Lan Phong cố gắng nhớ lại, nói ngắn gọn: "Rất hung dữ."
Phúc Gia hơi bất ngờ: "Ông ấy hung dữ sao? Không thể nào."
Cữu cữu có vóc dáng rất cao, nên lúc nhỏ Phúc Gia rất thích chơi cưỡi ngựa với ông, sau này lớn hơn một chút, ông liền sảng khoái tặng cho nàng một con ngựa đực nhỏ nhưng trông rất mạnh mẽ, nói với nàng rằng đây là báu vật hiếm thấy của thái hậu nước láng giềng.
Lan Phong nói: "Đối với người đương nhiên sẽ không."
Đạo lý này Phúc Gia hiểu được nên cười nói: "Cũng đúng."
Vẻ mặt Lan Phong thả lỏng một chút, hắn vừa muốn nói chuyện thì Bạch Hòa ở phía sau nói: "Điện hạ, lão thái thái Lan gia muốn gặp người, có tiện không ạ?"
Phúc Gia nghe vậy thì nói: "Ta vừa định lát nữa đi gặp bà đây."
Trong lúc nói chuyện thì Lan gia đệ đệ đã đẩy xe lăn tới, lão tổ mẫu ngồi trên xe lăn, mặt tươi cười.
Phúc Gia không biết rõ lắm tính tình của bà, lễ phép tiếp đón. Nàng đối với vị tổ mẫu này ấn tượng cũng không tệ, cảm thấy bộ dáng của bà, Lan tri châu, và Lan Phong rất gần gũi, đều rất hào phóng, có phép tắc.
"Lão thân đến cảm tạ công chúa điện hạ vì đã tặng xe lăng này, người tàn tật như ta, mấy năm nay đều chưa từng bước xuống giường, như thế này thì ta có thể tự đi lại."
Lão thái thái nói chuyện rất có chừng mực, không giống Tào hoàng hậu, cố ý thân thiết kéo tay nàng. Loại cảm giác này khến nàng rất thoải mái.
Phúc Gia nảy sinh hảo cảm: "Đây là căn dặn của cha, người không cần đa lễ."
Hai người khách sáo ngươi một câu ta một câu, Lan đệ đệ đứng kế bên có chút chịu không nổi. Cậu lờ đi ánh mắt sắc như dao của huynh trưởng, ngẩn người nhìn chằm chằm vào chú chim trên cây cách đó không xa.
Lan Phong nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Đừng quấy rối."
Lan đệ đệ hừ một tiếng, thằng nhóc tinh ranh, biết rằng đại ca sẽ không trực tiếp đánh nó ở trước mặt công chúa, lại phải săn sóc tổ mẫu thân thể mệt mỏi. Nó liền lặng lẽ chui ra phía sau, thoắt cái đã leo lên nhánh cây hải đường, làm hư không ít nụ hoa.
Phúc Gia đảo mắt nhìn một cái rồi lại quay đi.
Lá gan Lan đệ đệ càng to hơn, thấy hai nữ nhân dong dài mãi không ngừng, lại còn nói những chuyện vô nghĩa, nó di chuyển đến cành đào bên cạnh, nhanh như chớp hái trộm, nhưng lại làm rơi một tổ chim nhỏ.
Tổ chim rớt trên mặt đất, mấy con chim non chết tại chỗ.
Tổ chim này đã ở phủ công chúa được vài ngày rồi, trước khi nhóm cung nữ của Phúc Gia đến sắp xếp đồ đạc, Tuệ Tuệ đã nuôi dưỡng chúng ở trong phủ.
Cả nhà chim nhỏ đều đáng yêu, như những cục bông xù, Tuệ Tuệ vừa xuất cung liền đến nhìn xem. Thấy trứng sắp nở thì cũng ở luôn trong phủ công chúa để có thể nhìn chúng nó trưởng thành.
Bạch Hòa, Tuệ Tuệ đang hầu hạ bên cạnh, Tuệ Tuệ nhìn thấy chim nhỏ, nước mắt như muốn trào ra.
Động tĩnh này làm cho Phúc Gia và lão tổ mẫu đang nói chuyện phiếm phải chú ý. Lan Phong cũng nhìn thấy, hắn đi qua liếc nhìn đệ đệ một cái rồi khom người nhặt tổ chim lên.
Bên trong vậy mà còn hai con sống, chỉ có điều bị rớt đến nỗi hoảng sợ, chỉ mở trừng mắt không phát ra tiếng động.
Phúc Gia ra hiệu cho Tuệ Tuệ đi lên đón lấy chim nhỏ, làm sạch tổ chim rồi cùng Bạch Hòa lui xuống.
Lan đệ đệ biết mình đã gậy họa, trong lòng cũng sợ hãi, mặt đại ca cũng đen đi rồi, giống như sẽ cho hắn một cái tát bất cứ lúc nào.
Lan Phong đợi người đi rồi mới trầm giọng nói: "Lát nữa đi xin lỗi cung nữ nuôi chim."
Lan đệ đệ mím môi, bướng bỉnh, nhìn thấy đại ca nắm chặt tay lộ cả khớp xương mới nhỏ giọng nói: "Được rồi."
Lan lão thái thái cũng không thể coi như không có chuyện gì, tìm một cái lý do dẫn đứa nhỏ nghịch ngợm này đi về.
Lan Phong giúp tổ mẫu đẩy xe lăn, cúi đầu nói với Phúc Gia: "Không quản giáo tốt đệ đệ, đã gây phiền toái rồi."
Phúc Gia thở dài, nàng biết chỗ khó của Lan gia. Mẫu thân của Lan Phong mất vì khó sinh khi sinh đệ đệ, Lan tri châu vì bận mà không quan tâm chuyện nhà. Không có người dạy dỗ, còn có thể mong chờ nó tự trở thành rường cột quốc gia sao?
Nàng chớm mắt nhìn Lan Phong, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vì phải chuẩn bị để ngày hôm sau về lại mặt, nên Phúc Gia bận rộn cả buổi chiều, chưa gặp lại Lan Phong.
Nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm trang điểm, Phúc Gia ăn cơm tối xong, tản bộ một vòng, liền trở về giường chuẩn bị đi ngủ.
Nàng nằm xuống thì mới nghĩ đến mà hỏi: "Sao không thấy phò mã?"
Tuệ Tuệ nói: "Phò mã vừa đi giáo huấn đệ đệ xong, đang định ăn cơm tối."
Phúc Gia kinh sợ nói: "Sẽ không đánh chết đệ đệ chứ."
Vẻ mặt Tuệ Tuệ hơi mất tự nhiên: "Không chết, vừa rồi còn xin lỗi nô tỳ."
Phúc Gia thả lỏng, lại nằm trở về, nàng không ngủ được nên lăn qua lộn lại.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài có âm thanh nhẹ nhàng đẩy cửa, tiếp theo là tiếng bước chân, từng bước từng bước rất ổn định. Sau một hồi thì an tĩnh lại.
Phúc Gia từ từ nhắm hai mắt, không biết có phải do mền dày, màn lại che kín nên oi bức khó chịu hay không, cảm giác sau lưng toàn là mồ hôi.
Nàng lấy tay vén màn nhung, muốn gọi người đem quạt đến. Khi nhìn đến nhuyễn tháp bên bình phong thì liền nhìn thấy một bóng người cao ngất. Bình phong tơ tằm màu xám khói, thêu hoa văn những đám mây và cây ngân sam. Trong phòng không thắp đèn, chỉ le lói chút ánh sáng từ ngoài rọi vào.
Lan Phong ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp. Một tay vòng ra sau, một tay thì tùy ý đặt trên đầu gối, cởi áo ngoài, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Phúc Gia cảm thấy không biết nên làm thế nào. Nàng như bị một cái gai đâm vào, đột nhiên không muốn phát ra âm thanh. Nàng rút tay về, nằm trở lại giường.
Vừa rồi nhất định hắn rất xấu hổ, không phải lỗi của hắn, nhưng mà.
Trên đỉnh màn treo chuông đồng khắc chữ phúc lộc thọ, Phúc Gia nhìn chằm chằm vào những chữ đó một hồi rồi từ từ nhắm mắt lại.
Phúc Gia hiểu rõ, người bên ngoài bình phong kia, trước khi tự mình đặt được thành tựu thì thiện ý của cô cũng không thể nào giúp đỡ được gì.
Nàng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Lan Phong, ngươi ngủ rồi sao?"
Âm thanh lạnh lẽo truyền đến: "Vẫn chưa, còn sớm."
Phúc Gia tò mò nhìn qua khe hở của bức màn: "Vậy sao ngươi lại lên giường rồi?"
Âm thanh từ bức màn truyền đến bên tai, Lan Phong biết Phúc Gia đang nhìn hắn, hắn nói: "Vì không có việc gì để làm."
Bình thường khi ở trong quân ngũ, phải thao luyện cả ngày, ban đêm vừa nằm xuống thì liền ngủ. Thỉnh thoảng đến ngày hưu mộc trở về nhà thì phụ giúp làm việc nhà. Lúc trước, hắn còn phải tranh thủ thời gian đọc sách, khi về nhà cha hắn có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.
Phúc Gia cũng hiểu được: "Muốn cho ngươi trải qua những ngày tốt đẹp, ai ngờ rằng ngươi cũng không phải mệnh hưởng phúc."
Lan Phong không nói gì.
Nhưng mà Phúc Gia dường như nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.
"Chuyện lúc sáng ngươi đừng để trong lòng, không phải lỗi của ngươi." Nàng tranh thủ hỏi: "Ngươi có muốn tìm việc gì để làm không?"
Lan Phong xoay người, cách bình phong nhìn màn nhung đen kịt: "Làm gì?"
"Ừm.." Phúc Gia chống cằm, nhìn hình bóng của hắn trên bình phong: "Ngươi thích làm cái gì?"
"Ta là người thô kệnh, chỉ biết biết cưỡi ngựa đánh giặt, làm việc nặng nhọc."
Lời này không phải giả.
Phúc Gia chợt lóe lên ý nghĩ: "Vậy.. vừa hay có một chuyện ta muốn nhờ ngươi, có được không?"
Lan Phong không do dự: "Được, nếu như trong khả năng của ta."
Phúc Gia nở nụ cười, tỏ vẻ thần bí: "Ngày mai lại mặt, phải ngủ sớm một chút, sáng mai trên đường đi sẽ nói rõ với ngươi."
Lan Phong không phản bác: "Được."
Bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn hơn, trong lòng Phúc Gia không hiểu sao cũng thoải mái hơn nhiều.
Nàng nhớ tới ngày mai phải dậy sớm nên lại nằm xuống giường, cố gắng đi vào giấc ngủ: "Ngày mai không giống như những lần trước, xung quanh đều là nghi quan. Lần này, cha nhất định sẽ hỏi ngươi rất nhiều câu hỏi."
Lan Phong đáp lời một tiếng.
Trong phòng thật yên tĩnh, Phúc Gia nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, cảm thấy cảm giác tội lỗi luôn đeo bám nàng từ tối hôm qua đã phai nhạt đi rất nhiều. Nàng lập tức mơ mơ màng màng ngổi dậy, nửa tỉnh nửa mê, lại nhớ tới câu chuyện lúc sáng, bọn họ đang nhắc đến chuyện của cữu cữu, Lan Phong hình như bị ngắt lời. Nàng nghĩ, lúc ấy hắn muốn nói gì đây?
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Bạch - Tuệ đã tiến vào đánh thức Phúc Gia. Phúc Gia ngủ sớm nên sáng nay thức dậy dễ dàng, nàng mặc quần áo xong thì đi ra, thấy trên nhuyễn tháp trống không.
Liền hỏi: "Phò mã đâu?"
"Sau khi luyện đao xong đã đi thay xiêm y, đang chuẩn bị dùng bữa sáng."
Phúc Gia không chịu thua kém: "Nói hắn đợi ta.."
Bên kia Lan Phong nghe thấy Phúc Gia muốn hắn đợi nàng cùng nhau ăn sáng, cứ nghĩ sẽ rất lâu. Không ngờ mới chưa bao lâu đã thấy điện hạ đi tới, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ gạch, tóc được búi lệch một bên,
Thấy Lan Phong nhìn búi tóc, nàng lấy tay sờ sờ: "Tùy Vân Kế đó, đẹp không?"
Nhóm tỳ nữ bưng lên hai lồng tiểu long bao, bốc khói nóng hầm hậm, Lan Phong gật đầu: "Ừm."
Lan Phong phân tâm, cầm đĩa bánh lên liền muốn cắn, Phúc Gia vịn tay hắn lại: "Từ từ thôi kẻo bỏng."
Nàng ở kế bên làm mẫu, gắp bánh lên cắn một miếng nhỏ, từ từ húp nước súp, rồi mới chấm vào dấm mà ăn.
Lan Phong học theo, ăn liền hai cái, mùi vị rất ngon, nhưng với sức ăn của hắn, phải ăn mười hai mươi cái thì mới no.
Phúc Gia chậm rãi ăn hết ba cái, lại ăn thêm một chén chè hạnh nhân bát bửu thì đã thấy căng bụng. Bạch Hòa ở bên ngoài nói: "Điện hạ, tranh thủ một chút, sắp muộn giờ tiến cung rồi."
Phúc Gia đứng dậy, phát hiện Lan Phong cũng buông đũa đứng lên.
Nàng dừng một chút sau đó chỉ ra bên ngoài: "Ta đi trước chuẩn bị ít đồ, lát sau gặp ở cửa thùy hoa [1]."
Lan Phong nói: "Được."
Chờ Phúc Gia vừa đi thì hắn liền ngồi xuống, tiếp tục ăn những cái tiểu long bao đã nguội, xong lại ăn thêm vài cái bánh bao của mấy tiểu hoàng môn, và một chén hạnh nhân bát bửu, cuối cùng mới thấy no được bảy tám phần.
Hắn ăn rất nhanh, nhưng động tác lại tao nhã dễ nhìn. Ăn xong, theo thói quen định đi thu dọn thì tiểu hoàng môn ngăn lại, nói: "Việc này không thể làm bẩn tay phò mã."
Thấy thời gian sắp tới nên hắn cũng không trì hoãn, gấp gáp đi ra cửa.
Phúc Gia cũng vừa đến, hai người lên xe ngựa, Phúc Gia nói: "Tối hôm qua có nói cần ngươi giúp đỡ, còn nhớ không?"
Lan Phong gật đầu: "Vâng."
Phúc Gia nói thẳng vào vấn đề: "Nhà nào cũng có một cuốn kinh khó niệm, đệ đệ ngươi bướng bỉnh cần người kiềm chế, đệ đệ nhà ta, vinh sủng quá mức, cao ngạo phản nghịch, ham chơi lười biếng, cũng thiếu người quản giáo."
"Thái tử điện hạ?"
Phúc Gia gác khuỷu tay lên bàn nhỏ trong xe: "Phải. Ngươi giúp ta dẫn dắt đệ ấy, ta nhất định sẽ trả lại ngươi một đệ đệ nhu thuận, thế nào?"
Lan Phong lập tức cự tuyệt: "Điện hạ đang đùa gì vậy, quân thần khác biệt, ta sao có thể dẫn dắt thái tử."
* * *
[1] Cửa thùy hoa: Một loại cửa trong tứ hợp viện, giúp ngăn cách ngoại viện và nội viện. Xuất phát từ hình dáng, gọi là thùy hoa môn vì thiềm trụ tại cửa không chạm đất mà lơ lửng trong không gian, trên trụ có khắc hình những loài hoa đẹp, mà phần nhiều là hoa sen và những loại có màu sắc rực rỡ khác.