Mặc dù là thời gian giữa hè, nhưng khí hậu Xuân Thành vẫn trong lành mát mẻ thoải mái. Thời điểm La Phi đi qua sân bay, kìm lòng không được mà hít vài hơi thật sâu không khí ướt át nơi đó. Bị mờ mịt đầu óc vì bay một chặng đường dài, cảnh sắc này khiến cho anh lập tức thanh tỉnh rất nhiều, hai ngày qua thần kinh luôn luôn căng thẳng tựa hồ cũng buông lỏng.
Chu Lập Vĩ đi ở trước người của La Phi, ưỡn ngực ngẩng đầu, bước chân kiên định mạnh mẽ. Nhìn ra được, đây là một người có cuộc sống bận rộn, những chuyến bay sớm đã thành thói quen. Dưới sự hướng dẫn của ông, hai người nhanh chóng đi về phía cửa ra phi trường, hành vi một đường thẳng tắp, không có bất kỳ lệch đi.
Cùng với Chu Lập Vĩ hoặc khoan thai, hoặc mệt mỏi, các lữ khách so với trên người của hai người kia không thể nghi ngờ mang theo một loại khí chất lỗi lạc bất quần, mọi người đứng chờ đón ở những lối ra kia không ngoại lệ mà đều đưa ánh mắt đầu tiên nhìn ở trên người của bọn họ.
"Ngài là giáo sư Chu Lập Vĩ?" Một lão giả xuyên qua đám người, vươn tay đón. Tuy rằng thân là trưởng giả, nhưng ngữ khí của ông cùng trên nét mặt đều tràn đầy cung kính, loại cung kính này bắt nguồn đối với tri thức và tôn trọng quyền uy.
Ông biết, bản thân mình đang nghênh tiếp là một trong những chuyên gia lĩnh vực bệnh tâm thần học, trong nước chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chu Lập Vĩ khách khí cùng bắt tay lão giả: "Ngài là bác sĩ Lưu?"
La Phi đứng nghiên ở phía sau Chu Lập Vĩ, lúc này đối với hai người cùng nghành trong lúc hàn huyên cũng không có hứng thú. Tầm mắt của anh bắt tới cô gái trẻ tuổi đang đi theo lão giả đến.
Đây là một cô gái miền nam khoảng hai mươi tuổi, da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú. Cô mặc t-shirt và quần jean phối hợp giả đồ thể thao, tuy rằng thân hình nhỏ bé và yếu ớt, nhưng lộ ra một cỗ sức sống tuổi trẻ không che giấu được. Một bộ tóc dài đen nhánh phủ ở đầu vai, lại mang theo vài phần khí chất học trò điềm đạm nho nhã.
Thấy La Phi đang quan sát nhìn mình chằm chằm, cô nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề: "Cảnh sát La? Không nghĩ tới các người đến nhanh như vậy."
La Phi ban đầu đối với thân phận cô gái đã đoán được tám chín phần, lúc này vừa nghe thanh âm, càng xác thật chắc chắn. La Phi cũng lễ độ trở lấy mỉm cười: "Chào cô, tôi nên gọi cô là... Hứa Hiểu Văn?"
"Chính là cháu gọi điện thoại?" Chu Lập Vĩ lúc này cũng quay đầu nhìn về phía cô gái, nhíu mày nói, "Nếu như tình huống cháu nói là thật, vậy thì thật là làm người ta khó mà giải thích."
"Tôi có thể chứng minh những điều này đều là thật." Lão giả họ Lưu gấp gáp ở trước cô gái giúp cô trả lời, "Nửa năm trước, thời điểm tôi mời được Hiểu Văn đến bệnh viện tâm thần thành phố Côn Minh, Hiểu Văn ở hiện trường liền phiên dịch ra thổ ngữ bệnh nhân nói. Bất quá chúng tôi lúc đó đều cho rằng đây chỉ là bệnh nhân ăn nói có chút không bình thường. Ngày hôm qua từ trên web biết được gần đây Long Châu có chuyện đã xảy ra, chúng tôi nhất định là người kinh ngạc nhất. Giáo sư Chu, cảnh sát La, các người một người là chuyên gia bệnh tâm thần học, một là Holmes bậc thầy của những câu đố, hi vọng các người có thể đưa ra đáp án hợp lý."
La Phi cùng Chu Lập Vĩ liếc nhìn nhau, hai người đồng thời cơ hồ là biểu đạt ý tưởng giống nhau: "Trước tiên dẫn chúng tôi đi xem hiện trường một chút."
Bệnh viện tâm thần cách sân bay khoảng chừng bốn mươi phút đường xe. Dọc theo đường đi, bác sĩ Lưu giảng thuật trước sau quá trình nhận điều trị bệnh nhân thần bí này.
"Bệnh nhân này thân phận thực sự đến bây giờ chúng tôi cũng không biết rõ ràng. Thời điểm tháng giêng năm nay, một đội làm phim đài truyền hình tỉnh đến vùng biên giới phụ cận trong rừng rậm quay phim loại chương trình phổ cập khoa học thì phát hiện cậu ta. Cậu ta ở trong rừng rậm xuất quỷ nhập thần, thường xuyên ăn vụng thức ăn đội làm phim mang theo. Lúc đầu đội làm phim còn tưởng rằng gặp được 'Dã nhân' trong truyền thuyết, đi theo cậu ta chừng mấy ngày, cuối cùng mới đem cậu ta bắt được, kết quả phát hiện cậu ta có thể thuần thục sử dụng phương tiện xã hội hiện đại, chắc là một người hiện đại bị lạc ở trong rừng rậm. Khiến mọi người không hiểu là, cậu ta trước sau bị vây trong một loại trạng thái sợ hãi cực độ, trên tinh thần dường như tồn tại vấn đề rất lớn. Ngay sau đó đội làm phim đem cậu ta mang về Côn Minh, đưa đến bệnh viện tâm thần chúng tôi. Bởi vì không biết nguyên nhân phát bệnh, rất khó triển khai điều trị thích hợp. Chúng tôi cố gắng cùng cậu ta trao đổi, nhưng đều không thành công. Từ một số dấu hiệu nhìn lên, cậu ta lẽ ra có thể nghe hiểu lời nói của chúng tôi, nhưng lại không bao giờ trả lời bất luận cái gì, cậu ta chỉ là tự nhiên lặp đi lặp lại một số lời nói kỳ quái. Dựa theo lẽ thường mà nói, bên trong những lời này hẳn là được cất giấu trước khi cậu ta phát bệnh, để lại cho cậu ta ấn tượng khắc sâu gì đó."
"Không sai." Nghe đến đó, Chu Lập Vĩ gật đầu tán đồng, "Hơn nữa điều này rất có thể chính là nguyên nhân gây ra khiến cậu ta phát bệnh."
"Đây không phải là suy đoán hợp lý thông thường. Bất quá chúng tôi lúc đó lại nghe không hiểu ý nghĩa những lời này. Về sau mời tới Hiểu Văn, vấn đề này mới có thể giải quyết, thế nhưng những lời hàm ý đó lại đem chúng tôi lôi kéo vào thật sâu trong mê muội.” Bác sĩ Lưu bày ra bàn tay bất đắc dĩ.
"Hiện tại cảnh sát La và giáo sư Chu đã đến, tôi tin đáp án chẳng mấy chóc thì sẽ mở ra.” Hứa Hiểu Văn lúc nói những lời này, tuy rằng nhắc tới tên của hai người, nhưng ánh mắt lại chăm chú vào trên người La Phi.
La Phi bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, lúng túng cười cười, tự mình đánh trống lảng mà nói: “Cô đối với chúng tôi có lòng tin như vậy sao? Nhưng khi nghe xong tình huống hiện tại, thế nhưng tôi một điểm đầu mối cũng không có.”
“Anh khẳng định được.” Trong mắt Hứa Hiểu Văn đột nhiên hiện lên một tia sáng giảo hoạt, dùng một loại giọng nói hàm chứa thần bí, “Tôi chính là đã nghe nói qua chuyện trước kia của anh.”
