"Cứ hỏi" Lâm Thiên thấy đối phương không ép mình cưới là may chứ đừng nói tới hỏi.
"Tại sao cô lại không kết hôn với tôi?" Hoắc Thiên Tuấn liếc cô một cái.
"Bởi vì tôi không yêu anh." Lâm Thiên nhìn anh nói thẳng như tát nước lạnh vào mặt anh.
"Woa, cô nói vậy tôi rất dễ tổn thương đó nha" Hoắc Thiên Tuấn làm mặt buồn.
"Chết luôn đi." Lâm Thiên thấy anh có ý đùa cợt nên theo đó mà đùa cợt anh.
"Cô ác thật." Anh cười khổ.
"Hoắc tổng như anh biết tổn thương sao?" Cô cười, tay bấm điện thọai chơi game.
"Không thể à?" Tuy anh vẫn tập trung lái xa nhưng cái miệng không ngừng đáp lại cô.
"Chả phải anh tòan đi làm tổn thương các cô gái sao?"
"Ai nói oan cho tôi vậy?"
"Anh không làm sao họ đổ oan cho anh?"
"Thì họ ganh tị với sắc đẹp tiền tài của tôi."
Cô quay đầu nhìn anh như quái vật.
"Anh nói không biết xấu hổ à?"
"Tại sao tôi là xấu hổ?! Tôi đẹp trai thật, giàu thật, tiền tài của tôi là thật, vậy tại sao lại xấu hổ?"
"Tôi không nói chuyện với đồ tự luyến như anh."
"Cô thua thì nói đi, vậy tôi hỏi. Tại sao cô không yêu tôi?"
"Vì anh quá quá tự luyến"
"Nếu tôi không tự luyến, cô sẽ yêu tôi?" Câu anh nói như là một câu tỏ tình gián tiếp.
"Không-bao-giờ!!" Lâm Thiên cười với anh.
Hoắc Thiên Tuấn nhìn cô, cười khổ. "Cô được lắm, hòa"
Lâm Thiên cười ngây thơ nhìn anh, còn bày ra bộ dạng rất đáng yêu, làm tim anh có chút rung động.
Chiếc xe anh đã đậu trước cửa nhà cô.
"Xuống xe đi cô."
"Cảm ơn nhé "anh tài xế"" Nói xong cô cười haha rồi quay lưng đi vào nhà.
Cô gái này....có chút không làm người ta ngán, thú vị thật. Bao lâu rồi anh không cười như vậy?
Hay tôi sẽ làm cô thật sự yêu tôi...
-------Hết chương 6------