưa tay áp lên trán Harry.
"Cậu lạnh quá, Harry, không có việc gì chứ?"
Bàn tay Tom nóng bỏng, trong nháy mắt khiến Harry tỉnh táo lại, cậu mờ mịt nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm bàn tay duyên dáng thon dài kia một lúc lâu. Hai bàn tay đó, sau đó sẽ giết chết vô số người, sẽ giết chết ba mẹ cậu, bạn bè cậu, còn cả Harry Potter.
"Harry." Tom sờ sờ mặt Harry, ôm vai Harry vỗ vỗ nhẹ. Tom chỉ mới nhìn thấy người khác từng làm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu thử đi an ủi người khác, "Không sao, không sao đâu."
Harry tựa ở trong lòng Tom cứng ngắc, nghe tiếng tim đập bình tĩnh thong thả của Tom, đầu ngón tay lạnh lẽo bắt đầu dần dần ấm lên. Harry nắm chặt áo choàng của Tom, cậu muốn khóc thật lớn, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng nghẹn ngào, cậu vùi mặt vào vạt áo trước ngực Tom như muốn trốn tránh, một chút nước mắt bừng lên, lập tức đã bị lau sạch.
Tom nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu Harry, những sợi tóc đen nhìn qua có vẻ lộn xộn sờ lên cũng thật mềm mại, thân thể núp trong lòng cậu đang run run nhẹ nhàng, hẳn là đang khóc, đáng thương và đáng yêu gần như khiến Tom cảm thấy thương tiếc. Cậu không kìm lòng nổi đặt lên đỉnh đầu Harry một nụ hôn nhẹ.
"Harry, không sao, tôi ở đây, vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Harry nhắm mắt lại, cậu vẫn không khóc, cũng không lại rơi lệ. Cậu có chút cảm động, bởi Tom đã biết quan tâm người khác.
Tom sẽ không biến thành Voldemort, Harry nghĩ, cậu nắm chặt áo choàng của Tom.
Cậu sẽ không để Tom biến thành Voldemort.
Có lẽ bởi ngày đó phản ứng của Harry quá mức kịch liệt, nên từ đó Tom không còn lôi quyển sách đó ra lần nào nữa. Tuy Tom không hiểu ngày đó vì sao Harry lại khóc, nhưng cậu có thể khẳng định rằng mình không muốn nhìn thấy Harry khóc nữa.
Tom chỉ dùng Khu Cấm đề tra tìm một vài lý luận thâm ảo, cậu thích Nghệ thuật Hắc Ám, vì Nghệ Thuật Hắc Ám mạnh mẽ lại hữu dụng, thế nhưng Harry đã nói với cậu một vài tác dụng tai hại của việc sử dụng Nghệ Thuật Hắc Ám, ví dụ như khiến linh hồn hoặc thân thể bị tổn thương, vậy nên cậu cũng không có dục vọng quá lớn với việc thử nghiệm chúng.
Có thể do đang ở Ravenclaw, nên Tom có thể hành xử cực kỳ lý trí, cậu biết khát vọng truy cầu lực lượng của mình, nhưng nếu lực lượng đó yếu ớt không ổn định, vậy thì cậu sẽ không ngu ngốc chui đầu vào đó.
Cậu mong một ngày có thể đứng tại đỉnh cao nhìn xuống những kẻ từng bắt nạt mình, mà Harry vẫn sẽ ở bên cạnh cậu mỉm cười như trước.
Tom phát hiện Harry rất mẫn cảm với một vài thứ, như là Phù Thủy Đen, Nghệ Thuật Hắc Ám, hoặc là những lời đồn đại liên quan tới Slytherin, Tom chỉ có thể suy đoán rằng những thứ đó có liên quan tới gia đình của Harry, Tom tuyệt không tin rằng một người từng biết rõ mình là một Phù thủy nhỏ mà lại không nhớ chút xíu nào về gia cảnh của bản thân, cậu nghĩ chỉ là Harry không muốn nói mà thôi.
Tom muốn dung túng Harry, loại ý tưởng này chẳng biết từ đâu mà bắt đầu hình thành trong đầu, có thể là lần đầu bọn họ cùng nhau chia sẻ kẹo, có thể là khi bọn họ cùng là Phù thủy, hoặc lần đầu tiên khi họ ôm nhau. Cậu thích một Harry ngây ngốc nhưng lại có chút thông minh nho nhỏ, thích một Harry dịu dàng mà có chút mềm lòng, thích Harry luôn hướng tới ấm áp và đám đông, một Harry như vậy khiến cậu không tự giác được muốn chiều chuộng, chăm sóc, như là một động vật màu đen nhỏ lông xù.
Tom nhìn mái tóc đen đã ngủ gục trên bàn trong lúc làm bài, không nhịn được giơ tay sờ sờ, sợi tóc mềm mại nhẵn nhụi xen giữa những ngón tay khiến người ta say mê. Khuôn mặt đặt trên tấm giấy da, bị lem lên ít mực, còn có cái gì đó tựa hồ như là nước dãi rớt trên bài luận.
"Ngớ ngẩn." Tom mỉm cười.
*** Hết chương 6 ***
--
Rin: Mình không muốn ảnh hưởng tới cảm nhận của các bạn đọc truyện lắm, nhưng chỗ này phải giải thích một chút. Harry nói "thử "yêu" Tom" ở trên (*) thực ra là chỉ tình yêu thương - như giữa bạn bè, anh em, người thân blabla chứ không chỉ là "yêu" - tình yêu đương đôi lứa. Nên các bạn đừng vội nhầm nhe, lúc này ẻm còn chưa nghĩ "sâu xa" tới như thế đâu. <(")