Trong lòng La Phi khẽ động, chẳng trách ở phi trường lúc mới vừa gặp mặt, thần thái trong ánh mắt đối phương tựa hồ có loại cảm giác đã từng quen biết. Nhưng bản thân từng điều tra vụ án chưa bao giờ công khai thổi phồng, cô gái này tại sao có thể hiểu biết chứ?
"Cô nghe nói qua cái gì?" La Phi không nhịn được truy vấn.
Hứa Hiểu Văn lại cười không đáp, lúc này xe đúng lúc đã ngừng lại ở trước lầu bệnh viện tâm thần. Bác sĩ Lưu kêu mọi người xuống xe, trọng tâm câu chuyện cũng không cách nào tiếp tục nữa.
Bởi vì triệu chứng bệnh nhân kỳ lạ, trạng thái tinh thần hết sức không ổn định. Cho nên cậu ta bị bắt điều trị ở một tòa nhà nhỏ bên trong bệnh viện. Tòa nhà nhỏ này là đặc biệt chuẩn bị cho bệnh nhân có triệu chứng nghiêm trọng nguy hiểm khó khăn khống chế, đã nhiều năm không có từng dọn dẹp tốt, lộ ra một loại không khí âm u cũ kỹ.
Đoàn người lên lầu hai, hướng về phòng nhỏ cuối hành lang đi đến. Hứa Hiểu Văn hồi tưởng lại nửa năm trước tình cảnh này làm cho người ta kinh hãi run rẩy, sau lưng không nén nổi có chút phát lạnh mơ hồ. Cô lấy cổ hướng về bên cạnh La Phi hai bước, tựa hồ như vậy có thể làm cho mình an toàn một chút.
Bác sĩ Lưu dừng lại ở trước cửa gỗ phòng nhỏ, sau đó đem chìa khóa ổ khóa, nhẹ nhàng vặn chuyển...
Phía sau cửa phát ra tiếng người kêu thảm thiết kinh sợ, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng. Hơi thở Hứa Hiểu Văn trở nên dồn dập, La Phi hơi nhíu mày, khóe mắt Chu Lập Vĩ cũng nhảy giật mình, chỉ có bác sĩ Lưu là thấy không kinh ngạc, một bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Cửa gỗ bị kéo ra, trong phòng đèn cũng bật sáng lên. Tại góc tường bệnh nhân co rúm lại, đem đầu chôn ở thật sâu trong hai cánh tay, toàn thân không ngừng run rẩy, một bộ hình dạng hoảng sợ không ngớt.
"Này, đừng sợ. Chúng tôi không phải là người xấu, sẽ không hại anh." Bác sĩ Lưu dùng giọng nói hết sức ôn hòa.
Bệnh nhân ngừng la hét, run rẩy mà ngẩng đầu lên, ở dưới ánh đèn, mọi người rốt cục có thể thấy rõ khuôn mặt của cậu ta.
Đây là một người đàn ông mắt to lông mày rậm, tuy rằng hàm râu rậm rạp, tóc rối tung, nhưng thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, có lẽ còn không đến ba mươi. Khuôn mặt cậu ta gầy, ngũ quan đoan chính rắn rỏi, nếu như rửa sạch chỉnh đốn một chút, phải là một chàng trai khôi ngô khiến người yêu thích. Vậy mà bây giờ, cậu ta nhưng không có cách nào mang cho người ta bất kỳ cảm giác vui thích, không chỉ có là bởi vì hình dạng cậu ta bẩn thỉu, càng là bởi vì trong ánh mắt của cậu ta ẩn giấu một điều gì đó.
Đó là một loại cảm giác phức tạp khiến người ta cảm thấy bị đè nén cực độ, sợ hãi, tuyệt vọng, phẫn nộ, oán hận, vân vân, dường như tất cả cảm tình xấu xa trong cuộc sống đều pha trộn trong đó, làm người ta không rét mà run.
Mang theo loại cảm giác này, người đàn ông chặt chẽ nhìn chằm chằm bốn cái người đang nhìn vào, sau đó cậu ta từ từ đứng lên, nói ra liên tiếp lời nói kỳ quái.
