Biên tập: Wen
Hiệu đính: Mày là bố tao
Khi hai người cùng nhau đến nhà Mạc Tử, đã thấy anh ngồi ở trước bàn ăn đợi bọn họ.
Nhìn thấy Mạc Tử, Tô Vũ theo bản năng mà giải thích, "à, em vừa tình cờ gặp được tiểu Hủ ở ngoài cửa".
Mạc Hủ ở bên cạnh sững sờ.
"Anh cũng không có hỏi gì cả mà". Mạc Tử cười dịu dàng, nhẹ nhàng đi tới ôm Tô Vũ, sau đó nắm tay cô đi vào bàn ăn.
Mạc Hủ cúi đầu, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Bữa ăn này đối với Tô Vũ có mùi vị giống như nhai sáp vậy, trong khoảng thời gian này, Mạc Hủ thỉnh thoảng nhìn cô chằm chằm, nhưng cô vẫn không biết mình nên nói thế nào.
Thẳng cho tới lúc cơm nước xong xuôi, Mạc Hủ đột nhiên mở miệng nói: "Anh, em có chuyện muốn nói với anh".
Mạc Tử nhìn cậu cười rồi đáp: "Cái gì ?".
"Em và chị ấy..."
Tô Vũ đột nhiên ngắt lời cậu, "A Tử, chúng ta chia tay đi, em... Đã yêu tiểu Hủ rồi".
Ý cười trên môi Mạc Tử tắt dần: "Đừng có đùa giỡn".
Mạc Hủ đi tới nắm tay Tô Vũ, nghiêm túc nói: "Anh à, cô ấy không nói đùa đâu, bọn em thực sự ở bên nhau".
Mạc Tử không thể tin mà nhìn bọn họ, "Mạc Hủ, em có biết mình đang nói cái gì không?".
"Anh à, em xin lỗi, nhưng em thực sự rất yêu cô ấy."
Hai mắt Mạc Tử đỏ ngầu, đột nhiên gầm lên: "Mạc Hủ! Em không biết cô ấy là chị dâu của em sao!! Em không biết anh yêu cô ấy đến mức nào sao!! Sao em có thể làm ra chuyện này, em có thấy xấu hổ không!!!".
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ nhìn thấy Mạc Tử vốn là người ôn hòa như ngọc lại thất thố như vậy, hiện tại càng cảm thấy áy náy hơn, "A Tử, thực lòng xin lỗi, là lỗi của em, do em thích em ấy trước".
"Đừng trách chị ấy, là lỗi của em, là em đã thích chị ấy từ rất lâu rồi."
Mạc Tử nhìn mọi thứ trước mắt mà cảm thấy vô cùng mỉa mai, một người là người mà anh yêu nhất, một người là người thân nhất của anh, nhưng lại bị bọn họ cùng nhau phản bội, anh cảm thấy cả người như sắp sụp đổ, "thật là một màn tình yêu sâu sắc, ha ha, Tô Vũ!! Em đã quên những gì mà em đã từng nói sao? Cũng quên luôn lời hứa của em sao!!".
Tô Vũ cúi đầu không dám nhìn anh, "... Em xin lỗi".
"Tôi không cần lời xin lỗi!! Cút ngay!!". Mạc Tử mất đi lý trí gào lên.
Mạc Hủ lên phòng lấy vali, chuẩn bị đi cùng Tô Vũ.
Mạc Tử nhìn thấy hết, cười mỉa mai, "vậy là đã chuẩn bị xong hết rồi đúng không?".
"Mạc Hủ! Nếu hôm nay em đi rồi thì đừng quay lại!!!"
Nhìn Mạc Hủ rời đi chỉ còn nhìn thấy bóng lưng, Mạc Tử đột nhiên thì thào, như là đang nói với chính mình, "Mạc Hủ, em không sợ người tiếp theo sẽ là mình sao?".
Tô Vũ không hiểu anh có ẩn ý gì, Mạc Hủ quay đầu nhìn lại, kéo Tô Vũ không chút do dự rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Mạc Tử không đứng vững được nữa, gục xuống đất mà khóc.
Trên đường trở về, hai người đều không ai nói gì, về đến căn hộ, Mạc Hủ đột nhiên ôm chặt Tô Vũ, thân thể không nhịn được mà run lên.
Tô Vũ cảm thấy rất đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, "em đừng buồn, em không buồn nữa".
Cha mẹ hai người đã đi nước ngoài từ khi họ còn rất nhỏ, Mạc Tử tuy không lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng từ nhỏ đã chăm sóc cho cậu rất tốt, đối xử rất dịu dàng, anh chính là người thân nhất của cậu.
Cậu càng ôm chặt người cô vào lòng, nói: "Chị... Em chỉ còn có chị, chỉ còn có chị mà thôi, chị không thể bỏ rơi em...".
"Sẽ không, chị sẽ không bỏ rơi em."
"Chị ơi, em yêu chị."
"... Chị cũng yêu em."