Suốt tiết học, Nhân Mã luôn luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, phía trước và phía sau, bên phải hay bên trái đều có cảm giác đó, thỉnh thoảng lại nghe vài tiếng xì xầm ở sau lưng, những việc đó, những lời nói đó có phần khiến cô không thoải mái. Vừa bắt đầu giờ giải lao, Đỗ Bảo Bình đã đá bay cánh cửa lớp cô, lôi cô đi thật nhanh trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
"Không biết Bảo Bình làm thế nào mà đến đây nhanh thế nhỉ?" _ Đó là thắc mắc của Nhân Mã trước sự xuất hiện bất ngờ của Bảo Bình khi mà tiếng chuông giải lao mới reo cách đó vài giây.
- Bồ chậm chạp quá, có 45 phút giải lao thôi đấy! Chúng ta phải họp mặt với mọi người!
Bảo Bình xoay người lại, nói với điệu bộ sắp chết đến nơi.
- Mọi người?
- Thất mỹ nữ ấy! Mà tới đó sẽ biết thôi! Giờ thì phải nhanh lên!
Một lần nữa, Nhân Mã lại bị Bảo Bình lôi xềnh xệch trong cái nhìn ngơ ngác của mọi người.
_oOo_
- Bác sĩ Lâm, anh có nghe tôi nói không?
Nữ y tá thấy vị bác sĩ trước mặt không tập trung thì có phần ngạc nhiên. Trong giới y học, bác sĩ Lâm Sư Tử nổi tiếng thuần thục cách chữa trị mọi loại bệnh, với tính cách trầm tính nghiêm nghị, vô cùng cẩn thận, mọi ca phẫu thuật do anh đảm nhiệm đều chắc chắn thành công cho dù có khó khăn đến đâu, anh được xếp vào top những bác sĩ có vị thế cao nhất a. Thế mà hôm nay Lâm Sư Tử có vẻ xao nhãng công việc, tay xoay xoay cây bút trên tay, không thèm bận tâm nghe nữ y tá kia nói gì.
- A. Xin lỗi, cứ đặt bản báo cáo ở kia đi.
Sư Tử chợt giật mình, buông bút xuống, anh ngả người ra sau lưng, tay day day thái dương.
- Bản báo cáo? Bác sĩ Lâm, tôi đến để nói với anh về lịch chữa trị mới của các bệnh nhân mà?
Nữ y tá trả lời, thấy bác sĩ Lâm mệt mỏi như vậy khiến trái tim thiếu nữ có phần đau lòng a. Ai ai trong bệnh viện này đều biết bác sĩ Lâm tuy bề ngoài có vẻ lãnh đạm nhưng tốt bụng vô cùng, có rất nhiều nữ y tá, bác sĩ đem lòng yêu anh và nữ y tá này cũng là một phần trong số đó.
- Thế à, xin lỗi cô vậy. Để lần sau nhé, tôi bây giờ muốn được yên tĩnh một mình.
Sư Tử đặt tay lên trán, bờ mi anh khép hờ.
- Bác sĩ Lâm, anh có ổn không?
Thực ngốc nghếch, nữ y tá hỏi vị bác sĩ giỏi nhất thành phố về thể trạng của anh ta, có lẽ đây là chuyện vui nhất xảy ra với Sư Tử trong ngày hôm nay. À không, chuyện vui nhất có lẽ đã xảy ra vào ban sáng thế nên đây chỉ là một điều thú vị thôi.
- Ừ, không cần phải lo. Giờ cô cứ đi làm công việc của mình đi, Trịnh Kim Ngưu.
Anh mở mắt, ngước nhìn người đối diện nở nụ cười tươi rói.
"Thịch"
Trái tim của cô thiếu nữ như lỗi nhịp, mặt đỏ ửng, toàn thân nóng bừng, Kim Ngưu vội vã xin phép ra ngoài.
*Cạch*
- Phù, tiểu bảo bối, em thật là khiến người khác không tập trung được nữa!
Bác sĩ Lâm nhìn vào bức ảnh trên điện thoại, đó là hình của Diệp Nhân Mã trong dịp đi mua sắm sửa soạn lần trước. Anh đã chụp lại trong lúc cô nàng không để ý. Ánh mắt người con trai nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại không chớp mắt, chốc chốc lại mỉm cười tựa thiên sứ, con tim anh đang thao thức hằng đêm. Rốt cuộc nó đang chờ đợi điều gì?
_oOo_
- Anh ấy... cười với mình...
Kim Ngưu ôm mặt nóng bừng. Có thể nói là bây giờ cô đang rất hạnh phúc bởi vì đây là lần đầu tiên Sư Tử cười, vả lại nụ cười đó lại dành cho cô. Đối với một thiếu nữ đang yêu đơn phương, người ấy dành cho ta một nụ cười thế thì còn gì hạnh phúc bằng.
Nụ cười ấy chỉ là vô tình...
Nhưng nó lại thắp lên trong lòng người thiếu nữ ấy một mầm hy vọng nhỏ nhoi...
END CHƯƠNG 6
Trịnh Kim Ngưu
"Anh ấy... quả thật rất yêu cô!"
Tuổi: 24
Nghề nghiệp: Y tá.