Lỗ tai La Phi thoáng cái, ánh mắt cũng bỗng nhiên thu hẹp. Đúng vậy, lời nói của người đàn ông này hiển nhiên không phải là tiếng Hán, nhưng trong đó có phát âm hai chữ anh lại nghe được rành mạch.
Longzhou!
Đây là địa danh, bất kể dùng ngôn ngữ dân tộc nào nói ra, phát âm đều sẽ không thay đổi. Long Châu! Cậu ta quả nhiên nhắc tới Long Châu!
"Đây chính là lời nói cô từng nghe qua sao?" Biết rõ câu trả lời là khẳng định, xuất phát từ trời sinh thái độ cẩn thận, La Phi vẫn hỏi Hứa Hiểu Văn một câu.
Hứa Hiểu Văn gật đầu: "Anh ta đang nói, tháng tám, ác ma hang động kinh khủng tương lai sẽ đến Long Châu."
"Ác ma? Cô có hay không hỏi qua cậu ta, ác ma gì?"
"Hỏi qua."
"Cậu ta nói như thế nào?"
Hứa Hiểu Văn không trực tiếp trả lời La Phi, cô nhìn người đàn ông, dùng thổ ngữ hắc ma tộc nói tới cái vấn đề kia lần nữa: "Ác ma gì?"
Hứa Hiểu Văn bị ánh mắt của người bệnh dẫn tới, cậu ta chuyển động bước chân, cứng đờ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Hiểu Văn, hướng về đi tới cạnh cửa.
Hứa Hiểu Văn đã dự liệu được kết quả như vậy, cô nghiêng thân thể, trốn phía sau La Phi.
Ánh mắt của người bệnh mất đi mục tiêu đuổi theo, ánh mắt của cậu ta mờ mịt mà tuyệt vọng, lập tức cổ họng của cậu ta có tiếng lẩm bẩm, phát ra tiếng trầm giống như dã thú tru: "Nhã khố mã! Nhã khố mã!"
"Nhã khố mã? Có ý gì?" La Phi vội vàng quay đầu, hỏi Hứa Hiểu Văn sau lưng.
Hứa Hiểu Văn lại lắc đầu: "Cái này... Tôi cũng không biết."
Bác sĩ Lưu và Chu Lập Vĩ cũng nhíu mày trầm tư, khó khăn nghiền ngẫm hàm nghĩa khả thi tiêu biểu trong ba chữ này.
Trong quá trình này, người bệnh đã đi tới cạnh hàng rào.
"Cẩn thận. Anh ta sẽ đưa tay ra!" Hứa Hiểu Văn đứng ở phía trước vội vã nhắc nhở La Phi và Chu Lập Vĩ.
Chu Lập Vĩ vẫn luôn đứng gần hàng rào, ngưng mắt quan sát nhất cử nhất động bên trong phòng bệnh người đàn ông, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, chợt nghe Hứa Hiểu Văn nói, ông hình như ý thức được gì đó, lúc đang muốn lui thân thể, cũng đã muộn.
Hai cánh tay bệnh nhân đã từ trong hàng rào vươn ra, chợt quắp lấy, nắm vạt áo trước Chu Lập Vĩ thật chặc!
Chu Lập Vĩ gấp rút không kịp đề phòng, sức mạnh đối phương to lớn khiến cho ông không cách nào kháng cự, cả người bị kéo chặt ở trên hàng rào. Dù ông ngày thường điềm tĩnh lão luyện, lúc này cũng không nhịn được ra một đầu mồ hôi lạnh!
Người đàn ông gắt gao trừng mắt nhìn Chu Lập Vĩ, mặt của hai người gần như dán lên nhau, tiếp đó cậu ta lại phát ra âm thanh kêu gào khiến người ta hồn phi phách tán kia: "Nhã - khố - mã!"
Thanh âm của cậu ta tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi khiến da đầu La Phi cũng không chịu được! Bất quá anh rất nhanh phục hồi lại tinh thần, cùng bác sĩ Lưu xông về phía trước, dùng sức tách bàn tay bệnh nhân ra.
Sức mạnh của đối phương lớn đến khác thường, hai người dốc hết sức lực, cộng thêm Chu Lập Vĩ ra sức mình vùng vẫy, rốt cục lúc này mới thoát khỏi được mười ngón tay đối phương.
Chu Lập Vĩ lui ra hai bước, thở hổn hển, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng. Một lát sau, ông mới thoáng ổn định lại tâm tình mình, lúng túng cười khổ một cái, nói: "Người thường hay mất khống chế tinh thần có thể bộc phát ra sức lực gấp mấy lần người bình thường, tôi hôm nay coi như là tự thể nghiệm tính chính xác của lý thuyết này."
Bệnh nhân xoay tay lại trên hàng rào, trong miệng còn đang ô ô mà gầm thét.
La Phi ở một bên lẳng lặng quan sát cậu ta - hàng loạt bệnh chứng kinh khủng của người bị hại thứ nhất, đồng thời ở trong đầu của mình hiện ra liên tiếp nghi vấn, lại kiếm không ra được một chút đầu mối!
Người bệnh bên trong hàng rào đúng là hình dạng đáng sợ của bệnh tâm thần, còn lại bên ngoài hàng rào là bốn người hãm sâu mê muội cùng cảm giác bất an. Giữa bọn họ tạo thành một loại giằng co kỳ quái.
Bốn người đều không nói lời nào, dễ nhận thấy, bọn họ đắm chìm trong ý nghĩ khác nhau của mình. Sau đó một lúc lâu, rốt cục vẫn phải là La Phi mở miệng trước, anh hỏi Chu Lập Vĩ: "Giáo sư Chu, đối với chuyện này, ông bây giờ thấy thế nào?"
"Tôi chỉ có thể nói, dựa vào phán đoán của tôi, Hứa Hiểu Văn cũng không có nói dối, triệu chứng người bệnh nhân kia quả thực cùng bệnh chứng người bệnh mấy ngày nay ở Long Châu giống nhau." Trầm ngâm chỉ chốc lát, Chu Lập Vĩ cho ra một câu trả lời như thế.
Hứa Hiểu Văn liếc mắt nhìn Chu Lập Vĩ, giọng điệu mang theo chút bất mãn nói: "Vậy cháu phải cảm tạ tín nhiệm của ngài đây."
La Phi không có thời gian để ý tới tính khí của cô gái nhỏ, bất quá anh đối với cách diễn tả mơ hồ của Chu Lập Vĩ cũng không hài lòng, ngay sau đó hướng tới truy vấn: "Lời tiên đoán đó của bệnh nhân thì sao? Còn chuyện ở trong rừng rậm cậu ta từng trải qua, mấy vấn đề này ông có manh mối gì không?"
"Cậu cho là mầm bệnh ở trong rừng rậm?" Chu Lập Vĩ bén nhạy bắt được lời ngầm bên trong câu nói của La Phi, mắt ông híp lại, chuyên chú nhìn đối phương, "Tôi cũng đã nghĩ như vậy. Thế nhưng rừng rậm cùng Long Châu có quan hệ gì? Lẽ nào những bệnh nhân ở Long Châu trước kia cũng đã có đi qua rừng rậm ở Vân Nam sao?"
"Không." La Phi rất kiên quyết lắc đầu một cái, hủy bỏ suy đoán của Chu Lập Vĩ, "Thành viên đội điều tra của tôi đối với tất cả bệnh nhân cùng bạn bè thân thích đã làm phỏng vấn cặn kẽ, nếu có manh mối trọng yếu như vậy, tuyệt đối sẽ không để sót từ trong tầm mắt cảnh sát."
"Vậy còn có khả năng gì đây? Có người đem mầm bệnh từ rừng rậm mang đến Long Châu? Thế nhưng bệnh nhân này luôn luôn ngây ngốc ở Côn Minh, căn bản cũng không có đã từng tới Long Châu." Bác sĩ Lưu bên trong cũng cùng hai người trò chuyện.
"Không, không nhất định là bệnh nhân này." Trong mắt La Phi rõ ràng có mang ánh sáng lóe lên một cái, "Cậu ta chẳng qua là người bị hại đầu tiên, hơn nữa, cậu ta vô cùng có khả năng cũng là người hiểu rõ tình tiết sự việc. Cho nên, cậu ta mới có thể nói ra tiên đoán chính xác như vậy!"
"Theo ý của cậu, đây hết thảy đều là do con người gây ra?" Khóe miệng Chu Lập Vĩ giật giật, tựa hồ khó có thể tiếp thu sự thật chuyện như vậy, "Vậy do ai làm ra? Làm sao làm được? Mục đích lại là gì?"
La Phi lắc đầu, đối phương hỏi liên tiếp vấn đề này anh cũng là không có một chút manh mối.
Hứa Hiểu Văn nhìn La Phi, tựa hồ thực vì đối phương sốt ruột. Lập tức cô lại quay đầu nhìn về phía bệnh nhân trong hàng rào, lẩm bẩm: "Nếu như anh ta có thể khôi phục thần trí, thì có lẽ sẽ có đáp án."
Lời nói của Hứa Hiểu Văn nhắc nhở La Phi, sau ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, tiếp đó nhìn Chu Lập Vĩ, dùng giọng nói tràn ngập dẫn dụ: "Trước tiên đem bệnh nhân này chữa khỏi, cái này cũng không phải là không thể được."
Chu Lập Vĩ lập tức hiểu dụng ý La Phi: "Cậu muốn tôi đem nghiên cứu chế tạo thuốc mới dùng ở trên người bệnh nhân này? Không, bây giờ còn chưa được."
"Vì sao?" La Phi lộ ra thần sắc rõ ràng thất vọng.
"Cái này trái với nghề nghiệp đạo đức của một bác sĩ, cho dù tôi bằng lòng làm như vậy, phía bệnh viện tâm thần Côn Minh cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Loại thuốc này còn ở giai đoạn thử nghiệm." Thái độ Chu Lập Vĩ dứt khoát mà trả lời.
"Không sai." Bác sĩ Lưu nghe được sơ lược ý tứ, phụ họa theo, "Ở vào giai đoạn thử nghiệm thuốc, nói theo quy định khởi đầu, cũng là tuyệt đối không thể dùng để lâm sàng."
"Nếu như chúng ta liền coi nó là một thứ thuốc thử nghiệm?" La Phi thăm dò thay đổi một khía cạnh, "Có khả năng hay không dùng ở trên người bệnh nhân này? Nếu có khả năng, phải thao tác thế nào, mới có thể không vi phạm quy định cùng nghề nghiệp đạo đức của các người?"
"Này ngược lại là có thể được." Chân mày Chu Lập Vĩ hơi nhúc nhích một chút, tựa hồ La Phi nói cho mình nhắc nhở rất lớn, "Nhưng mà, chúng ta phải tìm được thân nhân của bệnh nhân."
"Tìm được thân nhân?"
"Đúng vậy." Chu Lập Vĩ nghiêm túc nói, "Bệnh nhân phải hiểu rõ đồng thời nguyện ý chấp nhận khả năng tạo thành kết quả xấu, thử nghiệm thuốc mới có thể tiến hành. Mà bây giờ bệnh nhân đánh mất thần trí, phải do dòng họ trực tiếp đại diện ký kết giấy tờ thỏa thuận liên quan thử nghiệm, bằng không vạn nhất xảy ra vấn đề, trách nhiệm này ai cũng không đảm đương nổi."
La Phi gật đầu, lời của đối phương nói đã rõ ràng lại hợp lý, nhưng thế nào mới có thể tìm được người thân của bệnh nhân đây? Cậu ta đã đánh mất năng lực trao đổi cùng người bình thường, mà trên người lại không có mang theo giấy tờ chứng nhận bất cứ thân phận gì. Đây chính là cái vấn đề nan giải khó giải quyết.
La Phi một bên trầm tư, vừa cùng bệnh nhân trong hàng rào nhìn nhau. Bộ mặt người đàn ông bởi vì sợ hãi mà sinh ra vặn vẹo, nhưng đại khái tập trung dung mạo vẫn có thể dễ dàng phân biệt ra được. Nếu như người thân cậu ta có thể thấy cậu ta thì tốt rồi. La Phi nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, xông ra một chủ ý.