Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả : lehuyhoangkt

Phía trước cửa sổ, một bạch y thiếu nữ đứng đấy, hai hàng lông mày khẩn tỏa, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác đứng nhìn ra cánh rừng phong ở phía ngoài cửa sổ, những chiếc lá của những cây phong đã từ màu xanh biến thành màu đỏ.

- “Linh nhi, hắn vẫn đứng ở ngoài cốc, ngươi không đi gặp hắn sao?”

- “Nghĩa phụ, người không cần phải nói nữa, ta không gặp, sau một thời gian dài, hắn tự nhiên sẽ minh bạch mọi thứ, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về chính hắn.” Thiếu nữ lấy tay vuốt ve “đồng tâm thạch” ở phía trước ngực.

Lá phong đã đổi thành màu vàng, từng chiếc từng chiếc rụng xuống, mùa thu đang dần trôi qua, lúc này lá rụng đem lại cho người ta một loại cảm giác thê lương.

- “Linh Nhi, ta đã nói cho hắn nguyên nhân rồi, hắn nói không cần quan tâm, chỉ nguyện ý cả đời cùng ngươi.”

- “Nhưng mà ta quan tâm, nghĩa phụ, ta quan tâm. Ta không muốn bởi vì ta mà làm cho hắn vĩnh viễn mất đi quyền lợi làm cha.”

- “Ai, tại sao các ngươi lại phải khổ như vậy chứ?”

Mùa đông tới, bên ngoài nổi lên lớp lớp bông tuyết.

- “Linh Nhi, ngươi không cần phải hành hạ chính mình như vậy nữa.” Lãnh Ngạo Thiên đi tới bên cạnh Tử Linh.

Tử Linh như trước nhìn bông tuyết rơi nhẹ bên ngoài cửa sổ.

- “Ta hôm nay mới thu một đứa đồ đệ, hi vọng có thể làm cho ngươi vui vẻ.” Lãnh Ngạo Thiên vỗ vỗ tay.

Cánh cửa “phanh” một tiếng được mở ra, một bóng người từ bên ngoài chạy vội tiến vào, Tử Linh còn chưa có phản ứng lại, cổ đã bị ôm thật chặc.

- “Tỷ tỷ, đã đã có thể gặp được ngươi rồi, Tiểu kỳ nhớ ngươi muốn chết, không muốn cùng tỷ tỷ phân khai nữa.” bóng người ôm cổ Tử Linh không buông tay.

- “Khái, khái, Tiểu Kỳ mau buông tay, ngươi muốn mưu sát ta à.” Má Tử Linh đỏ bừng lên.

Hàn Kỳ ngượng ngùng buông cổ Tủ Linh ra, chuyển qua cầm lấy cánh tay: “người ta nhớ ngươi mà? Ai bảo ngươi hông nói một tiếng mà bỏ đi rồi.”

- “Ngươi như thế nào lại tìm tới nơi này? Đùi đã tốt hơn chứ?”Tử Linh kéo Hàn Kỳ qua, xem xét trước sau không ngừng.

- “Đương nhiên, tốt làm, bây giờ đã không còn việc gì nữa rồi, sư phó đã thu ta làm đồ đệ, muốn dạy ta võ công lợi hại nhất trên đời này, như vậy Tiểu Kỳ mới có năng lực bảo vệ tỷ tỷ, không cho bất kỳ kẻ nào khi dễ tỷ tỷ, cũng không cho tỷ tỷ rời khỏi ta nữa.” Hàn Kỳ vừa nói vừa móc ra một phong thơ trước ngực “Đây ;à phong thư ca ca gửi cho ngươi, bảo ngươi nhất định phải xem”

- “Ta không xem.”khuôn mặt Tử Linh lập tức trầm xuống.

- “Tại sao lại không xem, các ngươi đều làm sao vậy? Tỷ tỷ ngươi hãy nhìn xem một chút đi!” Hàn Kỳ buông tay ra, đem phong thư lấy ra nữa, đưa đến trước mắt Tử Linh, một đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy nhìn nàng.

- “Được rồi, được rồi ta xem.” Tử Linh trong lòng mềm nhũn, nàng là người ưa mềm không ưa cứng.

Nhìn phong thư, Tử Linh cảm giác ấm áp trong lòng.

- “Linh Nhi, ngày ấy ngươi không nói mà đi, làm cho mọi người rất hoảng hốt. Nhìn phong thơ của ngươi, ta tưởng phương đông Uyển nhi là nguyên nhân, gia tộc ta cúng phương đông thế gia giao hảo lâu năm, hai nhà phi thường gần gũi, với Uyển nhi cũng chỉ là đối đãi như muội muội, xin ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm.

- “Đồng tâm thạch” có một công năng đó là có thể cảm nhận được chỗ đối phương, đi theo no ta tìm được tà vương côc, tự mình nghĩ muốn gặp ngươi giải thích, nhưng ngươi vẫn không chịu gặp ta, không thể là gì khác hơn là để Lãnh lão bá thay mặt ta chuyển lời, mà ngươi vẫn không chịu gặp mặt ta , làm cho ta rất không hiểu rốt cục tới cùng là bởi vì sao chứ? Gần đây mới biết được nguyên nhân chân chánh – ngươi không thể sanh dục. A, điều đó có cái gì đâu chứ?

- “Đồng tâm thạch” vẫn phát ra lục quang, chỉ có phát ra lục quang mới chứng minh 2 người là thật tâm yêu nhau. Nếu chúng ta vẫn còn yêu lần nhau thì tại sao muốn cho hai người đều sống ở trong thống khổ chứ? Ngươi vẫn cho rằng rời khỏi ta đó là tốt với ta, đi theo nữ nhân khác ở cùng một chỗ đó là hạnh phúc. Nhưng mà ngươi đã hỏi qua ý tứ của ta chưa? Ta nói rồi ta sẽ vẫn cùng ngươi xem trời chiều, đời này vô luận phát sinh chuyện gì, ta đều muốn ở bên cạnh ngươi. Ta chỉ yêu một người, không có ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không tìm được hạnh phúc đích thực, chẵng lẽ ngươi vẫn còn chưa rõ tâm ý của ta hay sao? Không thể sanh dục thì sao? Không thể yêu nhau được ư? Con người sống đến tột cùng là vì cái gì? Thế giới liên tục biến hóa, ai cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, chẵng lẽ nên thống khổ cả đời, phải tiếc nuối mới có thể cao hứng hay sao? Tại sao chúng ta không thể nắm chắc mỗi một phút giây hạnh phúc, không nắm chặt lấy hạnh phúc bây giờ?

Linh nhi, vô luận thời gian có dài hơn, ta cũng sẽ chờ ngươi, chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận, chờ ngươi nguyện ý trở lại bên cạnh ta, chờ ngươi nguyện ý làm thê tử của ta, chờ cùng ngươi tạo nên hạnh phúc của chúng ta. Thư không nói nhiều, ngươi hẳn là đã rõ ràng ý tứ của ta, tâm này bất biến, đời này vô hối.”

Hàn Chánh Hiên lưu.

- “Nghĩa phụ, ta phải đi tới gặp Hiên, muốn nói cho hắn, ta đã rõ ràng, vĩnh viễn vĩnh viễn không cùng hắn phân khai nữa.” Tử Linh kích động nắm chặt hai tay, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Hàn Chánh Hiên.

- “Tỷ tỷ, ngươi nói ca ca vẫn còn quay lại không? Ta mới vừa vào đến nơi, ngươi đã ra ngoài, lại không được nhìn thấy tỷ tỷ trong thời gian dài.” Hàn Kỳ lắc lắc cánh tay Tử Linh, thương cảm luyến tiếc nhìn nàng.

“Linh nhi, quyết định rồi? Không hối hận nữa?” Lãnh Ngạo Thiên vuốt bộ râu nhìn nang, nói đùa: “Đừng quên, ngươi đã đáp ứng ta vĩnh viễn ở lại chỗ này, không có ta cho phép thì không được rời đi.”

Tử Linh tinh ngịch hướng bọn họ trừng mắt nhìn, cười: “Ai nói ta đi ra ngoài không trờ lại chứ? Chẵng lẽ không phải bảo Hàn Chánh Hiên ở rễ tà vương cốc sao?” Nói xong quay người chạy ra khỏi phòng.

- “A? Ở rễ tà vương cốc? Đảo sáp môn?”

- “a a, đây mới là nữ nhi của tà vương ta.”

o0o

Mấy tháng sau, phía trước ta vương cốc rất nhộn nhịp.

- “Lý tam, ngươi tại sao lại khai điếm ở chỗ này? Xem sinh ý của ngươi phát đạt chưa kìa.”

- “Trương đại ca, không phải là vào cốc không được, không thể làm gì khác hơn là làm thần y bên đường, vừa làm mua bán à.”

- “Vương Không, Tắc Bắc không ngốc đâu, ngươi chạy đến Trung Nguyên làm gì? Không phải là muốn tìm bảo tàng đấy chứ"

- “Tại sao ngày nào cũng có nhiều người như vậy? Lúc nào đến phiên ta đây? Cho ta 10 cái bánh bao, ta muốn vào cốc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang