Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Hi cho ta một tương lai đã được lo liệu hết thảy, ánh mắt hắn nhìn ta luôn luôn ôn nhu như vậy, làm ta muốn chết chìm ở bên trong. Hắn sẽ thường xuyên cho ta một cái hôn môi. Hắn sẽ dùng ngón tay thon dài mà xoá đi khoé miệng gượng gạo của ta. Hắn đi công tác cũng sẽ gọi cho ta nhắc nhở ta ăn cơm, nhắc ta đi ngủ. Hắn có đôi khi sẽ gội đầu cho ta, ngón tay luồn vào tóc mềm nhẹ mà mát xa da đầu, thoải mái mà làm ta mơ màng đếnnsắp ngủ mất.

Ta đã thật lâu không có giết người, bởi vì ta nghĩ hắn hẳn là sẽ không thích ta giết người.

Nhưng là có đôi khi, vào màn đêm yên tĩnh, thời điểm ta ngắm nhìn dung nhan an tĩnh lúc ngủ của hắn, vẫn luôn sẽ có một loại cảm giác không an toàn.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên mặt Mạc Hi, hắn an an ổn ổn mà ngủ, lông mi đổ thành một cái bóng nho nhỏ. Ta nhìn cái mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng của hắn, cơ hồ có chút ngây ngốc. Nhưng ở ngay lúc này ta nhìn thấy một nữ nhân ngồi trên cửa sổ!

Ta tức khắc cứng đờ người, hô hấp dồn dập lên. Nữ nhân kia ngồi ở trên cửa sổ, một chân rũ xuống tới gác trên mặt đất, ngửa đầu xem ngoài cửa sổ, ngón tay mang theo một chi yên ( chỗ này mị không biết, cầu thông não:V), trong miệng nuốt mây phun sương mù.

Nàng cái dạng này ta quá quen thuộc, ở quá khứ ta đã thấy vô số lần.

Nàng quay mặt đi tới nhìn về phía ta, trên mặt tô điểm một tầng phấn thật dày, trở nên trắng bệch. Môi nàng đỏ tươi, giống như máu. Cả khuôn mặt giống một cái mặt nạ vô cùng dữ tợn. Nàng phất mái tóc quăn qua đầu vai, không tiếng động mà làm khẩu hình:

“Ngươi quên ta sao?”

Nàng chỉa vào ta cuồng loạn mà cười rộ lên, như là đang xem một cái gì đó thật ngốc, vớ vẩn chê cười. Cái loại loại cảm giác muốn giết người lại lần nữa ập tới, ta trừng đôi mắt, gắt gao nắm lấy tay, kẽo kẹt kẽo kẹt cắn răng.

“Lý Thanh? Lý Thanh!”

Ta lập tức khôi phục lại tinh thần, Mạc Hi lắc bả vai ta, mặt đầy lo lắng cau mày: “Lý thanh, ngươi thế nào?”

Ta ôm lấy hắn, liều mạng hấp thu độ ấm trên người hắn. Mạc hi một tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta,một tay vỗ nhẹ đầu ta, dùng âm thanh ôn hoà mà nói: “Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, ta ở chỗ này…… Đừng sợ……”

Ta bị Mạc Hi ôm vào trong ngực, hắn ôm ấp như rất vậy ấm áp, như là có thể đem rét lạnh đều chắn lại ở bên ngoài. Chính là ta còn là cảm thấy lạnh, bởi vì rét lạnh kia là từ trong lòng dâng lên, một chút lại một chút theo khắp người lan tràn ra.

Nữ nhân kia, cái kỹ nữ kia, cho ta một cái tát tỉnh.

Ta nói dối Mạc Hi.

Cha ta không có chết, trên thực tế cái tên vương bát đản đó còn không biết ở nơi nào thoải mái dễ chịu mà tồn tại đâu. Mà mẹ của ta, một tiểu tam, bị tên vương bát đản cha ta vứt bỏ về sau tự sa ngã, thành một kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng.

Kỹ nữ kia ban ngày điên điên khùng khùng, tới ban đêm liền an tĩnh mà dọa người, dựa ngồi ở trên cửa sổ mà nhìn bên ngoài, sương khói từ nàng miệng mũi nàng chậm rãi tán ra, khiến khuôn mặt nàng trở nên mơ hồ. Phía sau sương khói lượn lờ nàng cùng nói với ta: “A Thanh, lời nam nhân nói a, nhất định tin không được. Thời điểm ôm ngươi sẽ cùng ngươi nói yêu ngươi thương ngươi, xoay mặt một cái là có thể đạp ngươi.”

Ta cảm thấy bất an.

Thật lâu về trước Mạc Hi chỉ cần có thể mỉm cười một chút với ta, ta đều sẽ cao hứng nửa ngày. Nhưng là hiện tại Mạc Hii đối ta tốt như vậy, ta lại vẫn là không thỏa mãn.

Con người đều có lòng tham. Muốn rất nhiều, còn muốn càng nhiều. Ta không ngừng hỏi Mạc Hii có phải hay không chỉ yêu một mình ta, Mạc Hi luôn trả lời rằng: “Lý thanh, ta yêu ngươi, chỉ yêu ngươi.”

Hỏi đến cuối cùng Mạc Hi chưa nói phiền, ta lại tự mình ngại phiền. Mạc Hi nói những cái đó “Ta yêu ngươi” làm ta cao hứng, lại không thể làm ta an tâm.

Có một ngày ta cùng Mạc Hi ngồi ở sô pha xem điện ảnh, nam chính dắt nữ chính tay trái, ở trên ngón áp út nàng đeo một cái nhẫn. Mạc Hi đột nhiên cầm tay trái ta, ở ngón áp út nhẹ nhàng cắn một chút, lưu lại một dấu răng.

“Cho ngươi mang cái nhẫn.” Hắn cười nói.

Ta rút tay về, vuốt ve cái dấu răng kia, ngây ngốc mà cười rộ lên.

Ta đột nhiên nghĩ tới, phải mua cho ta cùng Mạc Hi một đôi nhẫn. Cái tên vương bát đản kia chưa từng cho kỹ nữ kia nhẫn, ta cùng Mạc Hi so với bọn họ không giống nhau.

Chúng ta là muốn lâu lâu dài dài mà ở bên nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK