• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi Hạ Hành và Hạ Khanh rời đi, Văn Bùi Chi ngồi một mình trên sân thượng rất lâu.
Hắn đang ngồi trên mép mái nhà, cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy vô lực.

Hắn dường như nhìn thấy Chu Tự Thư, hắn muốn nắm lấy tay của Chu Tự Thư, nhưng Chu Tự Thư không muốn, cậu muốn chết, cậu thậm chí không muốn đưa tay cho hắn.
Hắn còn nhớ sau khi Chu Tự Thư nhảy lầu, đêm nào hắn cũng đứng trên nóc nhà nhìn xuống, ngày đêm đều không khỏi suy nghĩ xem Chu Tự Thư lúc nhảy xuống đã nghĩ gì.

Hắn như bừng tỉnh trong từng cơn ác mộng, lòng cứ lâng lâng từng hồi, vô cùng đau đớn nhưng không thể chết được.
Những câu hỏi không có lời giải cứ dày vò hắn liên tục, hắn đang chịu đựng một mình trên thế giới này, sau khi nghĩ về điều đó, hắn đáng bị như vậy, đó là sự trừng phạt cho hắn.

Một người như hắn không xứng đáng được nhìn thấy Phương Ý và Chu Tự Thư sau khi hắn chết.
Chỉ có thể sống.
Tuy nhiên, ngay khi hắn nghĩ mình sẽ vẫn sống trong đau đớn, tội lỗi và tuyệt vọng, thì sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Khanh đã thắp lên trong hắn một tia lửa, hắn phải tìm ra Hạ Khanh là ai.
Hắn sẽ không tin những lời vô nghĩa của Hạ Hành, người đó chắc chắn không phải là Hạ Khanh.


Hắn đã gặp Hạ Khanh, hai người họ thực sự rất giống nhau.

Trên thực tế, Chu Tự Thư trông không giống Phương Ý chút nào, hắn buộc Chu Tự Thư phải thay đổi những thói quen và sở thích đó, ngay cả mái tóc dài của cậu cũng là thứ hắn buộc Chu Tự Thư phải giữ để khiến Chu Tự Thư giống Phương Ý hơn.
Có thể nói Chu Tự Thư và Phương Ý ban đầu không có điểm tương đồng.
Hắn, Chu Tự Thư và Phương Ý lớn lên cùng nhau.

Không ai hiểu rõ tính cách của Chu Tự Thư hơn hắn, hắn nhìn lên bầu trời đen kịt, khóe mắt có chút ươn ướt, Hắn và Phương Ý cơ bản chính là hai người.
Chính hắn đã biến Chu Tự Thư thành Phương Ý thứ hai.
Nếu muốn nói về điểm tương đồng, Chu Tự Thư và Hạ Khanh thực sự rất giống nhau, họ có tính cách giống nhau, ngoại hình cũng có phần giống nhau.

Trước đây, hắn không nghĩ rằng mình đã quen nhìn Chu Tự Thư với mái tóc dài, nó trông giống Phương Ý hơn.
Cho đến hôm nay, nhìn Chu Tự Thư với mái tóc dài bị cắt, cậu thực sự trông giống Hạ Khanh.

Thảo nào Hạ Hành lại bảo vệ như vậy, hắn cảm thấy mình và Hạ Hành là cùng một loại người, đều rất ích kỷ.
Hắn muốn Phương Ý, Hạ Hành muốn Hạ Khanh, nhưng không ai quan tâm đến Chu Tự Thư.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình và Hạ Hành có chút khác biệt, hắn muốn Chu Tự Thư, nhưng thứ Hạ Hành muốn vẫn là Hạ Khanh.
Có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ có thể cầu xin sự tha thứ của Chu Tự Thư, nhưng hắn phải lấy lại Chu Tự Thư ban đầu.
Đó là món nợ của hắn, đó là tội lỗi của hắn, hắn phải trả lại.
Cậu không phải Phương Ý, cũng không phải Hạ Khanh, cậu có tên riêng của mình, cậu đã sống dưới cái tên đó hai mươi năm, cậu tên là Chu Tự Thư.
Lúc lái xe trên đường về nhà, Văn Bùi Chi gọi điện thoại, khi người bên kia kết nối, hắn lạnh lùng nói: "Giúp tôi tìm một người tên Hạ Khanh, cậu ta là em trai hiện tại của Hạ Hành." Liền cúp máy.
Ngày hôm sau, khi Hạ Khanh tỉnh dậy, Hạ Hành đã ra khỏi cửa.


Cậu ngồi dậy, bữa sáng vẫn còn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, dưới cốc sữa còn có một tờ giấy ghi chú.

Cậu một tay bưng cốc nước lên miệng, tay kia cầm mẩu giấy lên và đọc cẩn thận.
"Khanh Khanh, nhớ ăn sáng.

Anh trai sẽ trở lại cùng em ăn trưa."Ký tên Hạ Hành.
Khóe miệng còn dính sữa của Hạ Khanh hơi nhếch lên, cơn hoảng loạn tối qua bị cuốn đi.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết tốt ngoài sức tưởng tượng, ánh nắng chói chang, rơi xuống hoa viên nhìn có vẻ hơi quá mức.
Cậu cầm chiếc cốc đi đến bên cửa sổ, mở toang cửa sổ, để ánh nắng chiếu vào phòng, rơi xuống những bông hoa trong bình.
Thế là cậu lại nghiêm túc nhìn bó hoa, trầm ngâm suy nghĩ.
Hạ Khanh không biết tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, trên tay cầm một bó hoa.

Cậu đột nhiên rất muốn mua một bó hoa, liền hỏi quản gia cửa hàng hoa ở đâu, sau đó liền chạy tới.
Mua hoa là để tặng ai đó đi, chứ cậu muốn tặng ai?
Hạ Hành sao?

Hạ Khanh cau mày, nhân viên bán hàng nghĩ rằng Hạ Khanh không hài lòng, liền bước tới để hỏi.

Hạ Khanh lắc đầu, trả tiền rồi bước ra khỏi cửa hàng hoa.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng hoa, cậu đã nhìn thấy người đàn ông trên sân thượng của khách sạn ngày hôm qua.
Hạ Khanh nhìn người đàn ông lạ mặt qua đường, trong giây lát, cậu muốn tặng hoa cho anh ta.

Có vẻ như đó là điều đã được thực hiện trong một thời gian dài, rất quen thuộc.
Tại sao Chu Tự Thư lại giống cả Phương Ý và Hạ Khanh? Giải thích một chút, Chu Tự Thư không giống Phương Ý, sở dĩ Văn Bùi Chi dùng Chu Tự Thư làm thế thân một mặt là Chu Tự Thư cố tình bắt chước Phương Ý, về mặt khác, Văn Bùi Chi cũng đang buộc Chu Tự Thư phải thay đổi.

Chu Tự Thư và Phương Ý ban đầu không giống nhau.

Chu Tự Thư và Hạ Khanh giống nhau hơn, Hạ Hành sẽ sử dụng Chu Tự Thư làm thế thân vì Chu Tự Thư và Hạ Khanh ban đầu có tính cách rất giống nhau, thậm chí ngoại hình của họ cũng có phần giống nhau..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK