-Quần áo của tiểu thư được để bên phòng quần áo cuối hành lang.
-Vâng...ơ....nhưng...
-Tiểu thư có gì dặn dò.
-Anh ta đâu?Ak không ý cháu là Mãn Phong.(vừa nãy Từ Ngọc nói cô cũng nhớ được)
-Cậu chủ đang uống rượu ở ngoài sân cỏ.
-Giờ này uống rượu á.
-Vâng.
-Vậy cháu đi tìm anh ấy.
-Để tôi đưa tiểu thư đi.
-Dạ ko cần đâu cảm ơn bác.
-Vâng,vậy tôi đi làm việc.
Cô xuống nhà,dựa theo trí nhớ mà đi đến sân cỏ,ở đây có 1 ngôi nhà (giống nơi uống trà,tiếp khách của trung quốc thời xưa ý nhưng đây anh uống rượu)
Cô bước vào căn nhà gỗ đó,nó được đỡ bởi 4 cái cột làm bằng gỗ quý,có mùi thơm của gỗ tự nhiên,mái được xếp ngói thượng hạng,chống được axit....
-Em ngồi đi.
Cô ngồi xuống đối diện anh.
-Sao anh lại đem quần áo của tôi đến,tôi chỉ đến làm việc cho anh,hết giờ thì về cần gì quần áo.
-Em nhầm rồi.
-Tôi nhầm?
-Em phải ở đây.
-Tại sao.
-Em nói là của tôi trong vòng 6 tháng.
-Thì tôi nghĩ là đến làm việc,làm người giúp gì đó của anh trong vòng 6 tháng.
-Đúng là có việc cho em,nhưng em phải ở lại đây,chẳng lẽ định nuốt lời (bây giờ anh ko thể để lộ ý của mình được,cô cũng lạnh lùng nhưng ngây thơ quá)
-Làm gì có ở thì ở.
-Tốt,ngoan ngoãn ở lại đây,có muốn trốn cũng ko được.
Nhìn ra xung quanh có rất nhiều vệ sĩ còn có những ng ẩn thân nữa.
-Ai thèm trốn.
-Bây giờ em ra đây.Anh đưa mắt ý ra chỗ anh.
-Làm gì?
-Em phải nghe tôi.
Cô đứng lên đi tới gần anh,bàn tay rắn chắc kéo cô ngồi vào lòng,chưa bao giờ cô gần ng khác giới như vậy,cảm giác ngại ngùng mặt đỏ bừng này là sao?