Dương Tiễn hoàn toàn không để ý những gì nữ tử váy xanh nói.
Giọng nói cao vút của nữ nhân đó đã kéo đến biết bao người vây xem, hắn cũng không để ý đến.
Ánh mắt của hắn chỉ chăm chú đặt trên người Tam Thánh Mẫu nãy giờ vẫn im lặng không nói gì.
So với dáng vẻ tiều tụy lúc bị đè dưới Hoa Sơn, Tam Thánh Mẫu hiện tại đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh ưu nhã trước kia.
Đây mới là Tam muội mà hắn quen thuộc, khóe miệng Dương Tiễn không khỏi nhếch lên, trong phút chốc toàn bộ đau nhức và khó khăn đều tan biến.
Hắn không mong cầu xa vời muội muội nhìn thấy tình trạng của mình có thể có phản ứng gì.
Ngày đó ở Côn Luân, một lòng đinh ninh mình sẽ chết khi đối mặt với lưỡi rìu thần của Trầm Hương, thì hắn đã quyết tâm sẽ không gặp lại tiểu muội mà mình đánh đổi tất cả liều mạng bảo vệ.
Hắn chỉ hy vọng muội muội có thể hạnh phúc vui vẻ như trước kia.
Nhưng không biết vì sao khi Tam Thánh Mẫu bước từng bước đến gần hắn, trái tim hắn như nóng cháy và sống lại.
Mà khi bước chân của nàng ngừng lại, chỉ hờ hững nhìn về phía hắn, cõi lòng hắn bất chợt thấy căng thẳng, theo sau đó là đau đớn như muốn vỡ vụn.
Gò má đột nhiên đau nhói, cái tát chói tai vang lên, hắn bất ngờ không kịp phản ứng.
Trước mắt tối sầm, một lúc lâu sau mới thấy hán tử mặt sẹo vừa nãy lôi Hao Thiên Khuyển đi đang đứng chống tay ở trước mặt, nước miếng mắng chửi văng tứ tung.
Người vây xem ngày càng nhiều, mấy tên ăn mày ra sức đè Hao Thiên Khuyển định chạy tới.
Hao Thiên Khuyển liều mạng giãy giụa, lớn tiếng kêu gào: "Tam Thánh Mẫu, cô không thể...!Chủ nhân ngài..." Một tên ăn mày cởi xuống chiếc giày rách nhét vào miệng nó.
Hán tử mặt sẹo nghe tiếng hô của nữ tử váy xanh nên mới đến đây, thấy Dương Tiễn ngây người nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp ăn mặc cao quý không chớp mắt thì ngay lập tức nổi điên lên tát hắn một cái, quát: "Mụ nội, tao đã biết là con ma bệnh này sẽ đem lại đen đủi!"
Tam Thánh Mẫu khẽ hô lên một tiếng, muốn xông lên lại nhịn xuống, kêu to: "Không, đừng đánh hắn!" Hằng Nga, Long Tứ công chúa và Lưu Ngạn Xương cũng theo tiếng kêu chạy tới.
Hằng Nga có vẻ không đành lòng, Lưu Ngạn Xương do dự một lúc định quát bảo ngừng lại thì Long Tứ lắc đầu ra hiệu hắn trước tiên đừng nói gì cả.
Hán tử mặt sẹo quay sang cười cười với Tam Thánh Mẫu: "Tiểu nhân quản giáo không nghiêm, làm phu nhân hoảng sợ." Nữ tử váy xanh ban đầu kêu la sợ hãi bỗng cất giọng the thé: "Cho ngươi tiền là phúc đức lắm rồi, ngươi làm việc kiểu gì đấy? Cái loại này mà cũng dám đưa đến!" Hán tử mặt sẹo liên tục hành lễ: "Không đúng, không đúng, mọi người cùng vui, ngài đại nhân đại lượng.
Thế này đi, tôi bảo hắn dập đầu xin lỗi các vị được không? Mấy vị đại nhân xin đừng chấp nhặt với tiểu nhân."
Gã xoay người đá một cái lên người Dương Tiễn, Dương Tiễn mất trọng tâm ngã quỵ xuống đất.
Hán tử mặt sẹo nổi giận: "Giả chết cái gì? Đi, mau qua đó bồi tội nhận lỗi với các vị phu nhân!" Gã cúi đầu xuống, thấy Dương Tiễn vẫn lẳng lặng nhìn Tam Thánh Mẫu, trong lòng gã càng sôi sục, lại bồi thêm mấy cái.
Tam Thánh Mẫu la lên: "Đừng đánh nữa! Hắn là, hắn là..." Ánh mắt chạm phải đám người đang vây xem, nàng không còn dũng khí nói tiếp, chỉ bảo: "Ngươi...!Đừng đánh hắn, hắn bị bệnh!"
Hán tử mặt sẹo chống nạnh: "Cảm tạ lòng thiện tâm của phu nhân, nhưng gia có gia pháp, dưới trướng ta không chấp nhận kẻ khốn khiếp không tuân theo quy củ như thế.
Hôm nay ta nhất định phải chấn chỉnh gia quy!" Gã chỉ vào Dương Tiễn rồi chửi ầm lên.
Người đến xem ngày càng nhiều, đầu tiên là khách ở tiền viện và tôi tớ Triệu phủ, tiếp đó là một số ít khách quý trong nhà, cuối cùng là chư tiên hóa thành người phàm.
Dương Tiễn ngã lăn dưới đất, ánh mắt vẫn chỉ mãi hướng về một mình Tam Thánh Mẫu.
Thấy nàng do dự muốn tiến lên ngăn cản lại nhìn bốn phía xung quanh như sợ mất mặt, một chút kích động vui sướng khi gặp được muội muội của hắn dần dần phai nhạt đi, đến cuối cùng hóa tan đau buồn mất mát, cảm giác đau lòng thậm chí không thể tồn tại.
Đau tới cùng cực, có lẽ sẽ không đau nữa chăng? Khóe môi hắn nhếch lên, chậm rãi lộ ra ý cười, trong đó chỉ có cô độc, cô độc đến mức không có nổi một niềm vui trên đời.
Một phụ nhân trung niên yếu ớt được một thiếu niên tuấn tú đỡ bước ra khỏi sảnh chính.
"Liên nhi, giờ lành tới rồi.
Con không vào dự lễ mà ở đây làm gì?"
Thiếu niên nói: "Cha, mẹ, dì Hằng Nga, dì Tư, Triệu lão gia mời mọi người vào trong!"
Hai người xuyên qua đám đông, sắc mặt Tam Thánh Mẫu tái xanh.
Đột nhiên nàng bước đến cản lại tiếng quát mắng của hán tử mặt sẹo, đồng thời che giấu Dương Tiễn không cho phụ nhân trung niên nhìn thấy.
Phụ nhân trung niên cười từ ái: "Sao vậy? Người này bị làm sao? Liên nhi, con tránh ra, để mẹ bắt mạch giúp hắn."
"Mẹ?"
Cõi lòng nặng nề của Dương Tiễn bỗng run rẩy dữ dội, rốt cuộc hắn cũng dời tầm mắt khỏi Tam Thánh Mẫu, vội vàng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia.
Nhưng bởi vì Tam Thánh Mẫu chắn ở phía trước, mà hắn lại không có sức di chuyển, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc thân thiết.
Đúng vậy, thật quen thuộc.
Rất lâu trước kia, hình bóng đó từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn trăm ngàn lần, nhẹ nhàng ngân nga câu ca thiếu nhi.
Khi đó, giấc mộng chính là niềm an ủi duy nhất của hắn.
Song, kể từ ngày tận mắt nhìn thấy hình bóng ấy ở dưới ánh mặt trời nắng gắt chậm rãi hóa thành một đống tro tàn, cảnh mơ an ủi duy nhất đã không còn thuộc về hắn.
Ý thức càng lúc càng hỗn loạn mơ hồ, chỉ duy một ý niệm vô cùng rõ ràng: "Mẫu thân, rốt cuộc...!Thời khắc này, con đã thật sự làm được..."
Hắn chậm rãi khép hai mắt lại, vẫn là nụ cười hàm ý thâm sâu, cô độc nhưng không hề tiếc nuối.
"Tam muội, chăm sóc cho mẫu thân thật tốt, hãy quên người ca ca này đi.
Nếu đó là lựa chọn duy nhất để muội có thể bình tĩnh sống tiếp."
"Mẹ, thật sự không có gì.
Mẹ vào trước đi, lát nữa con vào sau.
Trầm Hương, đỡ bà ngoại vào trong nghỉ ngơi!" Tam Thánh Mẫu đáp với tâm trạng hoảng loạn, đánh ánh mắt xin giúp đỡ sang đám người Tứ công chúa.
Trầm Hương khó hiểu nhìn mẫu thân, từ sau khi thoát khỏi Hoa Sơn chưa từng thấy mẹ căng thẳng như thế.
Trong lúc vô ý ánh mắt hắn thoáng nhìn qua một bên, đột nhiên lắp bắp kinh hãi.
Tuy rằng đang bị đè dưới đất, trong miệng còn bị nhét một chiếc giày, nhưng mi mỏng mũi tẹt, tứ chi gầy gò vẫn khiến người nhìn qua khó quên.
Hao Thiên Khuyển? Trầm Hương suýt chút nữa kêu lên, hắn theo bản năng đưa mắt dáo dác khắp nơi.
Quả nhiên ở phía sau mẫu thân chính là nhân ảnh quen thuộc kia.
Huyền y đen tuyền, trước sau như một mang theo một nụ cười lạnh cao thâm khó dò.
Tuy chật vật lôi thôi, nhưng thần sắc vẫn cứ cao ngạo thong dong.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấm áp điềm đạm vào lần đầu tiên gặp người này.
Người như thế, lại tàn nhẫn truy sát chèn ép, khiến hắn hận đến thấu xương.
Hiện giờ dì Tư sống lại, Đinh Hương trùng sinh, cả nhà hòa thuận vui vẻ, Trầm Hương tự nhận mình sẽ không còn dính líu gì với người này nữa.
Song, chỉ với một cái liếc mắt, những cực khổ và cảm giác thống hận mà hắn tưởng rằng đã hoàn toàn cho qua lại một lần nữa sục sôi, ép hắn hít thở không thông.
Long Tứ ở một bên thấy sắc mặt của Trầm Hương khác thường liền hiểu rõ.
Nàng ngay lập tức bước qua đỡ Dao Cơ, cười nói: "Đúng vậy.
Dì Dao, chúng ta vào nhà trước, đừng bỏ lỡ thời khắc đại hỉ của đệ đệ con.
Tam Thánh Mẫu, Lưu tiên sinh, hai người giúp Triệu lão gia dọn dẹp bên này rồi cũng mau mau vào trong thôi!" Lúc nói chuyện còn đánh mắt sang Trầm Hương, hai người cùng nhau đỡ Dao Cơ quay lại phòng.
Tam Thánh Mẫu thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh mà khó xử không biết phải làm thế nào.
Nàng đành xoay người lại nhìn Dương Tiễn nằm dưới đất.
Nàng nhận ra ý cười bên khoé môi Dương Tiễn, thấy hắn vẫn mãi dõi theo bóng lưng đi xa của Dao Cơ, lòng nàng bỗng chốc mềm nhũn ra.
Đến bây giờ nàng mới chú ý tới Nhị ca đã không còn thần thái dũng mãnh như trong trí nhớ, sắc mặt hắn lúc này nhợt nhạt như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Nàng ngơ ngác đứng sững tại chỗ, đầu óc rơi vào mịt mù.
Một bàn tay to lớn đặt lên bả vai nàng, Lưu Ngạn Xương bước tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng, quan tâm bảo: "Không cần suy nghĩ nhiều.
Tiểu Liên, những việc này không hề liên quan đến chúng ta.
Tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão!"
Hán tử mặt sẹo bị ngó lơ ở một bên thấy sắc mặt của nhóm người Tam Thánh Mẫu khác thường, cho là bọn họ vẫn còn bực.
Triệu đại thiện nhân là mối làm ăn lớn trên địa bàn của gã, cho dù như thế nào cũng tuyệt đối không thể đắc tội.
Gã ngay lập tức tiến lại gần, chỉ vào Dương Tiễn: "Lão gia, phu nhân, không cần phải vì tiểu tử này mà làm hỏng tâm trạng.
Ngài yên tâm, nếu hôm nay không dạy dỗ hắn cho đàng hoàng thì ta đây cũng chẳng còn mặt mũi gặp người khác!"
Tam Thánh Mẫu giật mình, hô lên: "Không!" Hán tử mặt sẹo còn định nói thêm gì đó, đột nhiên vang lên tiếng bang bang của mấy món đồ khổng lồ bay tới đánh gục gã dưới đất.
Gã nhảy dựng lên mắng: "Ai đánh lén gia gia đấy?" Nhìn kĩ lại, nào phải đồ vật, rõ ràng là mấy tên ăn mày lúc nãy đè Hao Thiên Khuyển xuống đất.
Một hán tử cao lớn đỡ Hao Thiên Khuyển đứng dậy, mày râu rậm rạp, chính khí lẫm nhiên, chính là Khang lão Đại trong Mai Sơn huynh đệ.
Vừa nãy Trầm Hương trở vào trong, biết rõ mẫu thân khó xử vì Dương Tiễn, hắn bèn đi tìm Khang lão Đại tham dự hôn lễ của Long Bát, âm thầm nói cho y biết.
Tuy Khang lão Đạo khinh thường cách làm người của Dương Tiễn, nhưng xưa giờ luôn khâm phục Hao Thiên Khuyển trung nghĩa.
Nghe xong y liền vội vàng đuổi tới.
Lấy chiếc giày rách ra khỏi miệng Hao Thiên Khuyển, Khang lão Đại nhìn nó đen gầy thảm thương, lòng y rầu rĩ không thôi: "Hao Thiên Khuyển, sao ngươi lại ra nông nỗi này? Bọn họ là ai, sao dám làm thế với ngươi?"
Hao Thiên Khuyển nổi điên lao ra, Khang lão Đại nhíu mày: "Hao Thiên Khuyển?" Lại thấy nó vọt tới trước mặt hán tử mặt sẹo, duỗi tay vung một quyền thật mạnh.
Hán tử mặt sẹo ăn đau kêu thảm một tiếng, lúc gã đang định đánh trả thì bỗng nhiên trên vai thấy đau nhói, hoá ra là Hao Thiên Khuyển đã nhanh chóng ngoạm mất một miếng thịt trên vai gã.
Khang lão Đại tách hai người ra, quát ầm lên: "Hao Thiên Khuyển, ngươi điên rồi?" Hao Thiên Khuyển hai mắt đỏ ngầu, gào lên: "Khang lão Đại, đồ ngu ngốc! Ngay cả ngươi cũng giúp những tên súc sinh này hiếp bức Nhị gia?" Khang lão Đại biến sắc, "Đừng nhắc tới tiểu nhân đê tiện đó trước mặt Khang mỗ!" Hao Thiên Khuyển tức giận: "Ngươi nói cái gì?"
Nó xoay người muốn lao qua hướng hán tử mặt sẹo, nhưng lại bị Khang lão Đại dùng một tay khống chế.
Nó liên tục giãy giụa, nhưng làm sao thoát khỏi? Đột nhiên hai mắt nó choáng váng, cơ thể mềm nhũn té xỉu dưới đất.
Hao Thiên Khuyển chịu một chưởng của Tiểu Ngọc dẫn đến mất hết pháp lực, mấy tháng qua vì chăm sóc Dương Tiễn mà chịu nhiều đau khổ, lại thêm hôm qua mất máu quá nhiều, hiện tại tâm trạng xúc động phẫn nộ nên mới không còn đủ sức chống đỡ.
Khang lão Đại ôm Hao Thiên Khuyển vào lòng, độ chân khí bảo vệ tâm mạch của nó.
Chó con vô cùng suy yếu, thương tích đầy mình.
Lão Đại nghiêng đầu liếc nhìn, rốt cuộc cũng bắt gặp Dương Tiễn ở dưới đất, dù y đã sớm biết vẫn không khỏi hừ một tiếng nặng nề.
"Dương Tiễn." Y cả giận, "Nhìn xem Hao Thiên Khuyển đã bị ngươi huỷ hoại ra nông nỗi nào.
Kết cục này chính là báo ứng mà ngươi đáng nhận, thế nhưng ngươi lại không biết hối cải, liên luỵ đến hán tử trung nghĩa nhường này!"
Gương mặt Dương Tiễn không chút cảm xúc, từ sau khi nhìn thấy Dao Cơ thì hắn đã hoàn toàn buông bỏ.
Hết thảy xung quanh đều không thể tác động đến hắn.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn sang Hao Thiên Khuyển trong lòng Khang lão Đại với nét mặt ảm đạm.
"Quả thật là ta làm khổ hắn.
Khang lão Đại, huynh hãy dẫn hắn rời đi, nghĩ cách giúp hắn quên ta.
Như thế đối với hắn có lẽ chính là biện pháp giải thoát tốt nhất." Dương Tiễn thầm nhủ trong lòng.
Khang lão Đại ôm Hao Thiên Khuyển, gật đầu với nhóm người Tam Thánh Mẫu: "Khang mỗ xin được cáo lui trước, vết thương của Hao Thiên Khuyển kéo dài quá lâu, không thể chậm trễ thêm.
Tam Thánh Mẫu, xin nghe một câu của Khang mỗ, với loại tiểu nhân như Dương Tiễn cô không cần phải để ý tới, sống chết nhờ số mệnh, cứ mặc kệ hắn!" Nói đoạn xoay người rời khỏi đám đông, không thèm nhìn Dương Tiễn lấy một cái.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lưu Ngạn Xương, y quay sang thì thầm với Tam Thánh Mẫu, rồi cất cao giọng: "Tần tổng quản, Tần tổng quản!"
Tần tổng quản đứng lẫn trong đám người hóng chuyện vội vàng bước ra.
Lão biết địa vị của đôi phu thê này không nhỏ, có quan hệ sâu xa với tân lang, ngay lập tức cúi đầu cung kính đợi dặn dò.
Lưu Ngạn Xương chỉ tay vào Dương Tiễn, bảo: "Người này có nét giống một vị cố nhân của ta, yêu ai yêu cả đường đi, ta không đành lòng nhìn hắn chật vật như thế.
Tần tổng quản, phiền ông tìm giúp một chỗ cho hắn nghỉ tạm." Tần tổng quản gật đầu vâng dạ.
Tiên nhân trong đám đông đều nhận ra tên ăn mày lôi thôi chật vật đằng kia chính là Tư Pháp Thiên Thần Nhị Lang Chân Quân xưa kia không ai sánh bằng, đương nhiên cũng biết rõ ân oán dây dưa của một nhà bọn họ.
Có người không đành lòng, nhưng phần lớn là những kẻ thờ ơ lạnh nhạt, vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Hiện tại nghe Lưu Ngạn Xương sắp xếp như thế, một tán tiên dẫn đầu ca ngợi: "Lưu tiên sinh thật là lòng dạ bác ái, đối đãi với kẻ khác bằng lòng nhân hậu, đối mặt với cái ngữ vô sỉ bậc này vẫn có thể lấy ân báo oán.
Tam Thánh Mẫu quả là có mắt nhìn!" Một tiên nhân khác nhìn Dương Tiễn rồi lắc đầu: "Đi đến bước đường này mà vẫn còn ham muốn sống tạm bợ, thật là không có chút liêm sỉ nào.
Khó trách năm xưa vì quyền thế dứt bỏ nhân tính, heo chó không bằng." Những tiên nhân còn lại cũng ngợi khen phụ họa không ngớt.
Lưu Ngạn Xương cười chắp tay với mọi người.
Tam Thánh Mẫu dõi theo Dương Tiễn được tôi tớ đưa đến hậu viện, lòng nàng thả lỏng, thầm nhủ trượng phu nhanh trí, chỉ cần nói vài câu đã có thể chấm dứt tình cảnh xấu hổ.
Trong đại viện vẫn vô cùng náo nhiệt vui mừng.
Theo tiết tấu thanh thoát êm tai, tiếng hô cao vút truyền ra từ đại sảnh: "Giờ lành đã điểm, tân lang tân nương bái đường...".
Danh Sách Chương: