Phản xạ ngẩng đầu lên, người đang đứng cạnh cười cười nhìn y quả nhiên là Lục Minh.
Diêu Cẩn Hi có hơi bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi vì sao không thể ở đây? Cái này cũng đâu phải máy bay riêng của Diêu tổng tài?” Lục Minh hỏi lại rất đương nhiên.
Diêu Cẩn Hi thực không thể ngờ, mình đáp máy bay về Anh cũng có thể chạm mặt Lục Minh, hơn nữa còn ngồi cạnh, y vô cùng hoài nghi liệu tên Lục Minh này có cố ý điều tra lịch trình của mình không.
Hôm nay Diêu Cẩn Hi đeo kính màu trong, càng tôn lên nước da trắng trẻo, Lục Minh có thể thấy rõ ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của anh, bỗng hơi buồn cười, hơn nữa còn rất ngứa tay muốn gỡ kính mát của y xuống, suy nghĩ một hồi, bàn tay định vươn ra lại thôi, bọn họ còn chưa thân đến thế.
“Đừng hiều nhầm.” Lục Minh giải thích: “Tôi không phải biến thái bám đuôi anh, tôi đến London bàn chuyện với đối tác, không ngờ lại đặt cùng chuyến, còn ngồi kế anh trong một khoang thôi.”
Diêu Cẩn Hi không thèm phản ứng, đợi khi máy bay cất cánh ổn định, y mới tháo kính mát lấy máy tính, không dư một ánh mắt cho người bên cạnh.
Lục Minh nhàm chán lật tạp chí, quay đầu nhìn Diêu Cẩn Hi đang tập trung nhìn màn hình, nghiêng đầu nhìn ké.
Đừng hiểu nhầm hắn cố ý tọc mạch việc riêng của người khác, thứ Diêu Cẩn Hi có thể công khai đọc trên máy bay tuyệt không phải tài liệu bí mật, hơn nữa ngay chính y cũng chẳng đề phòng, người khác chỉ cần nghiêng người là thấy, cho nên, nếu thích thì cứ quang minh chính đại mà làm, sau đó liền kinh ngạc thốt lên: “Anh xem thứ này?”
Trên màn hình là tiểu thuyết, lại còn là loại ngôn tình ba xu thiếu muối, tổng tài chạy trốn nàng hôn thê vân vân, khóe miệng Lục Minh co quắp, có đúng Diêu Cẩn Hi là gay không đó? Mà cho dù không phải gay, với tính cách ấy sao anh ta có thể đọc loại tiểu thuyết chỉ có mấy nữ sinh thích được?
Diêu Cẩn Hi quay đầu liếc hắn, không nói gì thêm, ánh mắt nhạt nhẽo không tỏ ra một chút giật mình, lại quay đầu về, gõ gõ bàn phím, đóng chương truyện đang đọc dở lại.
Lục Minh nhìn y hạ ghế chuẩn bị ngủ, sờ cằm thầm nghĩ, chẳng lẽ Diêu Cẩn Hi chính là một muộn tao[1]? Không nhịn được, bèn nói: “Bây giờ anh ngủ à? Không ăn uống gì sao?”
Hồi lâu sau, con người khó ngủ đang đắp mền mới chậm rì ném lại một câu: “Ăn không vô, đừng quấy rầy.”
******
Sau mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Heathrow, hai người (quả nhiên) không thèm chào hỏi mỗi người đi mỗi ngả, tới đón Diêu Cẩn Hi là bác quản gia, nhà của y ở London nằm bên cạnh một thị trấn nhỏ, lái xe phải mất vài giờ, đó là một lâu đài cổ, tuổi đời đã mấy trăm năm.
Ở thời đại này, đa phần quý tộc đã không còn rực rỡ như xưa, thậm chí suy vong, duy còn sót lại chỉ là một danh xưng êm tai mà thôi, nhưng gia đình Kurt thì khác, họ không chỉ là quý tộc, mà còn là nhà tư bản, đó là lý do họ vẫn có tiếng nói trong giới thượng lưu, chỉ có lâu đài cổ kính này vẫn như xưa, đây là nơi an hưởng tuổi già sau khi ông nội y về hưu, công tước Brandon.
Vì họp mặt gia đình, hai ngày nay tất cả con cháu dòng họ sống rải rác khắp nơi lục tục trở về, Diêu Cẩn Hi từ nhỏ đã lạnh lùng, người thân thiết còn chưa đếm đủ một bàn tay. Trong hầu hết gia đình quý tộc, tình thân rất nhạt, đó là lí do có gặp nhau cũng là giả dối ứng phó, điều duy nhất làm y suy nghĩ đó là nguyên nhân ông nội đột nhiên muốn họp mặt gia đình.
Tất cả mọi người cùng nhau tham dự tiệc tối, người nào cũng cẩn thận giữ nghiêm nghi lễ quý tộc của mình, từng lời phát ra đều như luyện tập từ lâu, bầu không khí này làm Diêu Cẩn Hi cảm thấy rất ngột ngạt, bỗng nhiên y nhớ về mẹ ruột của mình.
Năm ấy, mẹ y là du học sinh đến từ Trung Quốc, yêu rồi cưới cha, sinh ra y, kết quả, không tới mấy năm đã bị lễ giáo hà khắc, cộng đồng cô lập trong ngôi nhà không thuộc về mình bức điên, kiên quyết li hôn với cha trở về nước, khi đó y mới ba tuổi, cha cho rằng mẹ phản bội ông, sau khi li hôn liền cắt đứt tất cả liên lạc giữa y và mẹ, mãi cho đến sáu năm trước bà qua đời vì bệnh tật, y vẫn không được gặp bà lần cuối.
Cái tên Diêu Cẩn Hi này là mẹ để lại cho y, mẹ y họ Diêu.
Trải qua mười mấy giờ bay và hai giờ ngồi xe, tuy rằng đã ngủ trên đường đi, nhưng vì chưa được ăn uống còn lệch múi giờ, lúc này Diêu Cẩn Hi thấy rất khó chịu, cực kì đau đầu, nhưng dù dạ dày đang reo ing ỏi, y vẫn phải đối phó với một đám thân thích, trong đó có cả những kẻ từng cô lập ép mẹ bỏ đi, y thực sự nuốt không trôi.
Thật vất vả vượt qua bữa tiệc, Diêu Cẩn Hi trở về phòng mình, tắm rửa qua loa nghĩ thầm sớm ngủ một giấc, bên ngoài lại có người gõ cửa.
Diêu Cẩn Hi ra mở, không thể ngờ người bên ngoài là ông nội của mình, trên tay còn bưng một khay đồ.
“Ta nhìn con ở tiệc tối không ăn uống gì, chắc là đang đói bụng, nên mang bữa khuya đến cho con.”
Diêu Cẩn Hi lập tức mở cửa, để ông bước vào.
Chỉ có ông nội, mới khiến Diêu Cẩn Hi thả lỏng, y thực sự đói bụng, cám ơn xong, ngồi xuống bắt đầu thưởng thức đồ ăn trong khay.
So với người cha nghiêm khắc luôn kì vọng ở mình, ông nội thật tâm yêu thương mới là người xếp thứ nhất trong lòng Diêu Cẩn Hi, cả gia đình, chỉ có ông chiều chuộng tính tình của y, không bao giờ áp đặt những yêu cầu tự cho là đúng vào con cháu.
“Arthur, có phải con rất ghét người trong gia đình này?”
Arthur là tên thật của y, cũng là tên ông đặt, Diêu Cẩn Hi không ngờ ông sẽ hỏi như vậy, động tác trong tay ngừng lại, ngước nhìn ông.
Ông nội khẽ thở dài: “Con cũng đã biết chuyện rồi, mẹ con là bị họ ép đi.”
Diêu Cẩn Hi biết, mẹ năm đó chỉ là một du học sinh Trung Quốc xuất thân bình thường, những quý tộc cao ngạo nào đâu để ý, nếu không phải ông nội gật đầu, bà sẽ không bao giờ có cửa bước vào gia đình Kurt, nhưng sau khi kết hôn cha quá bận bịu với công việc, không còn thời gian ở bên mẹ, mẹ như bị bỏ rơi trong lâu đài to lớn, chịu hết cô lập và khó dễ từ người xung quanh, cuối cùng phải ra đi.
“Khi cha con nói muốn kết hôn với mẹ con, ta đã khuyên nó suy nghĩ kỹ càng, nó nói sẽ kiên trì, ta không muốn chia cắt tình yêu của con cái nên đồng ý, không thể ngờ vẫn rơi vào kết cục đó, là ông sơ suất.” Ông nói xong, hít sâu một hơi: “Cha con cuối cùng vẫn dẫm phải vết xe đổ của ông, mẹ con đi rồi nó vẫn không tái giá, cuộc đời của nó, cũng chẳng sung sướng gì.”
Chuyện này Diêu Cẩn Hi cũng biết, tính cách lạnh lùng của y di truyền từ cha, từ nhỏ tới lớn, cha rất ít khi cười, khi cha biết tin mẹ qua đời, không lâu sau ông cũng suy sụp mà chết, cũng bởi vì thế, y không thể nào oán hận cha mình.
“Ta biết sau khi tốt nghiệp con chọn đến Trung Quốc làm việc, thực ra là muốn tới quê hương của mẹ con, cho nên ông không ngăn cản con…”
Diêu Cẩn Hi lặng thinh, y chọn làm việc ở Trung Quốc, đúng là vì mẹ, nhưng một phần là vì không cam lòng bỏ qua Tề Thụy, nhưng mà nguyên nhân đằng sau nhắc lại quá nực cười. Chuyện của cha mẹ mình, y đều hiểu, nhưng Diêu Cẩn Hi không rõ “vết xe đổ” của ông là gì, ông bà bầu bạn mấy chục năm, tuy không phải ân ái mặn nồng, nhưng cũng là tương kính như tân[2], ba năm trước bà mất, y nhớ rõ ông đã phải trải qua một quãng thời gian khó khăn vì sa sút tinh thần.
“Lần này gọi con về gọp mặt gia đình, nguyên nhân chính là ông sợ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, tuần trước bác sĩ đã chẩn đoán ông có một khối u ác tính…”
Nhìn Diêu Cẩn Hi nghe xong hai mắt bỗng đỏ hồng, ông liền khoát tay cắt đứt lời hắn: “Đừng nghĩ ông khổ sở, sống đến tuổi này đã đủ rồi, ông chỉ còn một tiếc nuối duy nhất, không thể gặp lại bà Tiểu Mẫn.”
“…Tiểu Mẫn?”
“Bà ấy là mối tình đầu của ông.”
Ông lấy ra bức ảnh đen trắng ố vàng, nghe ông kể, Diêu Cẩn Hi mới biết, thì ra năm mươi năm trước ông đến Mỹ công tác thì gặp một cô gái người Hoa, tên là Tiểu Mẫn, bởi vì chênh lệch thân phận, nên ông bà cố kiên quyết phản đối hai người yêu nhau, sau đó ông bị ép buông tay mối tình này trở về Anh quốc, từ đó về sau không còn gặp người kia, sau đó người nhà giới thiệu rất nhiều tiểu thư cho ông xem mắt, bà nội Diêu Cẩn Hi là người gốc Á, được một gia đình thương gia nhận nuôi, ông bắt gặp hình ảnh bà Tiểu Mẫn trên người bà nội, cuối cùng lựa chọn bà.
“Nhiều năm rồi ông đã tìm mọi cách tìm lại bà ấy, nhưng vẫn không thu được gì, hôm nay trước lúc gần đất xa trời, ông chỉ mong muốn gặp mặt bà lần cuối, cơ thể này lại không dùng được, tuy biết khó khăn, nhưng ông mong Arthur có thể thay ông tiếp tục tìm bà…”
Diêu Cẩn Hi siết chặt tấm ảnh trong tay, vừa nghĩ đến việc người thân yêu nhất của mình sắp bỏ mình đi, sau này y chỉ còn lại một mình, trong lòng vừa đau khổ vừa chua xót, cố nén nước mắt tràn mi, y nói: “Ông yên tâm, con sẽ giúp ông gặp lại bà ấy.”
Ông nội không ngừng nói cảm tạ, Diêu Cẩn Hi an ủi ông một phen, sau khi ông nội đi y vẫn ôm tâm trạng phức tạp nằm xuống giường, lần thứ hai suy nghĩ về ảnh chụp trong tay.
Thiếu nữ trong ảnh cười tươi ngọt ngào, Diêu Cẩn Hi ngơ ngẩn nhìn, cứ cảm thấy ngờ ngợ như đã từng gặp ở đâu, nhất là đôi mắt kia, thực sự rất quen mắt.
Trong đầu sực nhớ lại đôi mắt lúc nào cũng mang theo tự tin khiến người khác căm ghét của người nào đó, Diêu Cẩn Hi nhíu mày, sẽ không phải chứ?