• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[18]

Ở phía đầu bên kia.

Màn hình máy tính của Đường Nghiễn Chi vẫn còn hiện đoạn nói chuyện của anh và Đình Đình.

Đình Đình: Hai đứa kia đúng là làm tui phát điên!! Cái thứ gì không biết!!

Đường Đường: Bình luận biến mất rồi.

Đình Đình: Gì cơ?

Đường Đường: Thím F5 đi, bình luận của hai người kia với của tụi mình đều biến mất rồi.

Đình Đình: Ôi cái đệch!! Thật này!! Sao thế nhỉ?!!

Đường Đường: Chắc Cộc Cộc nhờ biên tập viên xóa đấy.

Đình Đình: Sao anh ấy làm thế…

Đường Đường: Nếu thím dồn hết tâm sức để làm một chiếc bánh ngọt, nhưng đột nhiên lại bị người khác vẩy đồ bẩn lên, thím sẽ thế nào?

Đình Đình: Tui giết đứa khốn nạn đó!!

Đường Đường: Nói cái gì thực tế ấy.

Đình Đình: Sẽ rất giận, cũng rất đau lòng…

Đường Đường: Giận dữ, rồi đau lòng đều là những cảm xúc hiển nhiên, nhưng những cảm xúc ấy không thể thay đổi được sự thật rằng chiếc bánh đã bị bẩn.

Đình Đình: Thế phải làm sao giờ?

Đường Đường: Cắt vị trí dính bẩn đi.

Đình Đình: [gào khóc.jpg] Cái lũ khốn nạn kia chứ, click vào rồi thấy không hay thì out ra không được à, sao còn phải để lại mấy lời làm người ta khó chịu như vậy? Bắt nạt người không nổi như Cộc Cộc chắc [khóc.jpg]

Đường Đường: [xoa đầu.jpg] Thời buổi này có loại độc giả sĩ diện như thế, tác giả viết không hợp ý một chút thôi là ụp cho người ta cái mác “đạo đức có vấn đề”. Lấy ví dụ như truyện bi kịch đi, giờ tác giả viết bi kịch kiểu truyền thống càng ngày càng ít, sợ bị đám “đạo đức” chửi, đứng ra giải thích thì chúng không nghe…Đúng là biết ra vẻ làm nũng mới có người thương, hiền lành thì lại bị bắt nạt.

Đình Đình: Đừng nói nữa…Tui khóc to lắm rồi đây này. Tui không muốn Cộc Cộc nổi tiếng, anh ấy cứ lặng lẽ viết truyện, lặng lẽ livestream là được. Anh ấy chưa nổi mà đã có anti rồi, lỡ ngày nào nổi thật, chẳng nhẽ còn bị chửi đến mức gác bút à? Tui sẽ không bao giờ giới thiệu truyện của anh ấy trên weibo nữa, tui phải giấu nhẹm anh ấy đi!

Đường Nghiễn Chi lặng người nhìn câu nói của Đình Đình hồi lâu, cuối cùng, anh bật cười, mở giao diện tác giả của website X.

Truyện mới  – Tên: “Không xứng với em” – Thể loại: BE – Văn án:…

Những ngón tay thon dài của anh gõ gõ trên phím, gõ xong, Đường Nghiễn Chi tắt máy với vẻ hài lòng.

Văn án chỉ có sáu chữ: Thích đọc hay không thì kệ.

“Bố ơi!! Đến giờ đi giao lưu rồi! Mình đi thôi!!” Cậu bạn mặt búng ra sữa bước ra từ phòng vệ sinh, cái khăn quàng đỏ thẫm quanh cổ càng khiến người ta tươi ngon mọng nước. Đường Nghiễn Chi khoác chiếc áo gió màu đen lên người, cậu bạn kia liền bật ngón cái, “Chính là cái nhan sắc này! Ở đại học A sao tìm được một người như vậy nữa!”

Đường Nghiễn Chi đập gáy thằng bạn, “Đừng nói nhiều nữa, đi thôi.”

“Bố à…Tối nay bố định cặp mấy bạn nữ nè?”

“Cái gì mà cặp với mấy bạn nữ hả? Không cặp ai hết.”

“Đừng mà, bên khoa Quản Lý nhiều gái xinh lắm, đã đi rồi thì đừng bỏ lỡ chứ.”

“Mày tưởng mày đang đi chợ hả?”

“Đến nơi rồi chắc chắn mày sẽ không nói thế nữa. Gu của mày là gì? Để tao còn nhìn giúp nào!”

“Gu của tao ấy hả?” Đường Nghiễn Chi cười âm hiểm, “Phải giỏi giang, chơi game gà, động một chút là thẹn quá giận lẫy lên, mày tìm giúp tao nhé?”

“Ầy…” Thằng bạn chăm chú nghe thật, “Chơi game gà…cái này dễ, nhưng giỏi giang thì sao biết được?”

“Thì mày tự đi mà tính,” Đường Nghiễn Chi đi trước, “Chẳng phải mày bảo sẽ tìm giúp tao à?”

“Yên tâm!” Thằng bạn bước nhanh theo sau, “Tao sẽ cố!”

[19]

Hứa Trì ngồi gọn một góc trong quán kara với vẻ chán ngán.

Buổi giao lưu này là một hình thức khác của xem mắt, chẳng biết ai tổ chức mà có đủ các yếu tố như hạt dưa, đồ ăn vặt, sân khấu, ánh đèn, khán giả. Góc mà Hứa Trì ngồi có thể nhìn được hoạt động cướp mic trên sân khấu. Cậu cảm thấy tình hữu nghị giữa người với người đúng là kỳ diệu, chẳng phải đôi bên mới gặp nhau lần đầu à? Sao mà thân thiết như đã quen nhau mấy nghìn năm vậy?

Cậu vùi đầu bên bạn cùng phòng, thực chẳng thể hào hứng nổi với mấy hoạt động này. Ánh sáng của màn hình di động hắt lên gương mặt Hứa Trì, cậu chau mày nhìn màn hình vô cùng nghiêm túc.

“Ôi chao…Cậu đi bên này này.”

“Không đúng! Bên này cơ!”

“…Thua mất rồi….”

Hứa Trì ngẩng đầu, cô bạn mặt trái xoan ngồi bên trái nở nụ cười, để lộ cặp răng khểnh, “Nãy thấy cậu loay hoay mãi ở đó nên không nhịn được, xin lỗi nha.”

“Không sao, không sao.” Thằng bạn cùng phòng thấy gái xinh lại gần thì nhiệt tình lắm, “Trình chơi game của Trì Tiểu Khả gà lắm, dù được nhắc thì nó cũng chẳng qua màn đâu.”

Hứa Trì lặng lẽ lườm một cái, chẳng biết ban nãy đứa nào cứ chỉ trỏ ra vẻ ấy nhỉ.

“Tên cậu là Trì Tiểu Khả à? Nghe hiếm nhỉ.”

“Không phải, không phải, tên nó là Hứa Trì.” Cậu bạn cùng phòng lại chủ động đón lời, “Trì Tiểu Khả là nghệ danh.”

Lại còn nghệ danh cơ đấy, càng nói càng lố. Hứa Trì trừng thằng bạn một cái, nó sợ đến rụt cổ lại. Thấy vậy, cô bạn kia bật cười khanh khách.

“Cậu đáng yêu thật đó.” Cô nàng khen Hứa Trì chẳng chút e dè.

“Cảm ơn…Cậu cũng rất xinh.” Hứa Trì là một bạn gay vô cùng chính chuyên nghiêm túc, kiến thức về phái nữ của cậu chỉ bó hẹp trong mẹ và một nhúm fan trên mạng. Dù cậu đẹp trai, nhưng từ khi biết rõ xu hướng tình dục của mình, Hứa Trì luôn giữ khoảng cách an toàn với các bạn nữ.

“Mình là…”

Câu giới thiệu của nữ sinh chìm nghỉm trong tiếng thét phấn khích của những người khác. Hứa Trì ngẩng đầu nhìn theo hướng của cô bạn, thì thấy có hai người bước vào, cả đám người vây quanh họ.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Dù bị vây kín nhưng Đường Nghiễn Chi không hề tỏ ra bối rối.

Có nam sinh hò lên, “Đến muộn, đến muộn! Phạt rượu, phạt rượu!”

Bầu không khí lại trở nên náo nhiệt, Hứa Trì nhìn người đang hút hết sự chú ý kia, hỏi, “Ai đấy?”

“Cậu không biết à…” Cô nàng ngồi bên nháy mắt tinh nghịch, “Nhân vật cực kỳ nổi tiếng ở đại học A, Đường Nghiễn Chi đấy…”

Nghe tên ấy, Hứa Trì mới bảo, “Hình như cũng hơi quen quen…”

“Trên forum của trường có người từng viết một topic về những nhân vật ấn tượng khó quên, Đường Nghiễn Chi được xếp ở vị trí số 1. Nhưng mình thấy…” cô nàng xoa cằm, ánh mắt đảo qua quét Hứa Trì một lượt, “Mình thấy là cậu cũng có thể đi tranh chức trên cái bảng xếp hạng đó.”

Nói xong, cô sà vào, “Cậu ở khoa Quản Lý đúng không? Đẹp trai thế này sao mình lại chưa từng gặp nhỉ? Cậu có bạn gái chưa? À mà thôi, có rồi chắc cậu chẳng đến buổi hôm nay đâu…Cậu thích nam hay thích nữ?”

Chuỗi câu hỏi bất ngờ của cô nàng làm Hứa Trì ngơ ra, bầu không khí vốn còn dễ chịu bỗng cứng ngắc, thằng bạn cùng phòng vội chạy đến cứu nguy, “Ha ha ha ha…Thằng này nó chỉ thích ru rú trong nhà thôi, cậu chưa gặp cũng phải, hơn nữa tính nó còn hướng nội, không thích nói chuyện…”

Cô nữ sinh ra vẻ như mình đã hiểu, không dây dưa nữa, đứng dậy bỏ sang chỗ khác. Hứa Trì thở phào một tiếng, thằng bạn cùng phòng nói, “Trì Tiểu Khả à…mày như thế là không được, lần nào cũng bắt tao phải cứu nguy.”

Hứa Trì thoáng bĩu môi, “Ông bảo vụ tối nay ok nên tôi mới đến.” Cậu ngẩng đầu nhìn chúng nữ sinh líu ríu chung quanh, nuốt ngược câu “Tôi không thích con gái.” vào họng.

“Ai mà biết mày có sức hút lớn thế? Ngồi lặng lẽ chơi game mà cũng có gái xán lại gần.”

“Tôi đã cố ẩn hình lắm rồi, vậy mà ông còn không vừa lòng à?”

“Đâu phải đâu…Tao vừa nhìn một lượt, nhìn ai cũng thấy không phải hạng bình thường, ai tao cũng không chọc nổi.”

Hứa Trì và cậu bạn ngồi trong góc tán phét với nhau. Thằng bạn đau đớn nói rằng lần sau nó sẽ không đi mấy buổi thế này nữa, đúng là phí thời giờ, phí những phút giây của cuộc đời nó.

Hứa Trì nheo mắt nhìn cậu nam sinh đang là tâm điểm của đám người, đường nét góc cạnh, phong thái dịu dàng, cậu bỗng nhiên thấy lời đánh giá của mọi người dành cho Đường Nghiễn Chi không phải là nói quá, dù ở trong hoàn cảnh nào, anh ta cũng sẽ hút hết sự chú ý.

Cậu nhìn Đường Nghiễn Chi với vẻ tán thưởng một lần, rồi cười cười, cúi đầu chơi điện thoại tự giải trí tiếp.

Chương trình đã đi được nửa chặng đường, một cô nữ sinh eo nhỏ, chân dài cầm hộp bốc thăm đi tới khu vực mic, “Hoạt động giữa giờ! Mình bốc thăm để mời một bạn lên đây hát nhé!”

Hứa Trì chọt chọt thằng bạn cùng phòng, “Hai đứa mình có tên trong đó không?”

Thằng bạn đáp, “Có chứ, chẳng phải lúc đi vào phải đăng ký sao? Tao ghi giúp mày rồi bỏ vào đó rồi.”

“…”

Phía dưới có người hỏi, “Ai bốc, ai bốc?”

“Đương nhiên là Đường Nghiễn Chi!”

“Đường Nghiễn Chi, nhanh lên, nhanh lên!”

Đường Nghiễn Chi vừa ngồi xuống sa lông nghỉ chút thì lại bị kéo lên. Anh bất đắc dĩ, đành thò tay vào thùng, “Lần sau đừng gọi tôi nữa! Tôi mệt chết mất!”

“Rồi rồi rồi! Sau đó sẽ cho ngài nghỉ.”

Đường Nghiễn Chi bốc một tờ giấy, ánh sáng từ màn hình hắt vào đó, anh cầm mic, đọc lên, “Hứa Trì.”

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Hứa Trì vừa nghe tên mình xong liền nhét điện thoại vào tay thằng bạn cùng phòng. Thằng bạn còn chưa kịp định thần thì đã thấy cậu đi cùn cụt về phía cửa, nó há mồm hỏi, “Trì Tiểu Khả, mày làm gì đấy?”

Bị mọi người nhìn thấu ý đồ trốn chạy của mình, Hứa Trì đành phải bước lên sân khấu.

Đường Nghiễn Chi nhìn cậu bạn trước mặt, đường nét gương mặt xinh xắn, ưa nhìn, cũng lạnh lùng.

Hứa Trì bị nhét mic vào tay, Đường Nghiễn Chi kiêm luôn cả nhiệm vụ của MC, nói, “Ông giới thiệu về bản thân chút đi.”

Đón lấy ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hứa Trì đanh mặt trả lời, “Hứa Trì.”

Chung quanh vang lên tiếng xì xầm. Được nhìn hai cậu thanh niên đẹp trai đứng chung với nhau như vậy, ai mà chẳng hưng phấn. Tiếng nói chuyện của mấy cô nữ sinh lọt hết vào tai Hứa Trì.

“Đẹp trai thật đó!”

“Mịa nó chứ, sao hồi trước tui không biết ở khoa Quản Lý có người đẹp thế này nhỉ?!”

“Má ơi, sao tui cứ thấy Đường Nghiễn Chi với Hứa Trì cứ đôi lứa xứng đôi thế nào ấy?”

Đường Nghiễn Chi hỏi tiếp, “Ông định hát bài gì? Tôi chọn giúp cho.”

“Tôi…tôi không biết hát.”

Đường Nghiễn Chi mỉm cười, “Tôi hay gặp cái cớ đó lắm.”

Hứa Trì nhìn thẳng vào mắt Đường Nghiễn Chi, nói với giọng nghiêm túc, “Tôi không biết thật, ông đừng có làm khó tôi.”

Đường Nghiễn Chi thoáng sửng sốt. Hứa Trì đang cầm mic, nên câu nói vừa rồi của cậu cũng được phóng đại ra rồi truyền đến tai mọi người. Tiếng xì xầm xung quanh cũng ồn ào hơn.

“Sao đấy? Không đến nỗi đó chứ, hát một bài thôi mà.”

“Đúng vậy, đừng có làm người khác cụt hứng.”

“EQ của bạn này thấp quá…”

Đường Nghiễn Chi cao hơn Hứa Trì nửa cái đầu. Anh cúi xuống nhìn cậu nam sinh đương rủ đầu vì ngượng, nói nhẹ nhàng, “Không hát được cũng không sao, vậy ông có thể trả lời mấy câu hỏi đơn giản của tôi không?”

“Được.”

“Bình thường ông thích làm gì?”

“Chơi game.”

“Game gì?”

“Don’t Starve.”

Đường Nghiễn Chi nhíu mày, ánh nhìn của anh khóa chặt vào cậu chàng trước mặt, bàn tay siết chặt lấy mic, “Don’t Starve hả?”

“Ừ.”

Hứa Trì đứng đợi câu hỏi tiếp theo của Đường Nghiễn Chi, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy anh lên tiếng. Cậu vừa định ngẩng đầu lên thì đón được một bàn tay đương xoa xoa tóc mình, định thần lại rồi, Hứa Trì mới nhận ra bàn tay ấy là của người đang đứng trước mặt.

Hứa Trì thốt ra với vẻ nghi hoặc, “Ông…”

Đường Nghiễn Chi buông mic xuống, tiến lại gần, nói thì thầm bên tai Hứa Trì, “Tôi không hỏi nữa, ông về chỗ đi.”

“Xong buổi hôm nay đợi tôi một chút, coi như là để cảm ơn vụ tôi cứu nguy lúc này.”

Hơi thở của anh vừa thoảng qua đã vội rời đi, Hứa Trì ngơ ngác bước về bên thằng bạn, tâm trí lóe lên đôi mắt đẹp giảo hoạt của Đường Nghiễn Chi.

Cậu nghĩ bụng, gã này đúng là kỳ.

Ngáo:

Bạn công thông minh nhạy cảm hơi quá =)) Tranh thủ xong đoạn nào thì đăng ngay =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK