"Còn nhìn cái gì, không mau lên giường đi."
"Nhìn cậu đó, mỹ nữ mà, phải nhìn lâu một chút."
Quả thật tôi đang nhìn nàng, nàng mặc chiếc áo ngủ của tôi, nghiêng người ngồi dựa vào giường, mái tóc dài ẩm ướt lướt chạm đến quyển tạp chí được nàng vinh hạnh cầm trên tay, cái tư thế đó quả thật...!quá mức trêu ngươi tôi.
"Lại đây, tôi sấy tóc cho cậu." nàng đặt cuốn tạp chí xuống: "Mau lên, lề mề cái gì vậy!"
"Ừ." Tôi đi tới trước mặt nàng, ngoan ngoan ngồi xuống.
"Đến lúc cậu cần đi làm tóc rồi đấy, làm giáo viên đã lâu như vậy mà tóc tai vẫn lộn xộn, thật không ra dáng." Nàng vừa sấy tóc cho tôi vừa nói.
Tôi đã rất lâu rồi chưa đi làm tóc, trước đây đều là Tiểu Tân cùng tôi đi làm tóc, đến khi Tiểu Tân không còn ở cạnh, tôi cũng lười ăn diện, mái tóc xoã ngang vai của tôi trước đây giờ đã sắp dài đến giữa lưng.
"Vậy cậu đi cùng tôi đi." Tôi quay đầu sang nói với nàng.
"Không là tôi đi thì còn ai đi!" Nàng chỉnh đầu tôi về lại chỗ cũ: "Ngồi yên!"
Ôi, cứ có cảm giác thời gian vừa quay trở lại thời còn đi học...
Sấy tóc xong, tôi leo lên giường nằm, không dám cách Tiểu Tân quá gần, cố nắng nép vào sát phía mép giường.
Tiểu Tân vẫn giữ thói quen thời còn đi học, cứ lăn đến gần là vươn tay ôm chặt eo tôi.
Tôi nằm im không dám cựa quậy, cứ cứng đờ nằm ngửa giả chết.
"Tôi biết cậu chưa ngủ, đừng giả vờ nữa."
"Ha ha." Tôi ngượng cười: "Cậu có hoả nhãn kim tinh* à."
*Hoả nhãn kim tinh: (tiếng trung: 火眼金睛) là một trong những phép thần thông của Tôn Ngộ Không, chỉ cần nhìn qua là biết đâu là người, đâu là yêu quái giả giạng.
"Xì, sao tối nay không chào tôi một tiếng?"
"Tôi không có nhìn thấy cậu."
"Lại còn nói dối, lúc cậu nhìn ra cửa sổ đã thấy tôi rồi còn gì, sao còn giả bộ, tôi chống mắt lên xem cậu giả vờ được đến bao giờ." nàng véo một cái vào eo tôi.
"A, xin cậu, véo thì véo, đừng véo mạnh như vậy, đau chết tôi."
"Hê hê, nhóc con, dù sao ngày còn dài, tôi sẽ tính sổ với cậu dần dần.
Mau ngủ thôi."
Ngủ ấy hả, trong lòng đang ôm mỹ nhân mà bản thân vẫn luôn ngày đêm nhớ thương như vậy, có thể ngủ ngon được mới lạ.
Nhưng thực tế đã chứng minh, sức mạnh của thần ngủ quá mức vĩ đại, cuối cùng tôi cũng đã ngủ say như chết.
Ngày hôm sau, Tiểu Tân gọi tôi dậy, tôi đánh răng rửa mặt xong xuôi, nàng cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Có vẻ những ngày tháng cùng chung đụng với nàng sau này sẽ hời to đây.
Ăn sáng xong, trước đi khi làm, nàng dặn đi dặn lại rằng đừng quên chiều nay giúp nàng dọn đồ chuyển nhà, tôi nói: "Dù tôi có quên ăn cơm, cũng sẽ không quên giúp cậu chuyển nhà." Nàng hừ một tiếng rồi mất dạng, tôi cũng hừ một tiếng rồi lên lớp dạy học.
Lên đến phòng vẽ, thấy đám học sinh của tôi đã tới đông đủ, làm tôi có chút mừng thầm.
Đám trẻ này dù không mấy chăm học nhưng được cái rất tôn trọng tôi, thường ham tan học sớm nhưng trước giờ chưa từng đến muộn, hơn nữa đám trẻ rất biết quan tâm tôi, ví dụ vài nữ sinh có mang theo đồ ăn vặt hay gì đó đều không quên chia cho vị giáo viên thân thương của bọn họ, nam sinh muốn tìm bạn gái thường sẽ đến chỗ tôi xin chút ít kinh nghiệm từng trải.
Về cơ bản, trên lớp chúng coi tôi là giáo viên, tan học tôi trở thành cái gì trong mắt bọn chúng, tôi cũng không biết nữa, đám học sinh này, thật không biết trên dưới gì cả.
Nội dung buổi học hôm nay là vẽ hình thể người.
Phòng vẽ có bật điều hoà khá ấm áp, mặc độc chiếc áo sơ mi cũng có thể đổ mồ hôi, vì vậy không cần lo người mẫu bị lạnh.
"Cô Quan, em không vẽ nổi nữa, không có cảm hứng." Lý Phi Phi đưa tôi bảng màu vẽ: "Cô xem giúp em với, em thực sự không tìm thấy cảm hứng."
"Vậy tôi giúp em xem, em liền có thể có cảm hứng sao?"
"Ha ha, cô chỉ cần giúp em sửa chỗ mắt cá chân của cô ấy là được, em vẽ mãi chỗ đó mà cứ thấy không đúng lắm."
"Được thôi." Tôi đứng trước giá vẽ của em ấy, giúp sửa lại bức tranh.
Đây là Lý Phi Phi, là một cô gái rất xinh đẹp, mỗi ngày đến lớp đều không quên tô son đánh phấn hệt như con gà tây.
Dù sao gần đây đang nổi lên một câu nói: Phụ nữ bây giờ đều trang điểm kiểu học sinh, học sinh thì ăn diện kiểu phụ nữ.
Vì vậy tôi luôn mang thái độ thông cảm mà đối đãi với những người chạy theo mốt thời trang này.
Như Lý Phi Phi đây, tôi vẫn rất thông cảm cho em ấy, thật không dễ dàng gì, có ít nhất ba loại màu sắc trên tóc em, ngoài trời lạnh buốt như vậy nhưng lại mặc váy ngắn (đương nhiên trong phòng vẫn ấm áp) để lộ cặp đùi trắng ra ngoài, vừa bước khỏi cửa đã thấy em gắng ưỡn thẳng lưng nhưng không thể che giấu hàm răng bị cóng run cầm cập, đúng là vẻ đẹp băng giá.
Hôm đó tôi nhìn không nổi nữa, liền cởi áo ngoài của tôi ra khoác lên người em ấy: "Cho dù yêu thích cái đẹp cũng không nên lấy thân thể ra đánh đổi, hôm sau nhớ mặc ấm một chút, nhỡ như bị cảm lạnh thì toi, cứ mặc áo tôi về đi." Tôi nhớ em ấy chỉ "Vâng" một tiếng, liền rời đi mà không nói gì thêm.
Có vẻ hôm nay em ấy có chút gì đó khác lạ, nhìn lại thấy quần áo trên người em cũng dày thêm mấy lớp, mái tóc đã được nhuộm lại một màu đen nhánh.
Bộ dáng như làm người khác sinh ra hảo cảm hơn biết bao, ít nhất cũng đúng với tên gọi là một sinh viên.
"Cô Quan, tan học xong cô cùng em đi ăn bữa cơm nhé, hôm nay em mời." Lý Phi Phi đứng cạnh tôi thỏ thẻ.
"Ha ha, sao tự nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm?"
"Sinh viên mời giáo viên ăn cơm rất bình thường mà, hơn nữa hôm trước cô cho em mượn cái áo khoác, hôm nay lại sửa bài giúp xem, ngày thường cũng luôn tận tâm chỉ bảo em..."
"Thôi được, tôi nhận lời mời của em." Chưa đợi Lý Phi Phi nói xong tôi đã chen lời, em ấy nói vậy làm mũi tôi cay cay, bình thường tôi nào có tận tình chỉ bảo như vậy.
Sau khi tan học, tôi cùng Lý Phi Phi vào một quán trà ngoài khuôn viên trường, không gian nơi này không tệ, cảnh trí cũng khá thanh nhã.
Gọi một bình trà lên trước, vừa cầm tách trà lên, Lý Phi Phi chợt hỏi: "Cô Quan, cô thấy thế nào về mối quan hệ đồng giới?"
Tôi đặt tách trà xuống, vừa định chuẩn bị kỹ lưỡng trả lời câu hỏi nghiêm túc này của Lý Phi Phi, bỗng điện thoại tôi reo lên ngắt lời.
Liếc qua dãy số quen thuộc, là Tiểu Tân, nghĩ ngợi một lúc, không vội, để nàng nghe chuông điện thoại đến chán đi, ai bảo tối qua nàng hung dữ như vậy, cho nàng tiếp xúc tia bức xạ điện thoại lâu lâu một chút, vậy cũng được tính là hình phạt rồi.
Nghĩ đến bộ dạng giận tím người của nàng làm tôi lại thấy vui.
"Cô Quan, cô cười gì thế?" Lý Phi Phi trưng ra bộ mặt nghi hoặc khó hiểu.
Phát hiện bản thân thất lễ, tôi mau chóng trở mặt, điều chỉnh dáng vẻ đoan nghiêm phù hợp: "À không, không có gì."
"Vậy sao cô không nghe máy?"
"A, nghe bây giờ đây."
Tính toán thời gian đã qua đủ, tôi chậm chạm ấn nghe: "Alo~"
"Cậu đang làm gì mà giờ mới bắt máy!" Tiểu Tân quả nhiên không nhẫn nại nổi, tôi trộm vui mừng.
"Tôi có làm gì đâu kia chứ, hê hê, có chuyện gì?"
"Đừng tưởng tôi không biết cậu cố tình không nghe máy, nhóc con, chút tâm tư ấy của cậu mà tôi cũng không phát hiện được thì còn nói làm gì! đừng quên chiều nay giúp tôi chuyển nhà đấy! Bằng không bây giờ cậu tới luôn đi."
Người này khiến tôi buồn bực chết đi được, tôi nào có đơn thuần như vậy? Dễ bị người khác nhìn thấu đến vậy sao? Xem chừng lần sau phải diễn sâu hơn, ngầu hơn mới được.
Giống như em trai Tạ Đình Phong một khi nhập vai cool ngầu, đến cả Vương Phi cũng bị mê hoặc, nào có giống anh trai Lâm Chí Dĩnh, tuổi đã lớn nhưng khuôn mặt vẫn mang dáng vẻ thanh niên 17, khiến ổng tới tận bây giờ vẫn chưa có scandal với cô ca sĩ nào, thất bại.
Tôi liếc sang Lý Phi Phi, nói: "Hiện giờ tôi chưa tới được, đang cùng học sinh ăn cơm, cậu ăn gì chưa?"
"Tôi đang dọn dẹp đồ đạc, chưa có thời gian ăn uống, vậy cậu ăn xong rồi qua đây cũng được."
"Được."
Cúp máy, tôi quay sang nói với Lí Phi Phi: "Chúng ta bắt đầu ăn thôi."
"Vâng, cô gọi đồ đi ạ."
Tôi đón lấy menu, tuỳ tiện gọi hai món rau xào thanh đạm, dù sao tiền là do học sinh trả, phải suy tính kỹ đến tình hình kinh tế của em ấy, học phí trường nghệ thuật đắt gấp vài lần so với các trường tổng hợp, thêm việc phải thường xuyên mua nhiều hoạ cụ vẽ tranh, chi phí vì thế càng cao lên.
Vì vậy khi ăn cơm cùng sinh viên, nguyên tắc của tôi là phải cố gắng chọn những món rẻ một chút bất luận họ có điều kiện hay không,
Chọn xong món, tôi đưa menu cho Lý Phi Phi, nào ngờ Lý Phi Phi không buồn nhìn một cái, lập tức nói với bồi bàn: "Sườn xào chua ngọt, canh hải sản." sau đó quay sang hỏi tôi: "Cô còn thích ăn món gì nữa không?"
Cô nhóc này được đấy, vậy mà lại biết tôi thích sườn xào chua ngọt và canh hải sản, sao em ấy biết được? Hình như tôi chưa hề đề cập vấn đề này với học sinh bao giờ mà?
"Ha ha, những món em chọn đều là những món tôi thích, nhiêu đó đủ rồi, đừng gọi thêm nữa, có mỗi hai người chúng ta gọi nhiều quá sẽ gây lãng phí." Sau đó tôi nói với bồi bàn: "Thế này thôi."
Bồi bàn đồng ý một tiếng rồi quay đi, tôi hỏi: "Sao em biết tôi thích ăn những thứ gì?"
"Lần trước mấy người chúng em cùng cô đi ăn, em thấy cô gắp mấy món đó nhiều nhất, nên nghĩ chắc là cô thích ăn."
Ngày thường trông Lý Phi Phi hệt như một cô nữ sinh côn đồ, đâu ngờ em ấy lại tinh tế như vậy.
Một món chính một món canh này đúng là hai món ăn mà tôi thích nhất.
Dù tôi không biết nấu cơm, nhưng lại rất sành ăn, đặc biệt toàn tâm toàn ý với món Sơn Đông này, còn có món gà cay thái hạt lựu, gà xào ớt đậu phộng, cà tím kho, tôm nõn cà chua v.v...!đều là những món yêu thích của tôi.
