• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Va

Beta: Ami

Cúp điện thoại với Tô Nghi Tu xong, tâm tình Giang Tiểu Âm tốt lên không ít.

Cô biết hiện tại khi mình trở về thì sẽ có bữa cơm trưa thơm ngào ngạt đang chờ cô. Đàn em ưu tú về mọi phương diện làm người đố kỵ, thành tích học tập siêu cấp giỏi không cần phải nói, hương vị khi làm cơm cũng không kém hơn so với những cửa tiệm bên ngoài.

Lại còn rất đẹp trai nữa chứ!

Khi cô chưa tốt nghiệp, ở trường đại học có không ít chị em muốn theo đuổi cậu ấy. Đáng tiếc đứa nhỏ Tô Nghi Tu này từ nhỏ đã có thể nhìn thấy ma quỷ, vì vậy mà sở thích của cậu với người bình thường cũng không quá giống nhau. Rõ ràng là kỹ thuật viên chuyên nghiệp loại một nhưng lại muốn tới văn phòng của cô để thực tập.

“Anh cùng tôi về văn phòng."

Giang Tiểu Âm quay đầu nhìn thoáng qua Khúc Cẩn không biết đang suy nghĩ gì đó, ngữ khí lãnh đạm mà nói: “Ký lục lúc trước anh tiếp nhận ủy thác ở đâu? Tôi yêu cầu một phần."

Tuy rằng nói Khúc Cẩn làm tình cùng Giang Tiểu Âm cũng không phải là bởi vì thích, nhưng người con gái buổi tối hôm trước mới bị anh làm đến triều xuy, mà bây giờ lại nhìn anh giống như là đang nhìn người xa lạ. Đối lập với bộ dáng như rắn hổ mang buổi sáng mà mắng anh, nếu so với hiện tại thì còn đáng yêu hơn rất nhiều.

Suy nghĩ như vậy làm trong lòng Khúc Cẩn thực không thoải mái.

Giang Tiểu Âm là lần đầu tiên, anh cũng là lần đầu tiên. Hơn nữa, chẳng biết vì sao mà khi anh tới gần Giang Tiểu Âm thì lại không khống chế được bản thân mà muốn làm loại chuyện đó.

"Giang Tiểu Âm?"

Anh lấy giấy chứng minh ra khỏi giỏ sách của cô, nhìn kỹ qua cũng nhớ kỹ toàn bộ tin tức trên chứng minh xong rồi đứng ở phía sau dán vào lỗ tai cô nói: "Tôi cảm thấy cô có thể suy xét một chút chuyện làm bạn giường của tôi, đêm qua chúng ta chẳng phải đều rất sướng sao?"

"A."

Cũng không biết tại sao anh lại nói ra những lời như vậy. Tuy rằng cô xác thật rất sung sướng, sướng đến giống như không có tâm lý kháng cự.

"Khúc Cẩn, có phải sau khi anh biến thành quỷ thìđã quyết định tự trở nên lẳng lơ hay không?” Giang Tiểu Âm lấy một lá phù triện (lá bùa) ra từ trong túi, không nói hai lời liền đã dán trên mặt anh. “Trước khi tôi nhận ủy thác có tra qua tư liệu về anh, biểu hiện được viết trên đó chính là một người đàn ông giữ mình trong sạch, có thể khống chế được nửa người dưới của mình."

“A ——" Phù triện dán ở trên mặt anh, mang theo đau đớn bỏng cháy linh hồn.

Khúc Cẩn lập tức duỗi tay xé rớt nó, ném nó vào chén trà trên bàn trà.

“Vậy mà có thể xé rớt được.”

Giang Tiểu Âm cau mày. Tuy rằng nhận thấy được Khúc Cẩn rất lợi hại, nhưng sao có thể dễ như trở bàn tay mà xé rớt phù triện của cô, so với trong tưởng tượng của cô thì anh đã lợi hại đến nỗi không phải một chút.

“Cô không biết nguyên nhân sao?" Khúc Cẩn tiến lên giữ chặt hai cổ tay Giang Tiểu Âm để cô không thể lấy phù triện được nữa, sau đó dán ở trên lưng cô rồi ma xát hai cái với mông nhỏ của cô xong nói. “Một khi tôi tới gần cô thì sẽ không khống chế được bản thân mà muốn làm chết cô, đêm qua tôi đã rất nỗ lực để nhẫn nại, là cô tự chổng mông vào hướng cửa quyến rũ tôi.”

"Chả nhẽ là lỗi của tôi?!"

"Không, tôi chỉ là đột nhiên ý thức được, có khả năng tôi đã bị người khác tính kế rồi." Anh cúi đầu ngửi ngửi mùi hương ở trên người cô, giọng điệu bình tĩnh mà nói. “Chỉ có điều, người tính kế tôi cũng có thể là cô chứ không phải tôi, tôi không bài trừ loại khả năng này.”

"Biết bị người tính kế thì không cần loạn phát dục!”

Giang Tiểu Âm dùng một chân đạp lên giày của anh, tuy hành động này không thể làm cho Khúc Cẩn đau đớn, nhưng anh vẫn là tương đối khắc chế mà buông lỏng Giang Tiểu Âm ra.

“Nói hết chuyện mà anh biết cho tôi đi."

"Không được, chúng ta hiện tại đều không nhận được sự tín nhiệm từ đối phương, thế cho nên tôi không thể nói cho cô biết.”

"Tôi biết rồi."

Cô vỗ vỗ quần áo của mình xong lại khôi bộ dáng nghiêm túc kho làm việc: "Đưa ký lục ủy thác của anh cho tôi, còn nữa, khi anh còn sống có quan hệ với những ai thì cũng liệt kê ra hết cho tôi."

“Được thôi.”

Khúc Cẩn đáp ứng xong quay đầu lại nhìn thoáng qua biểu tình nghiêm túc của Giang Tiểu Âm. Không thể không nói, bộ dáng cô nghiêm túc làm việc không đem bất luận chuyện cá nhân gì vào thật sự làm anh rất thích.

“Ký lục ủy thác đều có đầy đủ trong máy tính của tôi, muốn tôi bây giờ liệt kê ra cho cô những người có quan hệ với tôi sao?”

“Về văn phòng rồi hẳn liệt ra, nhất định là Nghi Tu đã làm xong cơm trưa và đang đợi tôi, tôi không thể để cậu ấy chờ tôi lâu."

Nghi Tu?

Đây là lần thứ hai anh nghe thấy cái tên này.

Lần thứ nhất là ở vừa rồi trong điện thoại, cô cười cùng người kia gọi điện thoại, lần thứ hai lại là biểu tình ôn nhu mà nói là cậu ta đã làm xong cơm và đang đợi cô. Là bạn trai của cô sao?

"Nghi Tu là ai?" Khúc Cẩn vừa mở máy tính vừa nhìn như lạnh nhạt hỏi. "Cậu ta là bạn trai của cô sao?"

Hai người này sớm hay muộn cũng sẽ gặp mặt.

Suy nghĩ một chút, Giang Tiểu Âm vẫn là nói cho anh tình hình thực tế: "Tô Nghi Tu là đàn em thời đi học của tôi, cũng là thực tập sinh duy nhất bây giờ ở văn phòng. Cậu ấy có thể nhòn thấy quỷ."

Không phải bạn trai a.

Trong lòng Khúc Cẩn có chút vui sướng, lại đột nhiên nghĩ đến những phù triện có hiệu quả tốt đó. Nếu không phải bản thân anh rất lợi hại thì tuyệt đối có thể thua trong tay cái thứ đồ vật kia.

"Những phù triện đó là do cậu ta làm sao?" Giang Tiểu Âm nhìn không thấy quỷ, theo lý thuyết thì cô sẽ không làm ra được thứ lợi hại như vậy.

"Không, là tôi làm."

"Kỳ quái..."

"Kỳ thật tôi cũng luôn cảm thấy rất kỳ quái."

Cô nhìn phim tư liệu trên máy tính của Khúc Cẩn âm bản gần xong nên liền bắt đầu dọn dẹp mấy tách ly trên bàn trà. Chờ mọi thứ đều sửa sang lại sạch sẽ xong thì tư liệu phim cũng được âm bản xong.

"Đi thôi, tiếp theo anh và tôi sẽ đến văn phòng." Giang Tiểu Âm đeo ba lô lên trên lưng của mình rồi bước đến cầm lấy cây dù lớn đặt ở gần cửa.

Mặt trời bên ngoài rực rỡ chiếu nắng, cầm một cây dù như vậy thấy thế nào cũng có chút quỷ dị.

Ánh mắt của Khúc Cẩn lộ vẻ kỳ quái, Giang Tiểu Âm cười cười cũng lười giải thích với anh. Bên trong dù dán một tầng phù triện rậm rạp, là vũ khí bào vệ tánh mạng của cô, chỉ tiếc ngày hôm qua căn bản không có dùng đến.

Giang Tiểu Âm đứng yên ở ngoài cửa, hướng Khúc Cẩn còn đang ở trong cửa hỏi: “Anh sợ ánh mặt trời sao?"

"Không sợ." Khúc Cẩn lắc lắc đầu, quay đầu lại nhìn cái nơi đã trói buộc mình suốt một tháng. Chính anh cũng không biết cảm giác hiện tại là giải thoát hay là có chút lưu luyến.

Mà Giang Tiểu Âm đã mất kiên nhẫ đứng ở cửa chờ anh làm tốt chuẩn bị tư tưởng.

"Đi thôi."

Vô luận là thời gian bao lâu, khả năng là một phút đồng hồ cũng không có, Khúc Cẩn liền quay đầu từ trong phòng đi ra. Anh không phải là người sẽ do do dự dự, cũng sẽ không vì chuyện mình đã làm mà hối hận. Anh thực xin lỗi vì chính mình cưỡng bách Giang Tiểu Âm, nhưng anh tuyệt đối sẽ không hối hận vì mình đã làm ra chuyện như vậy.

Đứng ở trước cái lối đi nhỏ mà trước kia đã muốn đi qua vô số lần, Khúc Cẩn cúi đầu nhìn chăm chú vào Giang Tiểu Âm rồi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, và còn... Xin lỗi."

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Thấy thế nào a ><

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK