“Này, nghỉ trưa rồi, đi ăn trưa thôi!” Tôi quay đầu lại hỏi anh.
Anh động tác thong thả đứng lên, dụi dụi mắt.
“Anh không đói bụng, em đi đi.” Giọng điệu của anh vẫn không có bất kỳ cảm tình gì.
“Sao không đói bụng được, anh còn chưa anh sáng mà!” Tôi nịnh nọt bước tới kéo tay anh ấy “Đi ăn trưa đi! Cùng đi!”
“Đã nói không đói bụng mà!” Anh đẩy tay tôi ra, tuy động tác không quá mạnh nhưng vẫn khiến tôi rất khó chịu. Tôi dỗ anh như vậy, đã dỗ rất lâu. Tôi phạm sai lầm nghiêm trọng gì rồi hả! Người có loại suy nghĩ kỳ quái đó là anh mà!! Là một thằng con trai, ai lại nguyện ý để người ta dùng chỗ đó hả! Tôi có lỗi gì, anh còn không chịu tha thứ, thật sự chịu đủ rồi!
“Thích ăn hay không thì mặc!” Tôi xoay người rời khỏi phòng học.
Đầu bếp ở căn tin hỏi tôi ăn gì.
“Cơm chiên Dương Châu.” Tôi lại suy nghĩ thêm một chút “Hai phần, mang đi.”
Tôi cầm hai phần cơm chiên từ căn tin đi ra. Anh ấy nhỏ mọn thì tôi cũng không thể không chấp nhất với anh sao! Tôi tự an ủi mình như vậy. Kỳ thật tôi rõ ràng, dùng lời của Dĩnh Hân mà nói thì tôi là đồ ngu. Tôi thật sự rất rất ngu ngốc, bởi vì hiện tại tôi đã bắt đầu hối hận – nếu hôm qua tôi không đẩy anh ấy ra thì được rồi.
Khi sắp bước vào tòa nhà dạy học, tôi nhìn thấy anh ấy. Anh đứng trong vườn cây bên cạnh sân trường, tôi muốn bước tới gọi anh, nhưng tôi dừng lại, bởi vì bên cạnh anh còn một người nữa, tôi đã từng thấy người đó, là Cảnh Tử, cậu bé rất thanh tú. Tôi đứng cách rất xa, không nghe được bọn họ nói gì, bọn họ cũng không nhìn thấy tôi. Tôi cứ đứng như vậy, không bước qua cũng không quay về, cho đến khi Cảnh Tử nhào vào ngực anh, tôi mới nhanh chóng quay người về lớp học.
Tiết thứ nhất buổi chiều anh vẫn chưa trở lại, từ khi chúng tôi quen nhau đến nay anh chưa từng trốn học nữa. Đến nửa tiết thứ hai anh mới gõ cửa bước vào. Anh vẫn cúi đầu nên tôi không nhìn rõ mặt anh, sau đó tôi vẫn không có cơ hội nói chuyện với anh ấy. Thật ra cho dù tôi nói chuyện với anh ấy, tôi cũng không biết nên nói gì.
Từ văn phòng của giáo viên bước ra thì trời đã chạng vạng tối, hôm nay anh ấy sẽ không chờ tôi a!! Chúng tôi… sẽ kết thúc như vậy sao? E rằng kết thúc thì tốt hơn, dù sao chúng tôi là anh em, ngay cả Dĩnh Hân cũng nói chúng tôi là huynh đệ cấm luyến, cấm luyến là không được cho phép a!! Cho dù chúng ta không hề quen nhau đi nữa,.. ít nhất… chúng tôi vẫn là anh em! Sao tôi lại có thể không cam lòng như thế, tôi không cam lòng chỉ làm anh em với anh a!!
“Hôm nay thật đúng là trễ!” Tôi mở cửa phòng học ra, liền thấy anh ngồi ở đó nhìn tôi.
“Anh…” Cuối cùng tôi cũng thấy rõ mặt anh, trên môi của anh có vết ứ xanh.
“Chuyện gì? Trở về thôi!” Anh cầm túi sách lên bắt đầu đi tới.
“Em, lúc trưa, thấy được.” Tôi đã quyết định vẫn nên hỏi rõ ràng, mặc dù tôi không biết nên làm gì sau khi rõ ràng.
“À.” Anh không lộ vẻ gì.
“Không phải anh nên nói gì sao?”
“Em muốn anh nói gì?” Anh vẫn không cảm xúc, nhưng mắt vẫn luôn dõi theo tôi.
“Em tin tưởng anh!” Tôi đột nhiên toát ra một câu, tôi thế mà lại rất tin tưởng anh ấy.
“A?” Cuối cùng anh cũng có chút cảm xúc “Nhưng anh còn chưa nói gì đâu.”
“Em tin tưởng anh!” Tôi khẳng định lại lần nữa.
Anh lại không cảm xúc, chúng tôi nhìn nhau một lúc “Trở về thôi.” Anh nắm lấy tay tôi, tôi trở tay cầm chặt lại cùng anh ra ngoài.
“Thật ra ngày hôm nay cậu ấy đến…” Chúng ta nhanh chóng rời khỏi trường học, dột nhiên anh toát ra môt câu.
“Em nói em tin tưởng anh.” Tôi nguyện ý tin tưởng anh ấy. Coi như là vì, anh chặt chẽ nắm tay tôi, tôi cũng nắm thật chặt tay anh.
Đột nhiên anh dừng lại, kéo tôi đến trước mặt anh.
“Em thật sự rất đáng yêu!” Tuy tôi không phải rất thích từ này, nhưng bởi vì do anh nói, cho nên tôi chấp nhận.
Tôi tiến về phía trước hôn lên môi anh, đây là lần đầu tiên tôi chủ đọng hôn anh. Mặc dù đã là chạng vạng, có thể vẫn có người đi qua, nhưng tôi không để bụng. Cho dù là cấm luyến không được chấp nhận, tôi cũng không quan tâm. Cho dù mất đi tôn nghiêm của đàn ông, tôi cũng không quan tâm.
Khách sạn, không được tính là nơi lãng mạn, nhưng trừ nơi này ra, chúng tôi không có chỗ khác để đi.
“Em nghĩ kỹ chưa?” Chúng tôi đến đã nửa giờ rồi, lần đầu tiên anh lên tiếng.
“Không phải là anh muốn sao?” Tôi nhìn anh.
Anh giương miệng nở nụ cười “Vậy còn em, em có muốn không?”
“Em… cũng muốn…” Mỗi người đàn ông đều muốn, chỉ là không muốn nằm phía dưới mà thôi.
Tôi cảm thấy anh nhích lại gần, cả người theo bản năng bắt đầu khẩn trưởng. Anh ôm chằm bả vai tôi “Thả lỏng một chút…” Giọng nói anh bên tai tôi khàn khàn.
Anh dùng chóp mũi xọ xát gương mặt của tôi, khi cọ đến bên môi anh một ngụm ngậm vào. Anh vừa hôn tôi vừa ép sát tôi, tôi cũng cố gắng thả lỏng hết mức, khi tôi hoàn toàn nằm xuống là lúc anh nhả miệng tôi ra, trán anh áp sát trán tôi. Tay anh chuyển qua trước ngực gỡ nút áo sơ mi của tôi, động tác của anh rất chậm rất cẩn thận, lòng tôi tuôn ra một dòng nước ấm. Tôi cũng đưa tay giúp anh cởi áo, dù sao hai người cùng làm khá nhanh, sau khi nút áo cởi ra hết, anh nằm rạp lên người cắn nhẹ lên yết hầu của tôi, từ yết hầu liếm hôn đến xương quai xanh, trước ngực. Thân dưới mát lạnh, quần dài kể cả quần lót của tôi đều cùng nhau bị cởi xuống, một tay cầm trước mặt tôi, một tay đưa ra phía sau. Tôi phối hợp tách chân ra, ngón tay của anh duỗi vào. Đau quá! Bản năng tôi vẫn muốn đẩy anh ra, nhưng anh chẳng những không đẩy mạnh mà ngược lại luồn vào một ngón nữa. Hai ngón tay bắt đầu thong thả trừu động bên trong tôi. Mặc dù cảm giác có dị vật rất khó chịu, nhưng dần dần cũng quen rồi. Tay cầm phía trước tôi bắt đầu nhanh hơn, tôi cũng theo động tác anh bắt đầu hừ ra tiếng. Anh rút ngón tay ra, tôi cảm nhận được vật thể cứng rắn nóng bỏng chống đỡ. Tôi ngạc nhiên nhìn anh, hai mắt anh tràn đầy dục vọng, nằm rạp trên người hôn môi tôi, sau đó thúc vào.
“A!” Tôi đau đến kêu thành tiếng, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, phía trước cũng mềm nhũn ra.
“Không được… đừng nhúc nhích…” Thanh âm của tôi gần như cầu khẩn, nhưng anh căn bản không ngừng, động lợi hại hơn.
“Xin anh… dừng… A! Dừng lại!” Nước mắt của tôi đều đau đến chảy ra, nhưng anh căn bản không để ý tới. Tôi cảm giác mình sắp chết, nhưng cuối cùng vẫn không chết. Sau không biết bao nhiều lần đâm vào, nóng chảy bắn vào trong cơ thể tôi. Anh ngừng lại, nằm trên người tôi thở dốc một lúc, sau đó xoay người xuống giường đi vào phòng tắm, ngay cả một câu an ủi cũng không nói. Tôi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, đáy lòng cũng lạnh lẽo, lạnh đến khiến tôi không thở nổi.
Một lát sau, tôi nghe được tiếng gõ cửa, anh đã đi tới, tôi nghiêng đầu qua không nhìn anh sau đó bị ôm ngang lên. Tốt xấu gì tôi cũng cao một mét bảy tám mà anh nói ôm liền ôm. Anh ôm tôi đi vào phòng tắm, tôi thấy trong bồn tắm đổ đầy nước, anh thả tôi vào bồn tắm, ngâm trong nước ấm áp đau đớn cũng giảm bớt không ít. Anh cũng vào ngồi, khuôn mặt dựa vào hôn một cái lên trán tôi “Xin lỗi…” giọng nói anh dịu dàng. Nước mắt của tôi trong nháy mắt dâng lên, anh dịu dàng cười, tự tay lau đi nước mắt của tôi “Đứa ngốc! Khóc cái gì? Đau lắm hả?” Tôi lắc đầu dựa vào ôm anh.
“Em rất thích anh! Thật sự rất rất thích anh!” Tôi không biết gì sao mình lại muốn nới điều này, có lẽ tôi chỉ muốn nói cho anh biết.
“Anh biết, đứa ngốc!” Anh dịu dàng vuốt ve tóc của tôi, càng ôm tôi chặt hơn.
Ngày hôm sau chúng tôi đến muộn, tôi là lần đầu tiên đến trễ, chủ nhiệm Lý mang theo vẻ tiếc hận dạy bảo chúng tôi rất lâu. Anh vẫn ngẩng đầu gương mặt không sao cả, mà tôi thì từ đầu đến cuối cuối đều cúi đầu, không phải vì tôi áy náy mà là sợ chủ nhiệm Lý thấy gương mặt hạnh phúc tươi cười của tôi.