Lấy thí dụ món hải sản Giao Đông tôi yêu thích này, hương vị chủ yếu là hải sản tươi ngon, thiên về thanh đạm, chú trọng trang trí phối màu; còn món Khổng Phủ, đạo ẩm thực Khổng Tử từng dặn dò: "Gạo giã càng trắng càng tốt, thịt xắt càng nhỏ càng ngon", kết hợp đa dạng các nguyên liệu, khiến sự phong phú của nó có thể sánh với lễ vật giâng kính cung đình thuở xưa; món Tế Nam đây, lại chú trọng việc nấu nước dùng, sử dụng nước canh và súp sữa, chú trọng mùi vị thơm mát dễ chịu, tươi non, nguyên chất, được nổi danh là mỗi món một vị, trăm món bất trọng.
Đáng tiếc rằng các nhà hàng danh tiếng lâu đời như Tụ Phong Đức, Yến Hỉ Đường, Vựng Tuyền Lâu giờ nay không nhiều, mà tổng thể nền ẩm thực Sơn Đông có sự sụt giảm về chất lượng so với các món Tứ Xuyên khác.
Thường thì những người có chút khó tính, có chút sành ăn sẽ không chấp nhận nổi.
Thật may nhờ giáo dục của Đảng, từ nhỏ tôi đã hình thành thói quen sống giản dị, vượt khó, có cái gì ăn cái nấy, chính vì vậy mà cơ thể của chúng tôi khoẻ mạnh bội phần, trước giờ chưa từng ốm nặng, dù cũng thường ốm nhẹ, thỉnh thoảng có người họ hàng mang tên "cảm lạnh" hay đến thăm nhà.
Không lâu sau các món ăn đã được dọn lên hết, tôi nâng đũa lên thử mùi vị, rất vừa miệng.
"Cô Quan, cô còn chưa trả lời câu hỏi của em." Lý Phi Phi gắp một miếng sườn đưa trước mắt tôi.
"Hả? câu hỏi gì?"
"Cô nghĩ thế nào về tình yêu đồng giới đó, cô thấy thế nào?"
Suýt chút nữa tôi quên béng mất vấn đề này, may có em hỏi lại, cô bé này quả thật rất dũng cảm, loại câu hỏi như vậy mà cũng có thể mang ra trực tiếp đối đáp với giáo viên.
Tôi nhớ hồi còn đi học, gan lắm cũng chỉ tâm sự với vài đứa bạn thân quen về vấn đề này, nào dám đem ra thảo luận với giáo viên.
Tôi uống một ngụm trà thanh lọc cổ họng, dùng sắc mặt điềm tĩnh quay qua nói với em: "Về đồng tính luyến ái, tôi hiểu và cũng ủng hộ.".
Lý Phi Phi há hốc mồm, rõ ràng em không ngờ tôi sẽ đưa ra câu trả lời như thế.
Vốn dĩ đã vậy, ai cũng có quyền tự do yêu đương.
Dương Chấn Ninh có quyền lấy hai vợ, nhưng nam không có quyền yêu nam, nữ không có quyền yêu nữ sao?
Tôi từng có lần chìm vào màn đêm đầy ắp những bối rối ngổn ngang, không phải tôi nhất quyết chỉ thích phụ nữ, vả lại tôi không có cảm giác gì đối với những người khác thuộc phái nữ, trong tim tôi chỉ có độc nhất một nơi dành riêng cho Tiểu Tân, như vậy có được tính là đồng tính sao? Tôi lên mạng hỏi một người bạn mang tên "Hải Sản" về vấn đề này, người bạn đó đã giải thích thế này: "Em gái nhỏ, nghe tôi nói này, phải chấp nhận đối mặt với sự thật, bất luận cậu cùng những cô gái khác có cảm giác gì, chỉ cần hiện hữu giây phút mà cậu yêu một người con gái khác, cậu đã là người đồng tính rồi." Vì lẽ ấy tôi tranh đấu thâu đêm suốt tháng, vò đầu bức tóc vài ngày, cuối cùng quyết định đối diện sự thật: tôi là người đồng tính.
Đồng thời cũng thông suốt mà đối diện với một sự thật khác: nên thu liễm bản thân mới tốt.
Vì vậy mỗi khi đám bạn cùng tôi bàn luận tới vấn đề này, tôi đều thể hiện rõ lập trường của mình: ủng hộ mạnh mẽ, chỉ là dù cho có bị đánh chết cũng không tự nhận bản thân là người đồng tính.
Danh Sách Chương: