Mưa lất phất táp cả vào mặt nó lạnh buốt.
Nó nhớ rất rõ ngày đầu tiên nó gặp Hoàng Nhã Lam cũng là một ngày mưa phùn.
Ngày hôm đó là sinh nhật vừa tròn 4 tuổi của nó, nó đã có một niềm vui chọn vẹn nếu không một người.
-Vi Vi lại đây.
Nó ôm con gấu bông bước lại gần.
– ba gọi con.
– ViVi từ nay trở đi Lam Lam sẽ là chị của con.
Tuy còn nhỏ nhưng nó cũng lờ mờ biết người chị gái kia là con riêng của ba.
-Quà ba tặng con đấy à? Nó khinh bỉ nói
-Vi vi thái độ đó của con là sao?
-Chị đó là con riêng của ba và người đàn bà khác. Nó nói, trong suy nghĩ ngây thơ vẫn giữ một niềm tin mong manh rằng ba đang đùa thôi
-Đó không phải việc của con
-Tại sao không….
Chat….
Người nó gọi là ba vừa tát nó , ông chỉ tay vào mặt nó quát lớn
-Mày câm ngay cho tao, mày còn nói tao đuổi mẹ con mày ra khỏi nhà ngay lập tức.
*********
Đôi vai nó khẽ run lên
Phương nhìn nó lo lắng
-Mày bị sao thế?
-Không. Tự nhiên tao thấy hơi mệt thôi. Đừng lo.
Phương nhíu mày nhìn về phía cổng nơi đôi trai gái đang khoác tay nhau nói cười vui vẻ. Trong lòng khẽ than một tiếng ” lại là cô ta ”.
Nó bước vào phòng hiệu trưởng
-Thưa thầy. ..
Lão hiệu trưởng già ngước lên nhìn nó rồi mỉm cười hiền hậu
-Hoàng Hải Vi phải không?
-Dạ vâng. Nó gật gật
-Tổng Giám đốc Hoàng đã gọi điện trước, cần gì em cứ nói thầy sẽ cố gắng giúp đỡ em nhiều nhất có thể
-Em cám ơn
Nó lễ phép
-Em học lớp A nhé
-Vâng! Muộn rồi em xin phép về lớp
Hiệu trưởng gật đầu, ông nhìn thep bóng nó khuất dần. Đúng là một đứa bé ngoan.
Nó cùng giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp trước sự trầm trồ của các học viên.
-Cả lớp trật tự hnay lớp ta có thêm một bạn mới. Vi em hãy giới thiệu về bản thân một chút để các bạn biết.
Nó gật nhẹ
-Chào các bạn tớ là Hoàng Hải Vi. Tớ là du học sinh mới từ Pháp về còn nhiều bỡ ngỡ mong mọi người chỉ bảo thêm. Xong nó cười thật tươi khiến tụi con trai xịt cả máu mũi
Tiếng vỗ tay vang rội. Riêng lũ con gái nhìn nó bằng đôi mắt hình viên đạn
Khánh ngây người trước nụ cười đó, trong lòng dấy lên 1 cảm giác khó tả.
Một thân ảnh lao lên ôm chầm lấy nó nghe loáng thoáng có tiếng sụt sùi
-Vi. Đúng là em rồi chị nhớ em quá
Nhã Lam nói nhưng ngay sau đó nhỏ thì thầm vào tai Vi
” mày về rồi sao? Tao tưởng mày rúc mãi bên ấy không dám về chứ?”
-Lam lam em cũng nhớ chị tha thiết
Nó nói rồi cũng thầm thì vào tai Lam
“Tao lại nghĩ mày đang sợ hãi vì tao trở về chứ.”
“Mày nghĩ mày sẽ thắng nổi tao sao? ”
“Cuộc chơi vẫn chưa tới hồi kết mà” nó đẩy nhẹ Lam ra, đôi mắt tím nhìn xoáy sâu vào Nhã Lam. Nó cười tươi. Nụ cười thật quỷ mị khiến con người ta mê mẩn
-Hai người là chị em? ??? Phong ngạc nhiên hỏi
– Vâng.
Nhã Lam quệt giọt nước mắt còn đọng lại trên mi sụt sùi đáp
Đồ giả tạo, đồ cá sấu , đồ phù thủy, đồ vô sỉ ….. Phương rủa xả một tràng dài chỉ hận không thể cào nát khuôn mặt giả dối kia.
Muốn chơi với tôi sao? Chị cứ chờ đi tôi sẽ trả chị từng món nợ một không sót một thứ. Diễn đi để tôi xem chị diễn hay tới mức độ nào. CHỊ GÁI
-Vi em ngồi cùng bàn với Gia Khánh nhé.
Theo hướng tay cô chủ nhiệm nó nhìn thấy người con trai đã giải vây giúp nó hồi sáng. Nó gật đầu rồi sốc lại balo tiến về phía Khánh
-Lại gặp cậu rồi cậu bạn đẹp trai. Nó nháy mắt tinh nghịch, khánh phì cười
-Ngồi đi.
– Ừm.
Mọi ánh mắt đều đổ rồn vào nó….là nó khiến cho Gia Khánh tự động nhường chỗ…. đúng là chuyện lạ Việt Nam . Chẳng lẽ Khánh thiếu gia chúng tiếng sét ái tình?????
Có đứa tức giận nhìn nó ” nhỏ kia ai cho mi cười tươi như thế với tên đó hả ngậm miệng lại ngay lập tức cho tao…..” ( bạn ấy mặc bệnh ghen đó mà …..khổ thân mi phong ạ 0_o )