Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14

 

Tạ Trì hôn lên dái tai tôi: “Anh cũng đâu phải gu của em, em sợ gì?”

Tôi biết ngay mà, lúc nãy anh đã nghe thấy hết rồi.

“Rõ ràng đã sờ khắp người anh rồi, giờ muốn chối à? Hửm?”

“Đó là anh nắm tay em sờ, không tính.”

“Sao không tính, lúc em nuốt nước bọt, anh thấy rõ ràng đấy.”

Cái này… tôi không thể cãi lại được.

Tạ Trì ghé sát tai tôi: “Hay là, em thử lại xem?”

Vòng tay của người đàn ông quá mạnh mẽ, giọng nói quá mê hoặc.

Đúng lúc tôi không nhịn được muốn hỏi “thử thế nào” thì có người gõ cửa văn phòng.

Tôi vội vàng đứng dậy, theo bản năng chui xuống gầm bàn.

Tạ Trì nhìn tôi đầy vẻ thích thú: “Em trốn ở dưới đó làm gì?”

Đúng vậy, tôi trốn làm gì chứ? Đi ra ngoài là được rồi mà?

Tôi đỏ mặt: “Xin lỗi, đọc tiểu thuyết nhiều quá.”

Nói xong, tôi chỉnh lại quần áo, rồi ung dung đi ra ngoài. Tất nhiên, nếu bỏ qua ánh mắt trêu chọc của Tạ Trì, thì mọi thứ đều bình thường.

15

May mà sau đó cho đến khi tan làm, Tạ Trì cũng không tìm tôi nữa.

Người đàn ông này, thật quá quyến rũ.

Thật sự ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của tôi.

Tan làm, trời mưa rất to, tôi không mang áo mưa, cũng không gọi được xe, chỉ có thể đứng dưới tầng công ty đợi mưa tạnh.

Một chiếc xe màu trắng dừng trước mặt tôi.

“Lâm sư muội, em cũng mới tan làm à? Anh tiện đường, đưa em về nhé?”

Là Trần Lượng. Anh ấy cùng phòng ban với tôi, bình thường cũng khá quan tâm tôi.

Trước đây trong một lần trò chuyện tình cờ, phát hiện ra chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường đại học, anh ấy hơn tôi hai khóa.

Thấy trời mưa chắc còn lâu mới tạnh, tôi đang định đồng ý thì một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước xe của Trần Lượng.

Tạ Trì hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng nhìn tôi.

“Lên xe.”

Ánh mắt đó, như thể chỉ cần tôi dám lên xe của Trần Lượng, anh sẽ liều mạng với Trần Lượng.

Cuối cùng, vì sự an toàn của Trần Lượng, tôi cười áy náy với anh ấy: “Trần sư huynh, có người đến đón em rồi, em đi trước nhé.”

Nói xong, mặc kệ vẻ mặt phức tạp của Trần Lượng, tôi lên xe của Tạ Trì.

“Vậy ra, anh không phải gu của em, anh mới đúng phải không?”

Tôi thấy đầu óc choáng váng, chuyện này vẫn chưa qua à?

“Tạ Trì, anh có trẻ con không vậy?”

Tạ Trì nhìn tôi có chút tủi thân: “Giờ lại chê anh trẻ con rồi?”

“Bọn họ nói đúng, không thể để phụ nữ có được dễ dàng, có được rồi thì không biết trân trọng nữa.”

Vậy ra, trước đây anh lạnh nhạt với tôi là vì sợ tôi có được rồi không biết trân trọng?

Thật không hiểu nổi mạch não của đàn ông bây giờ.

 

Tạ Trì không đưa tôi về nhà, mà đến căn biệt thự của anh, tôi cũng đã từng đến đây.

Mãi cho đến khi vào phòng, Tạ Trì vẫn giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi.

Thôi được rồi, tự mình gây ra họa, tự mình dỗ vậy.

Tôi chặn đường Tạ Trì, kéo cà vạt của anh xuống, ngẩng đầu hôn anh. Giọng nói rất nhỏ: “Gu của em là anh, được chưa?”

Tôi định quay người bỏ chạy, nhưng ngay sau đó đã bị anh ép vào cửa, hôn mạnh mẽ.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi, mang theo sự quyến rũ: “Nghiên Nghiên, anh muốn thử nội dung tiểu thuyết em đọc.”

Lúc này hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, đáy mắt long lanh nước.

Tôi nắm chặt lấy tay áo anh: “Không có mua cái đó…”

Tạ Trì nuốt nước bọt, đáy mắt thoáng qua vẻ hối hận.

Cuối cùng cũng không tiếp tục, ôm tôi vào lòng, thở hổn hển, cơ thể phập phồng theo nhịp thở.

 

 

16

 

Mấy ngày sau, tôi đều ở lại biệt thự của Tạ Trì.

Hôm nay anh không đi làm, tôi nhắn tin cho anh: [Đang làm gì vậy?]

Thật ra giữa những người yêu nhau, mỗi câu “đang làm gì vậy” đều là đang nói “em nhớ anh”.

Tạ Trì gửi một bức ảnh: [Đang tập thể dục.]

Tôi lập tức mở to mắt, trong ảnh Tạ Trì tuy mặc quần áo nhưng cả áo đều ướt đẫm.

Quần áo dính sát vào người, làm nổi bật cơ ngực, cơ bụng. Tôi đang định phóng to lên để nhìn cho rõ thì ảnh bị thu hồi.

Tạ Trì nhắn tin: [Suýt quên mất, anh không phải gu của em, không nên gửi cái này cho em xem.]

Người này bị bệnh à? Tôi tức giận úp điện thoại xuống bàn, quyết định không thèm để ý đến anh nữa.

Đến khi tan làm, tôi nhận được tin nhắn của Tạ Trì, nói hôm nay không đến đón tôi được, sẽ bảo chú Trương tài xế đến.

Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Tôi gọi điện cho anh, anh không nghe máy.

Linh cảm mách bảo tôi, nhất định đã xảy ra chuyện gì với Tạ Trì.

Khi chú Trương đến đón tôi, tôi lập tức hỏi thăm tình hình của Tạ Trì.

Chú Trương ấp úng, không dám nói cho tôi biết. Tôi thấy chú ấy nhất định biết chuyện.

Cuối cùng, sau khi tôi năn nỉ ỉ ôi, chú Trương cũng nói cho tôi biết. Dù sao, sau này người ở bên cạnh Tạ Trì là tôi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK