Haiz, tui vừa nhận ra một sự thật đáng buồn là khi search truyện này trên google thì nó hoàn toàn không hiện ra cả wattpad lẫn wordpress của chính chủ là tụi tui ;-; toàn bộ kết quả tìm kiếm đều là các web ăn cắp ;-;
Đáng buồn hơn là không chỉ ăn cắp mà bên sstruyện còn thay đổi cả văn án của tụi tui, thậm chí còn sai tên tác giả từ Tiếu Tỉnh thành Tiểu Tịnh:))
Bó tay luôn rồi, tụi tui quyết định đầu hàng số phận, chỉ mong các bạn độc giả có đọc thì hãy ủng hộ wattpad và wordpress chính chủ của tụi tui chứ đừng đọc trên web ăn cắp huhu ;-;
- ---------------------------------------
Nhìn lén còn bị phát hiện! Này cũng quá xấu hổ rồi đó aaaa!!!!
Nhưng không thể hoảng hốt, không thể mất mặt.
"Cậu nói cái gì vậy," Lục Thần Tinh vô tội chớp mắt, "Nhìn cái gì, tôi không có nhìn cậu."
Thời Hành rũ mắt: "Ừm, tôi nhìn cậu."
Không chỉ nhìn, còn cảm thấy rất thích.
"......"
Lục Thần Tinh ngượng ngùng, nhanh chóng kéo khóa quần lại, sửa sang quần áo, chuẩn bị chạy trốn.
"Sao không cài đai lưng bên ngoài?" Thời Hành hỏi.
Lục Thần Tinh dừng bước: "......Không thích cài, cậu quản được tôi chắc."
"Trông cũng không khó coi," Thời Hành nói, "Đẹp."
Lục Thần Tinh ánh mắt lấp lóe, nhưng không đáp lời, nhanh chóng đi ra ngoài.
"Cái gì đẹp với không đẹp?" Thượng Nhân vừa vặn nghe được, thò đầu qua hỏi, "Tò mò quá nha!"
Nhậm Văn Trạch duỗi tay, bẻ đầu của hắn qua: "Xem tôi, tôi có đẹp không?"
Thượng Nhân thành thật trả lời: "Khó coi, cậu lớn lên xấu quá, kém xa Lục thần."
"Tốt," Nhậm Văn Trạch thong thả ung dung mà cởi cúc áo, "Cho cậu cảm nhận một chút cái gì gọi là lớn lên rất xấu." Thượng Nhân che mắt lại: "A a a cậu làm gì đó! Tôi là thẳng nam! Tôi không làm loạn với cậu!" Sau đó lại lén mở mắt nhìn qua kẽ ngón tay: "Cậu cởi đi cởi đi, đừng dong dài nữa."
"......" Thời Hành mắt không thấy, tai không nghe, cũng đi ra ngoài.
Lục Thần Tinh trở lại phòng ngủ, đứng ở bên cạnh rương hành lý, cầm đai lưng bắt đầu do dự: Hay là vẫn phải cài lên......!Nếu không đến lúc huấn luyện viên tới yêu cầu, ngược lại sẽ càng thêm lúng túng.
Cậu tuy rằng đang phân vân về chuyện đai lưng, nhưng trong đầu lại không thể khống chế mà vang lên những thanh âm quanh quẩn.
"Nếu cậu không vui, vậy tại sao lại cười?."
"Hắn không cần cậu không phải vì cậu không tốt, là hắn không tốt."
"Dưới khán đài, tất cả mọi người đều vì cậu mà reo hò."
Lục Thần Tinh ánh mắt hơi sáng, theo bản năng sờ sờ khuyên tai.
–----------------------------
Sau giờ cơm trưa, khóa huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.
Huấn luyện viên của lớp hai bọn họ trông rất trẻ, tính cách rộng rãi lại hài hước, lúc nói chuyện cũng có thể tùy tiện cười ra tiếng.
Ví dụ như khi hô "Nghỉ" bị lạc giọng, kết quả là tự buồn cười mất nửa ngày, sau đó bị huấn luyện viên bên lớp một khinh bỉ.
Huấn luyện viên lớp hai cùng huấn luyện viên lớp một là bạn tốt, lúc huấn luyện còn cố ý cho tập cùng sân, thường xuyên trêu chọc cãi cọ nhau, còn thích lôi kéo hai lớp so tài.
So tư thế hành quân, so hô khẩu hiệu, so tốc độ phản ứng nghỉ nghiêm.
Tuy rằng nói là so, nhưng kỳ thật cũng chẳng khác đùa giỡn là bao, hai lớp cũng nhanh chóng trở nên thân thiết.
Buổi chiều huấn luyện nhanh chóng kết thúc, huấn luyện viên được đại đội trưởng báo rằng muốn chọn tiêu binh.
Tiêu binh sẽ làm mẫu, chờ đến lúc diễn ra nghi thức duyệt binh, sẽ một mình ra ngoài đi tiêu binh phương đội.
Quá trình tuyển chọn diễn ra suôn sẻ, học sinh lớp hai đều chọn Lục Thần Tinh, học sinh lớp một lại chọn Thời Hành.
Lục Thần Tinh làm tiêu binh, đứng ở phía trước đội ngũ, làn da trắng, cằm hơi hơi hất lên, ngũ quan tinh xảo, khí chất tiêu sái lại không mất vẻ trang trọng.
Sống lưng thẳng tắp, hai chân thon dài, áo ngụy trang khiến cho cậu càng trở nên nổi bật và gọn gàng, so với huấn luyện viên soái hơn nhiều.
Đai lưng được ở bên hông, đường cong được phác hoạ rõ ràng.
Thời Hành mắt lại.
Thật sự rất đẹp.
–-----------------------
Buổi huấn luyện đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc.
Thượng Nhân uể oải, lê chân, cánh tay khoác trên người Ngô Duyên, đi đường vật vờ như cương thi: "Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, mệt mỏi quáaaaaaaa, tôi đi không nổi."
Vóc dáng Thượng Nhân không cao, béo hơn Lục Thần Tinh một chút, nhưng bởi vì không vận động thường xuyên, thể trạng yếu nhược, mới huấn luyện quân sự một buổi mà chân đã mệt tới mềm cả ra.
"Acid lactic* rốt cuộc cũng xuống tay với tôi," Ngô Duyên túm lấy đai lưng của Lục Thần Tinh, "Lục thần kéo bọn tôi đi với, phải bò tới ba tầng lầu, đúng là muốn mạng của người ta mà."
[*Axid lactic là chất chính tạo ra cảm giác mỏi ở cơ bắp - theo wikipedia]
Lục Thần Tinh: "Các cậu đều muốn tôi kéo, nhưng mà tôi cũng đang muốn tìm một người kéo mình đây aaaa."
"Tôi có thể kéo cậu." Giọng Thời Hành từ phía sau truyền đến.
Lục Thần Tinh giật giật khóe miệng: "Không, không cần đâu."
Nhậm Văn Trạch đứng bên cạnh Thời Hành, nhìn thấy tư thế của Thượng Nhân với Ngô Duyên, cũng đi theo mở miệng: "Lăn lại đây, đừng có làm phiền người ta."
Thượng Nhân kêu gào: "Tôi sắp mệt chết rồi! Có bản lĩnh cậu cõng tôi đi!"
Ngô Duyên thấy sắc mặt Nhậm Văn Trạch không tốt, tưởng hắn muốn đánh nhau, chạy nhanh tới hoà giải: "Không có việc gì, không làm phiền mà, không cần tức giận ha......"
Nhậm Văn Trạch không nói gì, đi tới, kéo Thượng Nhân từ trên người Ngô Duyên xuống, ném lên lưng mình: "Ôm chặt vào, té xuống tôi mặc kệ cậu."
Thượng Nhân: "Được!" Nhất định ôm thật chặt!
Nhậm Văn Trạch cạn lời: "Cậu ôm chặt thế, có phải muốn tôi nghẹt chết không?"
Lục Thần Tinh: "......" Sao lại cảm thấy có chút kì quái.
La Anh Lâm cười nhạo: "Ha."
Lục Thần Tinh nghiêng đầu liếc mắt một cái: "Mày tìm chết?"
La Anh Lâm: "Quái gì chứ! Tao cười bọn họ chứ có phải mày đâu!"
Lục Thần Tinh: "Mày hôm nay hỏi tao có phải muốn tìm chết hay không, tao sẽ còn đáp trả lại tới mười lần, chậm rãi đếm đi."
Trừng trị giáo bá, ta là chuyên nghiệp!
La Anh Lâm: "......" Rất muốn đánh người.
Lục Thần Tinh duỗi hai tay ra: "Còn phải xem xem mày có lòng hối cải hay không, tới cõng ba ba trở về, ba ba tạm tha mày chết một lần."
La Anh Lâm tức giận mắng: "Cõng cái rắm! Tao đường đường là giáo bá! Thà gãy chứ không chịu cong! Chết nhiều thêm một lần thì chết! Có bản lĩnh mày bẻ cong lão tử thử xem!"
Ngô Duyên che miệng cười trộm: "Ai da......!Này lời này nghe có vẻ không xong rồi nha......"
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Thời Hành nhíu mày, ánh mắt quét qua mặt La Anh Lâm một cái, lại dừng một lát trên mặt Lục Thần Tinh, ánh mắt âm trầm, mặt vô biểu tình mà nhìn đi chỗ khác.
- ---------------------------------
Huấn luyện quân sự quy định không cho mang di động, trong phòng ngủ chỉ có La Anh Lâm trộm mang theo, nhưng trên đường cũng đã chơi hết pin, phòng ngủ còn không có then cài cửa.
La Anh Lâm tức giận ném điện thoại lên giường: "Mẹ nó! Đen đủi!"
Lục Thần Tinh nhắm mắt dưỡng thần, giọng điệu lười nhác: "Mày không phải đã tới sao? Không thể không đem sạc pin đi chứ?"
La Anh Lâm: "......!Lão tử quên! Không được sao!"
Sau một ngày ở chung, Lục Thần Tinh xem như đã phát hiện, tên giáo bá La Anh Lâm nhìn qua thì có vẻ dữ, cả ngày kêu đánh kêu giết còn thích hút thuốc, kỳ thật cũng chỉ là thiếu niên đến tuổi phản nghịch, phỏng chừng trước đó bị xử phạt cũng chỉ là vì sự tình lớn hơn chút, lại cứng đầu cứng cổ chết cũng không nhận sai nên mới bị phạt tạm nghỉ học.
Ngô Duyên bò dậy, nhô đầu từ trên giường ra: "Không ngủ được, mọi người tâm sự chút đi."
Thượng Nhân: "Ai đó kể chuyện kinh dị đi!"
Lục Thần Tinh bật dậy: "Không được!"
"Oa," Ngô Duyên kinh ngạc, "Lục thần thế mà sợ quỷ hả?"
Lục Thần Tinh: "......!Tôi không sợ, chỉ là đang hơn nửa đêm nghe thấy có chút rợn người."
Thật ra là mẹ nó sợ cực kỳ, đi nhà ma có thể tè ra quần như chơi.
"Vậy đổi đề tài đi," Ngô Duyên nhìn về phía Thượng Nhân, "Anh giai đeo kính ở lớp một phòng đối diện, cùng với cậu là loại quan hệ gì đó?"
Thượng Nhân đúng lý hợp tình: "Tôi không quen biết hắn!"
Lục Thần Tinh: "Có quỷ mới tin cậu."
La Anh Lâm: "Mày không phải sợ quỷ sao?"
Lục Thần Tinh: "Mày tìm chết?"
La Anh Lâm: "Mẹ nó! Lão tử nói chuyện cũng không được sao!?"
Ngô Duyên cảm thấy vô cùng hứng thú với quan hệ của Thượng Nhân và Nhậm Văn Trạch, nhưng Thượng Nhân cũng không có muốn nói, còn khẳng định không quen biết hắn, thuận tiện mắng hắn là thích khi dễ người bốn mắt.
Ngô Duyên cuối cùng thua trận, ngượng ngùng mà đi ngủ.
–----------------------
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc tập tư thế hành quân, huấn luyện viên lớp hai lại nghĩ ra kiểu mới, muốn cho hai lớp mặt đối mặt mà tập, kiểm tra lẫn nhau cũng như để tránh lười biếng.
Huấn luyện viên lớp một thể nào cũng chiều theo ý của hắn, bất kể hắn có ý nghĩ kỳ lạ như thế nào đi nữa.
Huấn luyện viên lớp hai: "Bên phải! Quay!"
Huấn luyện viên lớp một: "Bên trái! Quay!"
Lục Thần Tinh vừa vặn đứng đối diện Thời Hành: "......" May mắn là khoảng cách xa, không cần đối diện.
Huấn luyện viên lớp hai: "Tiêu binh đâu, tiêu binh lại đây, đứng ở hàng ngũ đằng trước."
Huấn luyện viên lớp một: "Tiêu binh lớp tôi cũng lại đây."
Lục Thần Tinh: "......" Không cần đối diện cái rắm.
Lúc này là hoàn toàn mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người không đến hai mét.
Thời Hành thần sắc lạnh lùng, ngũ quan sâu, mang theo tính xâm lược rất mạnh.
"Ai, anh xem," huấn luyện viên lớp hai đánh giá Thời Hành, nới với huấn luyện viên lớp một, "Tiêu binh của lớp anh còn rất soái."
Huấn luyện viên lớp một: "Hâm mộ không."
Học sinh lớp hai bất mãn: "Huấn luyện viên, tiêu binh lớp chúng ta cũng soái!"
Học sinh lớp một: "Nhưng không có soái bằng tiêu binh của lớp bọn tôi!"
Học sinh lớp hai: "Nói hươu nói vượn, tiêu binh của bọn tôi còn soái hơn!"
Huấn luyện viên lớp hai thấy đại đội trưởng muốn đi qua đây, lập tức xụ mặt: "Yên lặng! Trước tiên làm tốt tư thế hành quân đã! Lúc nghỉ ngơi lại thảo luận!"
Mọi người nháy mắt thu hồi nụ cười, đứng thẳng tắp.
Khi đứng nghiêm mắt luôn phải nhìn thẳng phía trước, Lục Thần Tinh vừa rồi vẫn luôn rũ mắt, hiện tại sợ liên lụy tới lớp, chỉ có thể giương mắt nhìn về phía Thời Hành.
Buổi sáng đủ ánh nắng, quân trang không quá thông khí, trên cổ Thời Hành dính một lớp mồ hôi mỏng, nhưng dáng đứng vẫn như cũ không hề thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng kiên định mà nhìn Lục Thần Tinh, trong mắt dường như cái gì cũng không có, lại có chút giống như cái gì cũng có.
Ánh mắt giao nhau hồi lâu, Lục Thần Tinh không hiểu tại sao mặt lại cảm thấy có chút nóng.
Nói thật, cậu trước kia toàn bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng mà nhìn đối diện như thế này thì mới là lần đầu, không nghĩ tới sẽ khiến cho cả người phát nóng lên.
Một con bọ rùa bay đến trước mặt Lục Thần Tinh, dừng ở trên môi cậu.
"......Má nó." Lục Thần Tinh lùi về phía sau một bước, hất bọ rùa ra, thập phần ghét bỏ dùng mu bàn tay hung hăng chà môi.
Lực tay rất lớn, chà đến đỏ cả môi.
Lục Thần Tinh đứng về vị trí cũ, không biết có phải ảo giác hay không mà có cảm giác ánh mắt Thời Hành như có như không dừng lại trên môi cậu.
Lục Thần Tinh bị nhìn đến mức mất tự nhiên, không tự ý thức được mà nhấp môi, lại vươn đầu lưỡi ra liếm một chút.
A, chà quá mạnh, có chút đau.
Môi hồng nhuận, đầu lưỡi phấn nộn, Thời Hành ánh mắt âm trầm, cổ họng có chút gấp, tự biết không thể cứ thế nhìn xuống dưới, liền ép buộc bản thân dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nếu cứ nhìn tiếp......Tư thế hành quân có lẽ sẽ không phải chỉ bản thân hắn.
.
Danh Sách Chương: