Ở thành phố Lâm Giang xa xôi, Ninh Dung Hứa ngồi trong quán cà phê mặc âu phục chỉnh tề, khác xa so với hình tượng vốn có, khi cười đôi mắt hoa đào của hắn trở nên thu hút, khi không cười cả người hắn toát lên khí chất vô cùng lạnh lùng.
Đối diện là người hợp tác, một người đàn ông trung niên rất sành sỏi trên thương trường.
Họ đều có tính toán riêng nên không ai chịu nhường ai, Ninh Dung Hứa dùng tay niết niết mặt bàn, cong khóe miệng: "Chủ tịch Lý nên khoan dung, suy nghĩ thấu đáo hơn, con trai ông đang ở trong tình thế rất nhạy cảm, tôi nghĩ làm to chuyện sẽ không tốt đâu, ông nghĩ sao?"
Người đối diện thay đổi sắc mặt, nói: "Giám đốc Ninh nói gì vậy, hợp tác làm ăn và chuyện đời tư là hai chuyện hoàn toàn khác nhau không đúng sao?
Ninh Dung Hứa cười nhạo nói: "Chủ tịch Lý chưa từng nghe câu "Không có cuộc trao đổi nào mà không mang đến lợi nhuận." Tai tiếng ảnh hưởng đến hình tượng của công ty ông, còn công ty chúng tôi thì không sao cả, nhưng mất đi sự hợp tác này ông có nghĩ đến tổn thất của công ty chưa?"
Chủ tịch Lý cứ nghĩ đối phương chỉ là con cháu nhà giàu, có thể dễ dàng bắp thóp nên ông vẫn luôn không chịu nhượng bộ.
Nhưng chuyện của con trai ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, ít nhiều ông cũng chịu ảnh hưởng, nếu không đưa ra được giá cả hợp lý thì chỉ có thể nói năng lực bản thân kém.
So sánh thiệt hơn, ông cười nói: " Giám đốc Ninh nói đúng, tôi tin việc hợp tác lâu dài với công ty cậu sẽ mang đến những lợi ích khả quan, hiện tại chúng ta tổn thất gì cũng không quan trọng."
Ninh Dung Hứa nhìn hợp đồng nói: "Chủ tịch Lý đi thong thả." Hắn hoàn toàn không có ý định đứng lên tiễn người, chủ tịch Lý giật giật khóe miệng, sắc mặt vô cùng khó coi, phất tay hừ một tiếng sau đó rời đi
Ninh Dung Hứa cởi cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai tinh xảo cùng lồng ngực đẹp đẽ trắng nõn, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ đắc ý.
Hắn thầm mắng bạn tốt của mình, sau đó gửi tin nhắn: "Cậu có biết chủ tịch Lý quá đáng đến mức nào không.
Ông ấy không chịu nhượng bộ, không phải tôi dùng con trai ông ấy để uy hiếp thì hợp tác lần này coi như xong, khi nào về phải mời tôi bữa cơm đó."
Tin nhắn gửi đi không được hồi đáp, hắn dự định tìm đến quán bar tự thưởng cho bản thân.
Ven đường tiếng mèo kêu không ngừng vang lên.
Hắn quay đầu nhìn sang phía bên phải.
Một cậu bé nhỏ nhắn mặc bộ trang phục quần jean áo trắng, cậu ấy luống cuống tay chân, ngồi xổm bên cạnh một chú mèo.
Hắn vốn không muốn quan tâm đến những chuyện này nhưng chân hắn lại không tự chủ đi về phía trước, nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến y chú ý đến, thiếu niên quay người lại, dưới mái tóc nâu là một khuôn mặt tuyệt mỹ, nốt ruồi trên gương mặt càng làm tăng thêm nét thu hút khó cưỡng.
Ninh Dung Hứa nhìn khuôn mặt đối phương, có chút kinh ngạc, nói: "Là cậu?"
Thiếu niên ngước lên nhìn hắn, lạnh lùng nói:"Anh biết tôi à?"
Ninh Dung Hứa gật đầu, "Tôi nhìn thấy em ở quán bar, em làm gì ở đây vậy? Con mèo xảy ra chuyện gì sao." Thiếu niên trầm giọng nói: "Tôi không biết, nó bị thương, tôi không biết phải làm sao."
Hắn nhìn thấy thiếu niên như muốn khóc, trong lòng giống như bị đào một lỗ hổng, vội vàng nói: "Đến bệnh viện thú cưng, tôi bế nó, em đi theo tôi."
Thiếu niên gật đầu, họ bắt taxi và đến bệnh viện thú cưng, kết quả là do vừa mới sinh chưa lâu lại không được cho ăn đầy đủ, ngoài ra nó còn đi lạc và bị viêm ruột, nhưng may là phát hiện kịp thời nên chỉ cần điều dưỡng một thời gian là tốt rồi.
Họ đợi mấy tiếng đồng hồ, mèo con rúc vào một góc, bác sĩ nói chuyện này là bình thường, bây giờ nó chưa có cảm giác an toàn, Điền Dương nhìn mèo con bằng ánh mắt dịu dàng, cảm thấy mèo con trông rất giống An An, cần có người bảo vệ, y ôm vào lòng, sau đó xoa xoa đầu bé mèo, mèo con cảm giác được có người thích nó, cọ cọ lên lòng bàn tay y khiến thiếu niên mở to mắt, niềm vui nhanh chóng hiện lên trên khóe mắt của y.
Người đàn ông chăm chú nhìn khoảng khắc này, trong lòng như có một dòng điện ấm áp lan ra khắp cơ thể.
Nhiều năm sau hắn nhớ tới khoảng khắc đó, niềm vui của thiếu niên đã khắc sâu trong tim hắn.
Trước lúc đó hắn không biết đến cái gọi là tình yêu sét đánh, số mệnh an bài.
Hắn không đành lòng phá vỡ khoảng khắc đó, nhưng bác sĩ thì có thể, đối phương sát phong cảnh hỏi một câu: "Hai người ai là người trả tiền, thanh toán xong có thể về, chỉ cần chăm sóc tốt là được, khả năng phục hồi của mèo rất mạnh mẽ."
Điền Dương thường ngày đều ở nhà nên không mang theo tiền.
Y tìm thấy bé mèo nên phải có trách nhiệm với nó nhưng lại không mang tiền.
Thật ra y không muốn nhờ người khác giúp đỡ bởi vì như thế sẽ phiền đến họ nhưng hiện tại y không thể không nhờ giúp đỡ.
Y bước đến gần người kia, người đó cao hơn y một cái đầu, nên y phải hơi ngẩng đầu lên nói: "Anh có thể cho tôi mượn một ít tiền không, anh để lại thông tin liên lạc, khi về nhà tôi sẽ gửi tiền lại cho anh."
Hắn nhìn thấy đôi môi hồng hào của y không ngừng đóng mở, trong lòng đột nhiên kích động muốn hôn lên đôi môi ấy.
Hắn rất bình tĩnh nhếch lên một nụ cười đẹp hoàn hảo, nói.
"Được." Nhưng trong lòng hắn lại đang đấu tranh dữ dội, hắn thầm nghĩ: "Tại sao mình lại có suy nghĩ này, mình là người đào hoa, đào hoa đó."
Thanh toán tiền xong, bọn họ đi ra ngoài, thiếu niên lấy điện thoại di động ra chuẩn bị lưu lại thông tin liên lạc để chuyển tiền, xong việc lập tức ôm mèo chào tạm biệt, sau đó xoay người rời đi.
Hắn đột nhiên kéo y lại, nói: "Chờ đã, tôi đi cùng em.
Trong tay nhiều thứ như vậy, không tiện ôm mèo."
Thiếu niên gật đầu, nghĩ tới tình huống của bản thân lúc này cũng không tiện từ chối, vừa đến cửa nhà, y nói cảm ơn, sau đó không do dự đóng cửa lại.
Hắn đứng trước cửa, suy nghĩ một lúc, tự hỏi hôm nay hắn trúng phải cơn gió nào, quán bar thì không đi được, lại có tâm tư có không nên có với một cậu nhóc.
Hắn mất hứng đi bar nên lái xe trở về căn hộ ở thành phố A.
Hắn vào phòng tắm tắm rửa, sau đó ngồi trên ghế sô pha, điện thoại trên bàn nhấp nháy, hắn nhìn màn hình, bạn của hắn đáp: "Làm tốt lắm, lần sau cậu toàn quyền quyết định, tôi sẽ mời cậu một chầu, cậu có nhớ lần trước trong quán bar đã nói gì với tôi không?"
Hắn nghĩ ngợi một chút, đôi mắt hoa đào hiện lên nụ cười, có chút tức giận, hắn không nhịn được trào phúng nói, "Tôi giúp một tay nhưng không ngờ lại keo kiệt như vậy, một bữa ăn miễn phí cũng không có."
Điện thoại nhận một tin nhắn khác, là tin nhắn xác minh "Mặt trời nhỏ muốn thêm bạn là bạn tốt", hắn đồng ý, cho rằng người lạ nào đó muốn làm quen, bên kia nhanh chóng chuyển khoản qua và không quên gửi lời cảm ơn đến hắn.
Hắn từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, trên mặt tràn đầy ý cười, sau đó lại tỏ ra thất vọng, hắn không muốn nhận tiền nhưng không thể từ chối, bởi vì hắn không có lý do để từ chối.
Sau khi nhận tiền, cả hai đều không còn liên quan gì đến nhau.
Hắn lịch sự bắt chuyện trước: "Hôm nay chúng ta tình cờ gặp nhau, coi như là có duyên với nhau, có thể làm quen được chứ? Tôi tên là Ninh Dung Hứa, còn em?"
Thiến niên ở đầu bên kia đang nằm trong chăn bông, tay cầm điện thoại di động, trong tổ nhỏ bên cạnh, có một bé mèo đang khẽ gáy, y hơi ngạc nhiên nghĩ, sao lại muốn biết tên? Sau này cũng sẽ không gặp lại nhau, nhưng người kia cũng cứu bé mèo nên chắc hẳn là người tốt, nghĩ thế nên cậu đáp lại: "Điền Dương."
Hắn đọc được tin đáp lại, vui như mở cờ trong bụng, tiếp tục viện cớ: "Hôm nay chúng ta cùng nhau cứu bé mèo, mỗi người nên trả một nửa, em mang mèo về thì tôi cũng phải có trách nhiệm, chúng ta nên cùng nhau nuôi nó.
Tôi rất bận nên không thể nuôi, vì vậy em phải nhận số tiền này, em có thể thường xuyên gửi ảnh bé mèo cho tôi, được không? Coi như tôi và bé mèo có duyên với nhau."
Thiếu niên chăm chú nhìn đoạn tin nhắn trên điện thoại, y luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng y không thể nói ra, suy nghĩ một chút cũng có lý, đáp: "Được, tôi biết rồi."
Hắn vẻ mặt đắc ý gửi lại tiền cho đối phương.
Sau này hắn có thể thường xuyên liên lạc với y, màn hình lại hiện lên tin nhắn: "Chúc ngủ ngon, tôi phải đi ngủ rồi."
Hắn biết cậu vẫn còn đang đi học nên phải nghỉ ngơi sớm, nhanh chóng đáp lại: "Chúc ngủ ngon."
Trả lời tin nhắn xong hắn nằm vật ra giường nghĩ: "Tại sao mình phải thường xuyên liên lạc với cậu nhóc chứ." Hắn cáu kỉnh vò đầu bức tai, sau đó nhắn tin hỏi bạn thân.
Bên kia đáp: "Đồ ngốc, cậu thích người ta đó." Hắn đọc tin nhắn, mất ngủ nằm suy nghĩ cả đêm, cuối cùng mới hiểu ra, hắn đổ người ta.
Hắn trước đây là "Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vươn đến lòng." (*) Nhưng bây giờ phải nghiêm túc suy ngẫm, đối phương còn trẻ, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng nên không thể tùy ý tiếp cận, cho nên hắn phải chuẩn bị chiến lược lâu dài.
Ngày nào hắn cũng chủ động liên lạc với y, nghĩ tới bản thân giống như đang bị vả mặt.
"Dưỡng thành" từ này xuất hiện trong đầu hắn mà không thể nào phủ nhận.
Hắn che mặt, bắt đầu con đường con đường theo đuổi tình yêu lâu dài.
Cầm điện thoại, hắn đổi tên thiếu niên thành "Bé dễ thương", rồi nhắn cậu một tin: "Buổi sáng tốt lành" sau đó thu xếp đi làm.
Bước vào công ty, ở văn phòng bên cạnh, Nhiễm Mộ Húc đã ngồi bên trong chuẩn bị công việc và cuộc họp hôm nay.
Hắn huýt sáo, thu hút sự chú ý của đối phương, người kia liếc mắt một cái, làm như không thấy rồi lại tiếp tục làm việc, hắn đi vào văn phòng, dựa trên ghế sô pha nói: "Cậu nói đúng, tối qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, xác thực là tôi đã đổ người ta rồi."
Nhiễm Mộ Húc lúc này mới liếc mắt nhìn hắn, nói, "Cậu sẽ không vui chơi nữa sao? Đây không giống như lời cao thủ tình trường sẽ nói ra."
Ninh Dung Hứa vặn lại, "Trước đây tôi không gặp đúng người, bây giờ tôi đã gặp và chúng tôi đã thêm WeChat, hahahaha, tôi nhanh hơn cậu, hai ta là bạn bè, tôi cũng có thể giúp cậu."
Người kia lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Trong giờ làm việc, không được bàn đến chuyện tình cảm riêng tư.
Ra ngoài làm việc đi, nếu không cậu sẽ bị trừ lương."
Người phía đối diện làm động tác im lặng, cầm điện thoại đi ra ngoài tiếp tục quấy rối nhóc cưng của mình, người bên kia cũng đáp lại bằng lời chúc "Buổi sáng vui vẻ." Nếu có ai đó thì có thể nhìn thấy cái đuôi phía sau của hắn đang vểnh lên trời.
Trong văn phòng khác, người nào đó đang cầm di động, thành thạo mở baidu, nhìn xem hôm nay cục cưng đang làm gì.
Trong ảnh cục cưng đang ngồi trong lớp học, có vẻ như đang trả lời câu hỏi, vẻ mặt của cậu vô cùng nhẹ nhàng và điềm tĩnh, không nhìn ra chút e dè nào.
Lướt tiếp, có thể nhìn thấy hình ảnh ở sân thể dục, sân bóng rổ, nhà ăn và vô số hình ảnh khác.
Nhiễm Một Húc lưu về máy từng bức ảnh.
Trong lòng anh có chút buồn, không biết khi nào mới có thể gặp lại cậu, anh có chút nhớ nhung cục cưng của mình, anh hôn lên người thiếu niên trong ảnh, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên vẻ dịu dàng.
Anh đặt bức ảnh xuống, quyết tâm sẽ trở nên tốt hơn, làm việc chăm chỉ để có thể mang đến cho cục cưng cuộc sống tốt nhất trong tương lai.
_____________
(*) Ý nói là người đào hoa, luôn được nhiều người si mê nhưng không vươn vấn ai..
Danh Sách Chương: