Bailly nhảy nhót lung tung, Cố Hà sợ nó làm vướng chân Thẩm Tịch nên cầm gà xé ra gọi nó, nó vẫy đuôi chạy đến và ngoạm lấy miếng gà trong tay anh, lúc này Thẩm Tịch cũng đến ghế sô pha, vẫn muốn thân cận Cố Hà nên dựa vào vai anh, nhìn Bailly vui vẻ, má lúm như ẩn như hiện, cầm một miếng thịt khô đút cho nó.
Bailly luôn rất tham ăn, thấy Thẩm Tịch muốn đút cho nó, miệng nó lúc lắc, lưỡi cuộn lấy miếng gà xé. Thẩm Tịch chưa cho nó ăn bao giờ, khi ngón tay chạm vào răng Bailly, cậu giật mình rụt lại. Ngón tay vẫn mang theo chút nước miếng, lại dán người vào Cố Hà, một lúc sau mới nói: “Răng nó cứng quá.”
Cố Hà chạm vào mặt cậu, hơi lạnh, khi anh thu tay về, ngón tay mới ấm áp trở lại, Thẩm Tịch nắm lấy hai tay trên đầu gối của anh, ngón tay trắng nõn quấn lấy tay anh, Cố Hà không có từ chối, để cho Tiểu Thổ Bao nắm, quay đầu phân phó nhà bếp: “Dì Tống, hâm nóng thức ăn đi.”
Thẩm Tịch chưa ăn nhưng đồ ăn vẫn còn nóng, sau mười phút, dì Tống đã chuẩn bị xong các món và gọi Thẩm Tịch ra. Bailly không hài lòng với món gà xé. Thấy Thẩm Tịch bước vào phòng ăn, nó bèn theo sát. Sau đó, vì vẫn muốn ở bên Cố Hà, Thẩm Tịch ôm chén ra khỏi phòng ăn, nhưng lại nghe thấy anh dạy bảo: “Ăn uống phải có quy củ, ngồi xuống bàn ăn, không phải có Bailly ở đó hay sao.”
Thẩm Tịch sợ hãi lập tức xoay người trở lại phòng ăn, phòng khách yên lặng một hồi, sau khi Cố Hà và trợ lý xác nhận lịch trình ngày mai, anh liếc mắt nhìn phòng ăn yên tĩnh. Trong lòng đột nhiên nảy sinh một chút tò mò, có phải điều anh vừa nói làm Tiểu Thổ Bao không vui?
Hóa ra suy nghĩ của anh quá thừa, Thẩm Tịch đang ăn thịt, cậu một miếng Bailly một miếng, cậu ăn một cách vui vẻ, con chó lớn cũng vui vẻ quẫy đuôi. Nhìn thấy Cố Hà, cậu hơi khẩn trương, khẽ vuốt đầu chó, rụt rè nói: “Em ăn cơm xong rồi.”
Bailly chạy tới lấy lòng cọ cọ chân Cố Hà, anh dở khóc dở cười, chỉ có thể kéo ghế đẩu ngồi xuống, ôm con chó lớn trong tay, nói chuyện với Thẩm Tịch: “Nó đã ăn chiều rồi, nếu cho nó ăn nữa, có thể sẽ bị bệnh.”
Thẩm Tịch nhìn Cố Hà khó hiểu, rồi nhìn con chó lớn, tựa như nghe hiểu lời Cố Hà, ngây thơ gật gật đầu, “Em không muốn Bailly bị bệnh.” Cố Hà chỉ cảm thấy Tiểu Thổ Bao vẫn còn rất ngốc, chỉ cần ai đó tỏ ra tốt bụng với cậu, cậu sẽ ngây ngốc là đáp lại bằng cả trái tim.
Cơm nước gần xong, Thẩm Tây đột nhiên ngẩng đầu, có chút lo lắng sờ sờ túi trước ngực, bên trong trống không, liền hỏi: “Cố Hà, ngọc trai nhỏ của em mất rồi.”
Cố Hà không ngờ cậu sẽ hỏi cái này, anh sửng sốt rồi mới nhớ ra mình đã cho bốn viên ngọc trai vào lọ thủy tinh nên đứng dậy, đi đến tủ quần áo phòng khách lấy lọ thủy tinh ra, trong đó có bốn viên ngọc trai tròn tròn trắng trắng, anh đưa nó cho cậu, “Tôi cất đi cho em, nếu không sẽ rơi xuống giường mất.”
Thẩm Tịch nhìn viên ngọc nhỏ trong lọ, đôi mắt đen lập tức lấp lánh ánh cười, nhìn anh không chớp mắt, lắc lắc lọ thủy tinh. Nghe thấy tiếng “leng keng leng keng”, Cố Hà không hiểu sao lại vui mừng, thích thú nhìn cậu, hỏi: “Viên ngọc nhỏ thực sự là của em à?”
Thẩm Tịch hơi ngượng ngùng khi thấy anh nhìn ngọc trai của mình, đầu nhỏ gật gật, có chút không chắc chắn hỏi: “Cố Hà, anh có muốn ngọc trai của em không?”
Cố Hà nhếch miệng, giả vờ rất hứng thú, “Nếu tôi muốn, em sẽ cho tôi phải không? ”
“Đương nhiên, em sẽ giao hết cho anh.” Thẩm Tịch nghe vậy thì mỉm cười đưa lọ thủy tinh cho anh, lắc lắc trước mặt anh.
Cố Hà không khỏi mỉm cười, cầm lấy lọ thuỷ tinh đặt lên bàn ăn, “Tôi lừa em thôi, tôi không lấy ngọc trai của em đâu.”
Thẩm Tịch “a” một tiếng, có chút thất vọng, nhưng rồi lại bị từ vựng kỳ lạ thu hút, hỏi Cố Hà, “Lừa là cái gì?”
Cố Hà kiên nhẫn giải thích: “Giống như vừa rồi anh đòi ngọc trai của em, nhưng thực ra là không muốn chút nào.”
Thẩm Tịch buồn bực, cơm còn chưa ăn hết nhưng cậu không muốn ăn nữa, cậu không hiểu tại sao Cố Hà lại lừa cậu, ngọc trai nhỏ của cậu không đủ đẹp sao? Hay anh ấy không thích bản thân mình chút nào? Thẩm Tịch cảm thấy khổ sở vì những suy nghĩ trong đầu, đột nhiên cậu không muốn những viên ngọc trai trong lọ thủy tinh nữa.
Cố Hà không biết Thẩm Tịch đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy Tiểu Thổ Bao thật ngốc nghếch.
Mãi cho đến khi Thẩm Tịch đi làm ở bể bơi nửa tháng, Cố Hà mới đến gặp cậu. Cũng không phải là một chuyến thăm gì đặc biệt, bởi hàng quý anh đều đến nghe báo cáo, vốn dĩ có thể giao cho trợ lý nhưng bỗng nhớ đến Tiểu Thổ Bao đang làm việc ở đây, nên quyết định đích thân đến rồi nhân tiện gặp cậu luôn.
Khi anh đến đã là buổi trưa, buổi chiều cũng không có kế hoạch gì, sau khi nhận được báo cáo quý, anh sẽ trở về biệt thự ở ngoại ô, trợ lý sẽ đi vào lấy báo cáo, Cố Hà đang đợi trong xe, xuyên qua lớp kính sát đất, anh có thể nhìn thấy Tiểu Thổ Bao mặc bộ quần áo lao động màu xanh lam, hẳn là vừa dọn bể bơi xong, đang ngồi ở mép bể nghỉ ngơi, đôi chân màu xanh đung đưa nói chuyện với người bên cạnh, nhìn thấy xe của Cố Hà, nên nhìn nhìn đánh giá.
Người bên cạnh đang ăn cơm trưa. Cố Hà thấy cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm hộp cơm của người nọ. Anh cười cười, cảm thấy Tiểu Thổ Bao thật không có tiền đồ. Trợ lý sẽ không thể quay lại trong một thời gian ngắn. Cố Hà vẫn nhìn cậu, không biết người kia nói gì với cậu, Thẩm Tịch cười với hắn ta, ngón tay đặt lên cánh tay của người đó, khuôn mặt trắng ngần gần như chạm vào bả vai hắn, Cố Hà nheo mắt, không hiểu sao có chút không thoải mái, hơi cáu kỉnh, trợ lý vào đó quá lâu rồi.
Tiểu Thổ Bao vẫn đang cười nói với người kia, Cố Hà càng cảm thấy khó chịu, anh nhìn đồng hồ định gọi trợ lý thì cuối cùng bóng dáng anh ta cũng đã hiện ra từ tấm kính, Cố Hà không muốn nhìn nữa. Đóng cửa kính xe lại, nếu không phải vì Tiểu Thổ Bao vẫn còn đang giờ làm việc, anh đã đưa người về biệt thự luôn rồi.
Chiều hôm sau, Cố Hà nhớ ra nụ cười của Tiểu Thổ Bao ở bể bơi ngày hôm qua nên yêu cầu lão Lưu đến đón anh trước, sau đó quay lại bể bơi nhân tiện đưa Thẩm Tịch về nhà.
Không biết rằng Cố Hà đang ở trong xe, trước khi mở cửa xe, cậu chào hỏi lão Lưu rồi mới sửng sốt khi nhìn thấy anh, tiếp đó trên khuôn mặt nhỏ bé không giấu nổi niềm vui, cậu ngồi ở phía bên trái xe chưa đầy một phút đã lại dán vào anh, nắm lấy tay Cố Hà đang đặt trên chân, vui vẻ thì thầm vào tai anh: “Cố Hà, sao anh lại đến đây đón em?”
Cố Hà quay đầu lại thấy cậu rất vui vẻ, vài sợi tóc đen nhánh xõa xuống giữa chân mày, ánh mắt anh không chút kích động, hờ hững đáp: “Nhân tiện thôi.”
Thẩm Tịch không quan tâm anh có phải tiện đường nên mới ghé qua hay không, cầm tay anh so sánh với tay mình, cười nói: “Tay của anh còn to hơn em.”
Cố Hà để mặc cậu chơi, nhìn đôi mi đang chớp chớp của cậu, hỏi: “Em kết bạn mới chưa?”
Thẩm Tịch không hiểu anh nói gì, ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi lại: “Anh đang nói về A Ngôn à?”
“Hôm qua tôi thấy em nói chuyện với hắn cạnh bể bơi.” Cố Hà gật đầu, nhăn mặt vì cách xưng hô của Thẩm Tịch với người đó, không vui lắm.
“Nếu như vậy là bạn mới, thì A Ngôn là bạn mới của em.” Thẩm Tịch nheo mắt nghĩ nghĩ, gật đầu.
Cố Hà thực sự không thích cái tên “A Ngôn”, Tiểu Thổ Bao vẫn gọi anh bằng cả tên lẫn họ.
~Hết chương 6~