Nơi này được mọi người gọi là Đồi Thông do ở cách xa thành phố nên rất ít người biết đến. Không khí vô cùng trong lành, không có ai cũng rất tiện để ngắm thành phố về đêm.
Khổng Dạ Khương tháo dây an toàn thì phát hiện Mộc Khuê đã ngủ từ lúc nào. Lông mi rũ xuống, để lại một bóng đen nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn, mái tóc đen dài có chút lộn xộn, từng nét đều như được khắc họa làm cho người khác cảm thấy vô cùng bình yên.
Trong xe yên tĩnh chỉ còn tiếng điều hòa và hơi thở đều đặn của Mộc Khuê.
Hắn đưa tay định tháo dây an toàn cho Mộc Khuê.
"Đến rồi sao? Sao anh không gọi em dậy?" Mùi hương quen thuộc đột nhiên ập đến làm cho Mộc Khuê lười biếng ở mắt.
"Dạo này chắc vợ nhỏ của anh vất vả nhiều rồi." Khổng Dạ Khương vuốt mái tóc của Mộc Khuê đầy cưng chiều, màu đen sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên chút độ ấm.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo phông trơn màu, quần tây đen kết hợp với áo khoác dạ làm cô nhớ đến chiếc áo len đã mua lúc đi cùng Lâm Lộc.
"À, lúc nãy em có mua cho anh một cái áo len." Cô xoay người ra ghế sau tìm kiếm chiếc túi chứa chiếc áo cho hắn thay.
"Aa anh đừng bảo với em là anh muốn thay ngay tại chỗ đấy nhé?" Mộc Khuê theo dõi động tác thản nhiên cởi áo khoác ngoài rồi tới áo phông liền không chịu được mà la lên. Hai tay đưa lên che mắt nhưng về cơ bản như không che.
"Dù sao em cũng che mắt lại rồi còn gì." Khổng Dạ Khương cười nhếch mép châm chọc, giọng điệu không thể tự nhiên hơn.
Cơ bụng không chút mỡ thừa nào hiện ra trước mặt Mộc Khuê không chút che đậy, vừa nhìn qua liền biết là người luyện võ, kết hợp cùng với nước da trắng của Khổng Dạ Khương giống như một pho tượng cổ đại, tuyệt tác của tạo hóa!
Chiếc áo len đen mà Mộc Khuê chọn thực sự rất hợp với khí chất thanh cao lạnh lùng của hắn.
Hai mắt như dán lên cơ bụng tắm múi của Khổng Dạ khương chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ mất một cảnh đẹp trên đời!
Ngón tay của Khổng Dạ Khương lau lau mép miệng của Mộc Khuê. "Coi em kìa, nước dãi muốn chảy thành dòng luôn rồi." Hắn cố tình cười thành tiếng trêu chọc cô vợ nhỏ, nhìn hắn không thèm chớp mắt lấy một lần.
Bị nói trúng tim đen phút chốc mặt của Mộc Khuê đã đỏ như quả gấc, ho khụ khụ vài tiếng.
"Anh lại đây một chút!" Một tay quắt quắt hắn xích lại gần.
"Khuê Khuê, em bị sao vậy?" Hắn vỗ nhẹ nhẹ vào lưng cô lo lắng sợ Mộc Khuê bị cảm lạnh.
Cô thò tay vào trong áo xoa nắn cơ bụng của hắn, cười khặc khặc đầy khoái trí!
Nếu đã nói bà đây mê trai thì chi bằng thưởng thức luôn!
"Lêu lêu." Mộc Khuê lè lưỡi với Khổng Dạ Khương, nhanh tay vớ đến mở cửa nhưng mà... cửa không mở được!??
Gương mặt kiều diễm của Mộc Khuê lập tức đóng băng, nụ cười lúc nãy dần trở nên méo xẹo.
Thôi xong đời, cô không phải chọc ma nữa mà tên trước mặt cô là quỷ!
"Vợ nhỏ, em tính chạy đi đâu?" Giọng nói đầy ý tàn ác xen một chút nguy hiểm.
Cả thân hình cao lớn nhổm dậy chuyển hướng về phía cô vợ nhỏ đang ngồi bên ghế phụ. Theo phản xạ Mộc Khuê cũng quay người đối diện với Khổng Dạ Khương.
Một tay của Khổng Dạ Khương nhanh nhạy vòng sau đầu Mộc Khuê đỡ cô không đập đầu vào cửa kính.
Gương mặt điển trai sát lại gần, hơi thở bắt đầu xâm lấn.
"Dạ Khương, từ từ nghe em..." Chưa để cô giải thích môi hắn đã chặn lại.
Hai tay Mộc Khuê muốn đẩy hắn ra nhưng lại vô tình chạm vào khuôn ngực săn chắc của hắn.
Lúc đầu có hơi bất ngờ nhưng dần Mộc Khuê cũng thích nghi đáp lại nụ hôn của Khổng Dạ Khương.
Ban đầu nhẹ nhàng trơn mớn một chút trên đôi môi đỏ mọng về sau càng mãnh liệt chiếm lấy khoang miệng của cô.
Tay ra không nhàn rỗi bắt đầu chui vào trong áo đồng phục của Mộc Khuê, nhiệt độ từ bàn tay truyền qua da thịt lạnh làm từng lỗ chân lông co lại, từ từ lướt qua chiếc eo mảnh khảnh hơi lạnh bất giác làm cơ thể Mộc Khuê khẽ run lên.
"Dạ..." Cô muốn rời khỏi hắn, một tay chặn cái tay hư hỏng dưới lớp áo đồng phục của mình nhưng về cơ bản không có tác dụng là mấy.
Khổng Dạ Khương không những không dừng lại mà còn có dấu hiệu mạnh mẽ hơn, ở trên miệng lưỡi vẫn cuồng nhiệt cắn mút phát ra những âm thanh chậc chặc đầy ái muội.
Bằng kĩ năng lão luyện của mình một tiếng 'phực' nhỏ chiếc áo ngực đã bị hắn cởi chỉ bằng hai ngón tay!
Cảm nhận được khí lạnh chiếm lấy, hai quả đào cứ thế được giải thoát.
Tên khốn Khổng Dạ Khương này bề ngoài thì lạnh nhạt trầm tĩnh nhưng không ngờ bên trong lại là lòng lang dạ sói!
"Ưm" Khổng Dạ Khương mới bóp nhẹ mà cô vợ nhỏ đã không nhịn được kích thích của hắn khẽ rên nhẹ.
Không một phút giây nào hắn cho cô cơ hội để né tránh, từng chút từng chút như muốn chiếm lấy cô làm của riêng hắn.
Dù đã nhìn thấy khi Mộc Khuê thay đồ nhưng lúc chạm vào thực sự không lép như hắn nghĩ, cảm giác rất vừa vặn ấm nóng vừa mềm mại nữa!
"Dạ Khương..." Mộc Khuê bị hắn hôn đến ức hơi thở rối loạn, đầu óc mơ màng, môi bị cắn mút đến sưng đỏ.
Khổng Dạ Khương nhìn chằm chú vào khuôn mặt ửng hồng vì động tình nhưng đôi mắt hiện lên rõ sự sợ hãi làm hắn không nỡ để tiếp tục.
Cảm nhận được ánh mắt đầy nóng bỏng của Khổng Dạ Khương làm cô ngại ngùng, mi mắt cúp xuống tránh né đi.
Hắn đành lưu luyến thu dọn tàn cuộc, dùng răng cắn nhẹ môi dưới của Mộc Khuê như hình phạt, rồi dùng môi mình lấy hết hợp chất hai người cùng tạo ra lúc nãy, còn giúp cô chỉnh lại bộ đồng phục đã bị xộc xệch.
Khổng Dạ Khương biết cô lo sợ điều gì, nhưng về cơ bản hôm nay vì cô khơi mào trước trêu chọc hắn. Nếu không, hắn sẽ không đụng vào Mộc Khuê khi cô chưa sẵn sàng.
Từ đồi thông có thể thấy được ánh đèn xinh đẹp của thành phố lóe lên trong bóng đêm, nối liền một mảnh với màn đêm vô tận.
Những hạt tuyết đầu tiên của mùa đông đã bắt đầu rơi xuống đọng thành một lớp mỏng trên mặt đất, vài hạt mắc lại trên tóc của Mộc Khuê.
"Dạ Khương, mau ra đây đi. Tuyết rơi rồi kìa!" Mộc Khuê nhìn thấy tuyết thì hớn hởi chạy ra hứng những bông tuyết nhỏ bé rơi tự do rồi hòa tan trong lòng bàn tay.
Khổng Dạ Khương từ phía sau choàng chăn ôm lấy cơ thể đang run run vì lạnh của cô.
"Vào trong thôi, lạnh rồi." Giọng nói trầm ấm của Khổng Dạ Khương bên tai như một dòng nước ấm chảy thẳng trái tim thiếu nữ của Mộc Khuê.
"Dạ Khương. Anh biết không? Người ta bảo nếu bất chợt thấy tuyết đầu mùa thì điều ước nguyện sẽ có thể biến thành hiện thực." Dứt câu Mộc Khuê liền chắp hai tay, hai mắt nhắm lại cầu nguyện.
Khổng Dạ Khương vốn không tin vào những lời nói vô căn cứ này nên chỉ lặng lẽ ôm Mộc Khuê.
Cô xoay người ôm Khổng Dạ Khương, ở góc độ này cô chỉ có thể thấy được chiếc cằm nghiêm nghị của hắn. Bình thường Mộc Khuê cao m67 so với bạn bè đồng trang lứa đã cao hơn nhưng đứng cạnh với người có chiều cao là m88 như Khổng Dạ Khương thì không khác gì người tí hon lọt thỏm trong hắn.
Một điều không thể phủ nhận ở cạnh Khổng Dạ Khương rất an toàn, hắn chưa từng làm điều gì khiến Mộc Khuê phải suy nghĩ quá nhiều. Nhưng đó cũng là điều khiến cô cần suy ngẫm về mối quan hệ này, có rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu của Mộc khuê.
"Suy nghĩ gì mà chăm chú thế?" Khổng Dạ Khương cắt đứt đi dòng suy nghĩ của Mộc khuê.
Khổng Dạ Khương là người đầu tiên khi đối diện với ánh mắt của cô không chút giao động, đôi mắt đen tĩnh mịch như một lỗ đen không thấy điểm cuối, hắn đối với cô rất tốt còn đối với người khác lại là kiểu muốn chạm vào một chút cũng không thể!
"Không có gì. Khuya rồi, chúng ta về thôi." Mộc Khuê mỉn cười che giấu đi những rối bời, khoác tay kéo hắn về phía chiếc xe hơi đang đậu.
Khổng Dạ Khương đã bật sẵn lò sưởi trong xe còn chu đáo chuẩn bị một chiếc chăn lông nhỏ đắp cho Mộc Khuê.
Mộc Khuê ngắm nhìn người đàn ông đang tập chung lái xe, bàn tay thon dài rõ những khớp thành thục xoay vô lăng, phong thái tản ra vô cùng cuốn hút.
Cô thầm rủa bản thân vừa chưa đầy 30 phút trước còn suy nghĩ bậy bạ về hắn mà giờ lại như bị Khổng Dạ Khương hớp mất mấy phần hồn, can tâm tình nguyện ngắm hắn cả đời!
Cơ thể Mộc Khuê có tính hàn vào mùa đông lại càng khó giữ nhiệt hơn, tay chân dù có mang mấy lớp tất, mấy đôi giày lông giữ nhiệt thì vẫn lạnh cóng. Giờ ra chơi ở trường vì thời tiết mà học sinh cũng ít muốn đi lại vui chơi như mấy mùa còn lại. Hầu hết đều ngồi trong lớp làm bài tập dù sao cũng sắp tới kì thi cuối kì.
Một cô bạn cùng lớp rủ Mộc Khuê đi mua cacao nóng vừa lúc cô cũng muốn uống nên liền đồng ý.
Mới nhận cốc cacao nóng đi được vài bước thì có một nữ sinh lao đến, giáng cho Mộc Khuê một cú tát, cốc cacao cũng vì vậy mà đổ hết ra sàn nhà.
Trên má Mộc Khuê truyền đến cảm giác đau rát, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố nhịn qua cơn đau.
Cô bạn học của Mộc Khuê thấy vậy định lên tiếng bảo vệ Mộc Khuê thì bị nữ sinh kia trừng mắt cản lại.
"Mộc Khuê, đồ tiểu nhân!" Nữ sinh kia trừng mắt hung dữ, hét vào mặt Mộc Khuê.
"Này, An Si Nhược! Đừng có quá đáng." Cô bạn học Hạ Mễ của Mộc Khuê muốn lên tiếng giải vây nhưng bị cô đưa tay chặn lại.
Mộc Khuê bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế, đứng thẳng người mặt đối mặt với nữ sinh đang tức giận trước mặt.
An Si Nhược là một cô tiểu thư nhà giàu khá có tiếng trong trường Tân Minh, sắc đẹp từ son phấn của cô nàng được mọi người tung hô là đệ nhất mỹ nhân của trường. Và quan trọng hơn hết cô ta chính là bạn thanh mai trúc mã của Hàn Võ Phí, thật đáng tiếc hơn Hàn Võ Phí từ năm cuối cấp 2 đã công khai tán tỉnh Mộc Khuê dù không được cô đáp lại.
Lên cấp 3, Hàn Võ Phí bị rớt hạng chuyển sang lớp ké bên cùng với An Si Nhược, cứ tưởng sẽ giữ được người mình yêu nhưng không ngờ cô ta còn bị Hàn Võ Phí bơ đẹp. Mộc Khuê không quan tâm chỉ cần Hàn Võ Phí không làm phiền đến mình là được.
An Si Nhược trong lòng đã rất đố kị với Mộc Khuê từ thành tích học tập đến chuyện tình cảm, những chàng trai trong trường đều rất yêu quý Mộc Khuê bởi vì tính cách hòa nhã, hay giúp đỡ mọi người và tham gia nhiều hoạt động thiện nguyện do trường tổ chức.
Đã nhiều lần An Si Nhược tìm đến Mộc Khuê nhưng về cơ bản những chuyện đó không đáng để Mộc Khuê bà đây để tâm!
"An Si Nhược, cái tát này tôi không đánh lại không vì tôi đuối lý. Nhưng nếu lần sau cậu còn dám đụng vào tôi, tôi chắc chắn sẽ trả lại cậu gấp đôi..." Không còn là giọng nói nhỏ nhẹ của thường ngày thay vào đó khẩu khí vô cùng kiềm nhẫn, ánh mắt sắc sảo liếc An Si Nhược đang ngạo nghễnh.
"À không tôi sẽ trả cậu gấp 10 lần!" Từng cậu từng chữ nhấn mạnh làm An Si Nhược đáy mắt hiện lên sự sợ hãi.
"Mộc Khuê! Đây không phải hình ảnh của cậu ngủ cùng với Hàn Võ Phí thì là ai? Tang chứng vật chứng rõ rành rành ra đây. Cậu còn muốn cãi?" Cô ta giơ chiếc điện thoại đang mở có hình một đôi nam nữ đang nằm ở trên giường, điều làm Mộc Khuê ngạc nhiên chính là khuôn mặt cô gái trong bức ảnh y hệt với cô!
"Thế nào? Cậu hết cãi rồi chứ!?" An Si Nhược giơ chiếc máy di sát vào mặt cô rồi đưa cho những học sinh khác xem cùng.
Xung quanh truyền đến những tiếng xì xào bàn tán, những ánh mắt đánh giá kì quái đổ dồn về phía Mộc Khuê đang đứng.
Trường Tân Minh là một trong những người có tiếng ở thành phố nên có rất ít chủ đề yêu đương, đánh ghen nhăng nhít kiểu này. Có cơ hội bọn họ đều hóng hớt triệt để.
"Đó không phải là tôi! Cậu nghĩ Mộc Khuê tôi ngủ ngốc đến mức đi ngủ cùng người khác mà để bị chụp hình lại sao?" Mộc Khuê nhếch mép cười nhạt, chân tiến lên phía trước, dơ tay định tát lại An Si Nhược.
Hai nữ sinh đi theo An Si Nhược hớt hoảng bước lên trước che chắn, "Cậu muốn làm gì Nhược Nhược!!?"
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây đâu phải là việc của hai cậu cùng tôi? Một là tránh sang một bên cho bổn cô nương làm việc còn không thì đừng trách bà đây không khách sáo!" Mộc Khuê nhướng mày nhếch vai ý 'mời' hai người né đường.
Ở cùng với Khổng Dạ Khương lâu xong Mộc Khuê cũng bị ảnh hưởng bởi khẩu khí bức chết người của hắn. Nó cũng tốt ở một vài trường hợp, ví dụ như bây giờ?
Hai nữ sinh kia biết Mộc Khuê không nói đùa, với sức của cô nói gì hai người mà mười người như bọn họ còn sợ hơi ít... bất lực ngó về phía An Si Nhược ánh mắt sợ sệt lắc đầu.
[Tác giả: Mộc Khuê là kiểu 'đụng là múc, đánh là chạy' 😅]
"Nhưng trong bức ảnh rõ ràng là mặt của cậu!" An Si Nhược bị Mộc Khuê chèn ép run run ngữ khí giảm dần, cả người cứ thế ngồi trên mặt sàn gạch lạnh thấu xương.
Ngón tay trỏ của Mộc Khuê vuốt theo đường tóc mai xuống cằm của An Si Nhược, móng tay dùng chút lực ma sát với da thịt làm An Si Nhược toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
"Ồ, đệ nhất mỹ nhân của trường Tân Minh có mắt mà lại như mù." Mộc Khuê đẩy cằm của cô ta lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lã chã chực khóc của An Si Nhược.
"Trước khi muốn đổ lỗi cho người khác thì phải xem cho kĩ. Bữa ảnh này là được photoshop lấy mặt tôi đè lên, mấy sợi tóc vừa nhìn là đã thấy có chút không đúng. Dù muốn vu oan giá họa cho người khác thì cũng phải làm có tâm một chút đi chứ?" Mộc Khuê cao ngạo, dùng một ngón tay giỡn cợt đã đủ làm cả cơ thể của An Si Nhược ngã ra sau.
Lúc này An Si Nhược gương mặt đầy căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống Mộc Khuê, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại muốn vỡ vụn.
Bầu không khí đang căng thẳng thì thầy giám thị đi đến, các học sinh khác cũng tản ra không hóng chuyện nữa, sợ sẽ bị liên lụy.
"Có chuyện mà tụ năm tụ bảy ở đây? Nhanh về lớp học đi, chuông hết giờ ra chơi đã đổ rồi kìa. Nhanh lên." Thầy đuổi hết học sinh về lớp còn Mộc Khuê với An Si Nhược bị gọi lên phòng giáo viên nói chuyện.
Ghế ngồi còn chưa kịp nóng, không để thầy giám thị lên tiếng.
"Thưa thầy, nếu thầy muốn hỏi em về việc mới xảy ra thì thầy có thể trích đoạn trong camera giám sát của trường. Em hứa sau khi hoàn thành kì thi sẽ nộp một bản tường trình đầy đủ và hoàn chỉnh đến cho thầy. Em xin phép đi về lớp học bài trước ạ." Mộc Khuê cúi đầu một góc chín mươi độ chào thầy giám thị rồi quay quắt người ung dung đi về lớp thậm chí còn chả thèm nhìn An Si Nhược lấy một lần, trực tiếp xem cô ta như không khí.
"Ây... cái con bé này..." Thầy giám thị thở dài vô cùng bất lực với thái độ này của Mộc Khuê. Cô nói có lý vì trường có quy định không được làm phiền học sinh trong thời gian lên lớp. Mộc Khuê thuộc top học sinh giỏi chăm ngoan của trường, ông cũng không thể làm gì khác.
"Thôi em cũng về lớp đi." Thầy giám thị lắc đầu xua xua tay bảo An Si Nhược.
An Si Nhước cũng cúi đầu chào thầy giám thị rồi đi về lớp học của mình.
#San San
#Victor Blade
[Truyện được đăng độc quyền ở Wattpad