“Thực xin lỗi, nuốt lời , không có mang cậu đi Tây Tạng.”
“Đứa ngốc, có cậu đang ở đây là tốt rồi.”
———————–
Đảo mắt đã đến cuối năm, hai người cùng nhau đi trên đường, mới phát hiện bầu trời tuyết đang rơi.
Đó là mùa đông năm 1999,khoảng cách hiện tại có điểm xa xôi.
Có người nói, năm 2000 thế giới sẽ bị hủy diệt, ngày cuối cùng của năm 1999 là ngày tận thế của nhân loại. Sự hủy diệt địa cầu từ trên trời mà đến, truyền thuyết về tận thế khiến cho người người tâm hoảng sợ. Con người luôn không biết trước tương lai có một tia sợ hãi.
Trần Lạc hỏi Dương Tiếu “Cậu có tin vào truyền thuyết tận thếkhông ?”
Dương Tiếu nghĩ nghĩ trả lời cậu “Không biết.”
“Nếu như đã không có tương lai rồi, như thế đó chính là ngày cuối cùng của đời người này.” Trần Lạc nói như vậy. Trong mắt cậu lóe quang, cũng không sợ hãi cái chết, Trần Lạc nói: “Chúng ta mới mười sáu tuổi, nếu như chết đi, vậy có nghĩa là cả đời đều không có bước vào thế giới của sự trưởng thành .”
Một lát sau, Trần Lạc nói: “Dương Tiếu, đến ngày đó, tớ nghĩ sẽ đi khỏi cái thành phố này.”
“Đi nơi nào?” Dương Tiếu hỏi.
“Ở đâu đều được, càng xa càng tốt. . . . . . Tớ muốn chỉ có hai người chúng ta, im lặng đi ra ngoài. Chúng ta đi Tây Tạng nhìn xem được không? Nghe nói lúc đó trời đặc biệt xanh.”
Ngày đó, Trần Lạc ngồi ở bệ cửa sổ của trường học, ngoài cửa sổ dương quang chiếu mặt cậu, mang theo hưng phấn.
Kế hoạch điên khùng bắt đầu được thực hiện, hai người vì thế dồn tiền đã lâu, cuối cùng cũng chỉ đủ một chuyến vé xe. Nhưng cái này không chút nào dao động quyết tâm của bọn hắn. Bởi vì ai cũng không biết có thể hay không có tương lai, có hay không sau này.
Một ngày trước trước khi khởi hành, Trần Lạc đột nhiên phát khởi sốt cao. Nhưng cậu vẫn kiên trì đến nhà ga, mua phiếu, lạnh như băng ngồi trong phòng đợi, Trần Lạc cuộn tròn người dựa vào người Dương Tiếu , trán nóng một cách lợi hại.
“Trần Lạc, chúng ta hay là không nên đi thì hơn ?” Dương Tiếu hỏi cậu. Hắn không đành lòng nhìn cậu càng lúc càng tiều tụy.
Trần Lạc hé mở đôi môi có chút trắng bệch, cố chấp nói: “Cậu quên là đã hứa với tớ gì rồi sao?”
Kết quả, ngày đó là chưa ra hỏi thành phố. Ở trên xe, Trần Lạc té xỉu. Vốn chuẩn bị tiền để trốn đi, kết quả biến thành tiền khám bệnh.
Dương Tiếu ngồi ở trước giường bệnh, xem chất lỏng truyền dịch trong bình mỗi lúc một thấp chảy xuống, đi vào thân thể Trần Lạc. Cái chất lỏng này rất lạnh nhỉ? Hắn nghĩ, vươn tay đem truyền dịch nắm lại trong lòng bàn tay, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm áp nó. Trần Lạc nằm ở trên giường nhìn hắn, thật lâu không nói một lời.
Trời một điểm đen, đêm cuối cùng của năm 1999, là hai người gắn bó ở trong bệnh viện vượt qua . Ngoài cửa sổ tiếng pháo đùng đoàng. Trong phòng bệnh lại tựa hồ ngăn cách.
Dương Tiếu cùng ngón tay của Trần Lạc kết giao cùng một chỗ. Trong bóng tối, hắn nhìn ánh mắt của cậu.
“Thực xin lỗi, nuốt lời , không có mang cậu đi Tây Tạng.”
“Đứa ngốc, có cậu đang ở đây là tốt rồi.”
Thế giới cuối cùng không có biến mất, địa cầu cuối cùng cũng không có hủy diệt, hết thảy đã thành quá khứ. Mọi người chỉ là lại lần nữa tự nói dối tự lừa mình dối người thôi. Đối với bọn nhỏ, cũng thế chạy nhảy vùng vẫy đều đã trở lại nguyên điểm.
Năm 2000 , rốt cục cũng đã 17 tuổi. Bọn họ cuối cùng cũng không còn là những đứa trẻ, cuối cùng cũng trở thành người lớn.