Buổi chiều cô đến công ty dạo qua một vòng, giống như âm hồn mà xuất hiện, trước khi đi về còn bị Kim Khải Lập ca cẩm một hồi, nhắc nhở cô, nếu không có tâm trạng làm việc thì về nhà mà nghỉ, không nên đến công ty mà ảnh hưởng tinh thần mọi người.
Tại sao có thể như vậy? Không phải đã hạ quyết tâm cùng Hách Thừa Hôn vạch rõ ranh giới sao? Hôm nay mong ước đã thành, hơn nữa với tính cách kiêu ngạo của hắn, chắc chắn sẽ không đến quấy rầy cô nữa. Đáng lẽ cô nên thở phào nhẹ nhõm mới phải, nhưng tại sao, từ sau khi hắn bỏ đi, lòng cô giống như bị chọc thủng một lỗ, vô cùng trống trải, lạnh lẽo, cả ngày vật vờ như cái xác không hồn.
Là hắn trước khi rời đi nói như vậy với cô, khiến cho cô … khốn khổ đi?
Hóa ra hắn đã từng quan tâm đến cô. Vậy tại sao hắn lại muốn theo đuổi Thịnh Phong Vị? Cô bị hắn làm cho hồ đồ rồi.
Đang ngồi ngẩn người trong xe, đài phát thanh đột nhiên vang lên tiếng nhạc mở màn mục tin tức, cô lấy lại tinh thần. Trời đất! 8h rồi! Cô đến muốn mất, hôm nay cô có cuộc hẹn quan trọng với một người.
Không nên nghĩ đến mấy chuyện ảo não này, nghĩ việc vui vẻ đi!
Ngày hôm qua chị Lư đã đem Đại Tiểu Tinh Tinh trở về, chỉ là để phòng ngừa, hai đứa trẻ sẽ tạm thời ở tại nhà cô ta. Nghĩ đến hai đứa con bảo bối, cô lại nhấn chân ga, 20 phút sau đã đến nơi.
Vào quán bar, cô vừa đi đến chỗ ngồi vừa nhìn, người hẹn còn chưa đến, vì vậy cô đi đến bàn ngồi xuống chờ.
Bồi bàn đem nước uống đến, cô liền trút một hơi nước chanh lạnh ngắt vào cổ họng, sau đó lười biếng dựa người vào sô pha. “Chị Lư sao còn chưa tới nhỉ?”, cô thì thào tự hỏi.
“Dáng vẻ cô hình như không được tốt lắm”. Có người từ trên cao ngó xuống đánh giá cô.
“Ô!”, người đến rồi, Trầm Thù Sắc lập tức ngồi thẳng dậy, “Chị Lư, chị tới rồi!”
Lư Hòa Thiến là một quý cô tuổi ngoài 30, vô cùng xinh đẹp diễm lệ, vốn là người đại diện của Sở Hành, sau vì lí do cá nhân nên thôi việc. Cô cùng Trầm Thù Sắc tình cảm rất thân thiết, biết cô đến nước Mỹ, Trầm Thù Sắc cũng đi theo qua bên đó.
Cô đến ngồi vị trí đối diện Trầm Thù Sắc, “Ha, cô gần đây có vẻ rất nổi tiếng a”. Cô mới xuống máy bay tối hôm qua, về nhà đã đọc được một ít báo chí.
Cô nàng này, có lẽ sợ cô lo lắng, nên mỗi lần gọi điện thoại tán gấu, chuyện lớn như vậy cũng không cho cô biết.
“Loại nổi tiếng này em không cần”. Trầm Thù Sắc chép miệng, “Đại Tiểu Tinh Tinh đâu?”
“Đang ở nhà tôi. Tiểu Tinh Tinh cứ quấn quít cha mẹ tôi, làm hai cụ sung sướng mà cười tươi rói, ngay cả ông nội tôi vốn tính bảo thủ cũng không tha”.
Thật đúng là tiểu quỷ! “Vậy còn đứa kia thì sao?”. Đại Tinh Tinh là một đứa bé siêu cấp đáng yêu, nhưng với khí chất cao ngạo vốn có, sau này nếu có lớn lên, nhất định sẽ là một nam nhân điềm đạm, lạnh lùng khiến vạn người mê, thật giống với cha của nó …. Ai, thế nào lại nhớ đến hắn vậy?
Tuy chỉ là một đứa trẻ con, nhưng như vậy cũng có chút kinh khủng, thật khiến mọi người “kính nể”.
“Lần trước nó cùng với con trai của anh tôi cùng chơi xếp hình trên máy Game Boy, thằng bé đó chỉ số thông minh không giống người thường, động tác phản xạ nhanh đến mức giống như không cần suy nghĩ, mọi người đều cảm thấy không thể tin được, vì thế lại càng “kính nể” thằng bé.
Trầm Thù Sắc không nhịn được bật cười, “Chịu không nổi tiểu quỷ này!”
Bồi bàn đưa rượu đến trước mặt Trầm Thù Sắc, Lư Hòa Thiến cũng gọi một ly giống như vậy. “Thù Sắc, chuyện của cô với chồng trước rốt cuộc thế nào?”
“Cái gì mà thế nào? Mấy thứ viết trên báo chỉ là đồn đại, sự thực không phải như thế”. Cô uống một ngụm rượu.
Sự thực không phải là hôm đó cô cùng Hách Thừa Hôn đơn giản chỉ là đi băng bó cái chân bị thương của cô sao? Lư Hòa Thiến hỏi dò: “Mặc kệ báo chí viết không đúng sự thật, cô vẫn còn thích hắn phải không?”
“…. Chị cũng biết?”, chuyện như vậy cô chưa hề nói qua, cũng không muốn nói lại lần nữa.
Lúc trước khi gặp lại Hách Thừa Hôn, cô đối với hắn có oán, có hận, còn có rất nhiều cảm giác quan tâm không rõ ràng, cô luôn luôn cố gắng không đi khơi lại vấn đề này.
Lư Hòa Thiến cười nhẹ, nhớ lại một hồi chuyện cũ, “Cô còn nhớ mình mấy ngày trước khi sinh hai đứa nhỏ đã viết thư cho tôi không? Cô đem gửi cho tôi, bảo tôi, nếu như cô tỉnh lại được thì đem chúng đốt đi, nếu như không tỉnh thì hãy giữ lại, chờ đến khi hai đứa nhỏ lớn lên thì giao cho chúng”. Bức thư đó cô đã từng xem qua, “Nếu cô không có tình cảm sâu đậm với người kia, cô sẽ không mạo hiểm đến tính mạng mà sinh hạ hai đứa trẻ”.
Hơn nữa, sau đó một vị bác sĩ thân phận cao quý lại dễ nhìn đối với cô nảy sinh tình cảm, cô cũng không vì thế mà động lòng. Cô nếu như không có người quan trọng trong lòng, làm sao lại không dao động trước người như thế? Rất khó a!
“Thực ra, nếu không sinh hạ chúng, em cũng không có cơ hội mang thai nữa”. Trầm Thù Sắc uống vào một hớp rượu thật to, “Chị biết em khi còn học đại học, bởi vì nghe xong Hách Thừa Hôn diễn thuyết mà bắt đầu thích hắn, thầm mến hắn đã lâu, nhưng lại không biết em lại có dũng khí đi câu dẫn hắn, trải qua một đêm tình, phải không?”
“Tôi có hỏi qua Sở Hành, hắn không muốn trả lời”.
Cô thành thật nói ra, “Khi em còn học năm thứ 3, một lần bị đau bụng dữ dội phải đến gặp bác sĩ, mới phát hiện hóa ra trong tử cung có khối u, bác sĩ bảo mổ bỏ đi, đồng thời cũng nói, khối u này nếu như càng lớn lên sẽ ảnh hưởng đến khả năng mang thai. Bác sĩ tuy nói cô đọng súc tích, nhưng sau em mới biết được, một khi đã mổ, cũng có nghĩa cả đời này không thể có con. Lúc đó gọi điện cho Sở Hành, em đã khóc không thành tiếng”. Mẹ ông ấy cũng vì ung thư cổ tử cung mà qua đời.
“Vậy thì …”. Lư Hòa Thiến kinh ngạc trợn mắt, Trầm Thù Sắc luôn luôn thích trẻ con, việc này đối với cô mà nói … thật quá tàn nhẫn.
“Chính vì thế, em nghĩ dù sao cũng không còn cơ hội nữa, vậy đánh cược một phen! Trước khi mổ, em muốn đánh cược xem bản thân có thể mang thai con của người mình thích hay không, cho nên mới có dũng khí đi quyến rũ Hách Thừa Hôn”.
“Cô … thật liều mạng!”. Vừa nghĩ tới mấy chuyện cũ, da đầu cô liền tê dại.
Khi Trầm Thù Sắc mang thai được 4 tháng, bụng cô đã lớn như người mang thai 7,8 tháng, bởi vì trong bụng ngoài song thai, khối u cũng phát triển không ngừng. Bác sĩ một mực đề nghị cô bỏ hai cái thai đi, kết quả một ngày sau cô rời khỏi bệnh viện, bỏ về nhà.
Cho đến khi cô xuất hiện thì đã được hơn 6 tháng, hài tử trong bụng không thể bỏ đi được nữa. May mà song thai phát triển khỏe mạnh, còn khối u lại nhỏ đi, gần như không còn nhìn thấy nữa, ngay cả bác sĩ thấy loại tình huống này cũng chỉ có thể nói – thực sự là thần kì!
“Cứ cho em liều mạng cũng được, bằng không giờ cũng không có hai đứa trẻ”.
Trở lại vấn đề chính, “Cô vẫn còn thích chồng trước, sau đó thì sao?”
Cô đem toàn bộ chuyện xảy ra gần đây nói lại, kể cả việc Lữ Tú Trang tìm cô cũng kể ra.
“…. Em nghĩ mình đúng là hữu dũng vô mưu a!”. Nhớ tới lúc nói chuyện với Lữ Tú Trang, cô biết là mình có phần hơi thái quá.
“Dù sao thì cũng đã lên giường rồi, cô cho dù chưa công khai đối đầu với bà ta, cũng coi như bằng hành động nói cho bà ta biết”
“Lên … lên giường!”. Cô từ lúc gặp mặt đến giờ cũng chưa hề nói ra mấy từ này mà. Lén nhìn mặt Lư Hòa Thiến. Ak! Cô ấy cái gì cũng biết hết rồi! Nhất định là Sở Hành nói hở ra rồi! Cô ảo não nói lại, “Không phải như thế! Không được như chị nghĩ đâu”.
“Vậy cô thử nói xem, nếu nói cho người nào đó: ‘Ta quyết định đánh ngươi’ với trực tiếp đi qua đạp hắn một cước, cái nào thâm hiểm hơn?”
“Ví dụ này chẳng liên qua, nhưng cái này không cần quan tâm, cái chính là em thực sự hối hận rồi”.
“Vì sao?”
“Hách Thừa Hôn mấy ngày trước đến tìm em …”, cô tự kể chuyện hôm đó, lại nhịn không được mà thở dài.
Lư Hòa Thiến nghe đến đoạn bài hát của“Tiểu Tinh Tinh” thì không nhịn được cười, cười không kìm được, cười cho đến khi Trầm Thù Sắc kể xong mọi chuyện, cô vẫn còn đang cười, “Thiên a, cười chết mất thôi!”
“….”, chuyện buồn cười đến thế sao? Tiếng nhạc Tiểu Tinh Tinh vang lên lúc đó giống như gáo nước lạnh dội xuống đầu cô, cái gì ham muốn, nhiệt tình đều bị trôi đi sạch sẽ.
Thích một người chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản, nhưng Trầm Thù Sắc vì nhiều lí do mà cảm thấy yêu đương giống như bị trói chân trói tay, thật sự rất khó khăn.
“Có đôi khi, em không hiểu nổi hắn, quan tâm em, nhưng lại thích người khác”.
Ngốc quá! Đó chẳng qua chỉ là một phép thử mà thôi! Đúng là người trong cuộc thường không hiểu chuyện! Nhưng mà, không phải cô nói quá, Thù Sắc đối với những việc như thế này phản ứng quả thực quá chậm chạp, “Mặc kệ thế nào, thực sự vẫn thích hắn, cô vì sao không vì bản thân mà đấu tranh một lần nữa?”
Trầm Thù Sắc lắc đầu, “Chị Lư, lời em nói ra làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, hắn làm sao có thể tha thứ cho em. Hơn nữa, cho dù hắn không nghĩ em là loại phụ nữ chỉ biết dựa vào tiền tài của đàn ông, cũng không thể nói hắn có tình cảm với em. Nếu như hắn lại phát hiện hai đứa nhỏ tồn tại … việc đó thật đáng sợ!”. Những nhà giàu có như họ, chắc chắn sẽ không cho phép huyết mạch của chính mình lại lưu lạc ở bên ngoài.
“Đây cũng là một biện pháp, không đúng sao?”
Cô nhất thời không hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Mẹ hưởng phúc nhờ con”
“Cái này với chuyện mấy năm trước có gì khác nhau? Hách Thừa Hôn thực tế không thích em, chỉ vì bắt buộc mà phải cưới, loại sự việc này chỉ một lần là đủ rồi”. Trầm Thù Sắc cười khổ, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch. “Kết quả như vậy em không hề muốn, huống chi, nhỡ đâu người ta chỉ cần đứa con mà không cần mẹ nó thì sao?”. Cô muốn mẫu bằng tử quý, hắn cũng có thể cho cô mất cả chì lẫn chài.
“Cô lo lắng nhiều quá rồi”
“Cẩn thận không bao giờ thừa”
“Cứ như vậy buông tay?”
“Nếu không thì sao”
“Tôi nghĩ cô làm vậy sau này chắc chắn sẽ hối hận”
Cô cười khổ, “Quên đi, cứ như vậy không phải tốt hơn sao? Ba năm ở nước Mỹ, không có hắn em cũng đâu có không sống nổi?”
“À này!”, bỗng dưng Lư Hòa Thiến giật mình như vừa nhớ ra điều gì, “Tôi có nghe một người bạn nói qua, Hách Thừa Hôn mấy năm trước hình như có một lần gặp tai nạn giao thông, nghe nói hắn bị hôn mê thành người thực vật mất hai năm liền, nhưng sau đó lại như gặp kì tích mà tỉnh lại. Cô có nghe hắn nói qua không?”
“Người thực vật?”. Trầm Thù Sắc giật mình, sau đó lắc đầu. Cô biết hắn trên người không hề ít vết thương đáng sợ, nhưng cô không hỏi, “Vì sao … vì sao lại có chuyện đó?”
“Không có nghe nói”
“Uhm …”
Cô gái này rõ ràng là không buông tay được, không hiểu cô ta đang lo nghĩ cái gì.
“Cô lại suy nghĩ nhiều rồi! Trừ khi hắn cưới vợ mới, hoặc đi gặp bạn gái, bằng không đi đuổi theo tình yêu chân chính là không bao giờ muộn”, Lư Hòa Thiến nhấp một ngụm rượu, “Đại Tiểu Tinh Tinh trước tiên cứ để ở chỗ tôi đi”. Thù Sắc lo lắng là có lý, hiện giờ vẫn chưa phải lúc để cho người nhà họ Hách biết đến hai đứa nhỏ. “Nhưng mà, cô ấy, động tác nhanh lên một chút, không để đến lúc cô nghĩ thông suốt rồi, Hách Thừa Hôn lại thực sự có đối tượng, lúc đó có hối cũng không kịp nữa”
Trầm Thù Sắc thở dài, “Đã nói nặng lời với hắn như vậy, còn muốn nghĩ thông suốt thế nào nữa?”.
Mấy ngày cuối tuần không phải đi làm, cũng không phải tập thể thao, hơn nữa bởi vì bị cảm vài ngày nay, Hách Thừa Hôn tự cho phép bản thân ngủ nhiều một chút.
Gần đây hắn thực sự là mệt đến chết đi, thường xuyên làm thêm đến hơn 10 giờ, có khi còn muộn hơn, sau đó mới uể oải lê thân về khách sạn, lại xem một chút văn kiện mới đi ngủ.
Chỉ cần mệt mỏi hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, không suy nghĩ nhiều, ngực trái sẽ ổn định hơn, bằng không … Hắn sẽ nổi trận lôi đình mà đi giết chết Trầm Thù Sắc.
Hóa ra cô đối với hắn như vậy, là do cô đơn vì không có người nào đó ở bên cạnh. Cô ta nghĩ hắn là cái gì? Trai bao? Hay chỉ để làm ấm giường?
Cảm giác này …. thực trống trải!
Khoảng 11 giờ sáng, hắn bị chuông điện thoại đánh thức, tiện tay tiếp lấy, “Alo?”
“Thừa Hôn, giọng anh thế nào lại là lạ vậy? Bị cảm phải không?”
“Con không việc gì”, đầu thật có hơi đau nhức, mấy ngày nay thỉnh thoảng ho khan một chút, vốn hắn không nghĩ đến nhiều, nhưng hình như bệnh tình ngày càng nặng thêm, “Anh có định nói cho mẹ biết muốn làm quen với ai không, hay là muốn thôi?”
Mẹ con họ thật không ăn ý! Lữ Tú Trang chỉ cảm thấy kì quái, chuyện của con trai với Trầm Thù Sắc không biết thế nào rồi? Chuyện xấu của hai người trên báo chí cũng dần dần lắng xuống, tài liệu do thám tử tư cung cấp cũng không cho thấy bọn họ có gặp nhau, “Mẹ chỉ là … thấy kì lạ, thế nào mà cô ta không đến làm phiền anh”.
“Mẹ yên tâm, sẽ không gặp lại nữa đâu”
“Sao?”
“Cô ấy đã có người khác, làm gì còn lý do đển dây dưa với con”. Hách Thừa Hôn giọng nói giống như đang cố kìm nén lửa giận, “Không còn việc gì khác con bỏ máy đây!”
Nói xong hắn ngả đầu ngủ tiếp, cũng không biết có phải hay không khi nhắc đến quan hệ với Trầm Thù Sắc, cơn giận của hắn lại bốc lên, lật qua lật lại, trằn trọc không thể ngủ.
“Chết tiệt!”, hắn rời giường đi rửa mặt, sau đó xuống lầu dùng cơm. Trước đây hắn có thói quen gọi người mang đồ ăn lên phòng, nhưng giờ đây hắn lại không muốn phải ăn cơm một mình.
Trải qua sự việc lần trước, quản lí nhà hàng đối với đại tổng tài càng thêm cẩn trọng, rất sợ không cẩn thận lại phải lấy một vạn tệ đi mua đậu phụ thối mà ăn hết, làm cho hắn giờ nghe đến 3 chữ đó lại thấy buồn nôn, “Hách tiên sinh, hôm nay ngài muốn ăn gì?”
“Tôi đi ăn buffet là được rồi, ông đi làm việc của mình đi”.
“Vâng”
Đồ ăn được bày trong từng khay lớn bằng bạc chế tác tinh xảo, mỗi loại thức ăn chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người thèm rỏ dãi, cũng không biết vì sao, hắn lại không có hứng thú. Tùy ý chọn vài món rồi tìm chỗ ngồi xuống, cầm lấy dĩa ăn từng miếng từng miếng một. Đột nhiên, có người dừng lại trước bàn ăn của hắn.
“Hách tiên sinh”
Hách Thừa Hôn ngẩng đầu, “Luật sư Du”. Trước đây người kia là cố vấn pháp luật của tập đoàn bọn họ, “Đã lâu không gặp”
“Đúng là lâu quá rồi”. Luật sư Du thoáng nhìn xung quanh hắn, “Anh ăn cơm một mình?”
“Đúng vậy”.
“Anh không phiền tôi ngồi đây chứ?”. Người đó cũng chỉ có một mình.
Vài năm trước, cả nhà họ di dân sang nước Úc, cách hai năm mới trở về một lần. Lần này bà xã mang bọn trẻ về nhà mẹ đẻ chơi, bản thân anh ta thì lưu lại miền bắc vài ngày, đi thăm bạn bè, sau đó lại đi miền nam gặp vợ con.
“Du luật sư về đây chơi sao?”. Hắn bị hôn mê mất hai năm, sau khi tỉnh lại trở về công ty mới biết chuyện bọn họ đi di dân.
“Đúng vậy, lần này đi tương đối lâu, đã hai năm tôi không trở về”, Du luật sư ngầm đánh giá hắn, “Thân thể ngài vẫn mạnh khỏe chứ?”, anh ta đương nhiên biết chuyện hắn gặp tai nạn, lâm vào hôn mê mà vẫn có thể tỉnh lại được, thật sự rất may mắn.
“Hoàn hảo”
Du luật sư do dự một chút, mãi sau mở miệng, “Hách tiên sinh … đã tái hôn chưa?”
“Không có”, lại nghĩ tới Trầm Thù Sắc, khó chịu!
“Vậy có kết giao với ai không?”
Hách Thừa Hôn nhíu mày, “Luật sư Du muốn giới thiệu sao?”, không phải là tốt nhất!
Du luật sư cười cười lắc đầu, “Không phải, chỉ bởi vì có một ít đồ vật tôi đáng lẽ phải giao cho anh, nhưng vẫn chưa có cơ hội”
“Vật gì vậy?”
“Cựu phu nhân Trầm Thù Sắc nhờ tôi chuyển cho anh, mấy thứ này là khi tôi đem giấy tờ ly hôn đến, cô ấy muốn nhờ tôi chuyển giao”.
Hách Thừa Hôn sửng sốt, “Vì sao anh tới bây giờ mới nói?”
“Khi đó tôi vốn muốn đem thứ đó đưa cho anh, nhưng anh vừa lúc đi công tác, nếu đưa cho lão phu nhân, mấy thứ này có thể vĩnh viễn không chuyển đến tay anh”, Hách Thừa Hôn cần phải hiểu rõ ý tứ của hắn. “Cho đến khi anh đi công tác trở về, lại đến lượt tôi bay sang Mỹ tham dự phiên tòa, về đến nhà thì nghe tin anh đã hôn mê rồi … Vì vậy nên mới để kéo dài đến bây giờ”. Cẩn thận trong mọi việc vốn là tác phong xưa nay của Du luật sư.
“ …. Rốt cuộc là đồ vật gì?”
“Một cái hộp, cô ấy nói là “đọc sách tâm đắc báo cáo”.
“Đọc sách tâm đắc báo cáo?”, cô ta có ý tứ gì đây?
“Cô ấy nói, cô đã đọc được một cuốn sách rất đặc biệt, bên trong có hài lòng, có nước mắt, còn có phiền muộn sâu sắc, mà cô muốn để lại cuốn sách này trước khi dời đi, muốn lưu lại một chút tâm tình”. Du luật sư không biết là cái gì, nhưng cũng lờ mờ đoán là thư tình, cho nên mới vừa rồi hắn mới hỏi Hách Thừa Hôn đã tái hôn hay có bạn gái chưa, nếu có, vậy thì thứ đồ gì đó trong hộp cũng chỉ làm phức tạp thêm mà thôi, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Thứ đó ở đâu?”
“Tôi để ở nhà cũ, khi nào có thời gian, tôi sẽ chuyển cho anh”
“Cảm ơn”
“Hách tiên sinh, tuy rằng chuyện đã qua nhiều năm, nhưng tôi vẫn muốn nói, về chuyện ly hôn, tôi thực sự có lỗi”. Đó là do lão phu nhân ở đằng sau sai khiến, hắn trong lòng biết rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh mà làm việc.
Hách Thừa Hôn hiểu rõ, nói: “Đó cũng là chức trách của anh thôi”.
“Cảm ơn anh”