Hạ Chi Chiêu lại viết một trang đề toán số, tiếng lật giấy khiến Hứa Thiêm Nghị tỉnh táo trở lại, trong tim cũng theo đó sản sinh một số suy nghĩ.
Có lẽ Hạ Chi Chiêu sẽ biết cách làm hài lòng mẹ.
Giang Liên Thanh luôn tươi cười, đối với anh ôn hòa kiên nhẫn, cậu nghĩ Hạ Chi Chiêu nhất định có chút thủ đoạn.
Lúc này Hứa Thiêm Nghị còn chưa nghĩ rõ nguyên nhân hậu quả - bởi vì Giang Liên Thanh là người ôn hòa, đối với Hạ Chi Chiêu dịu dàng, cũng đối với bạn bè của anh dịu dàng. Không phải vì cảm thấy hài lòng với điểm số của Hạ Chi Chiêu mới đối xử với người khác bằng nụ cười hòa nhã. Điểm số làm sao có thể là thước đo của tình yêu?
Hứa Thiêm Nghị đấu tranh một hồi, cuối cùng nhìn về phía góc tường, giả vờ không quan tâm mà nói ra ý nghĩ trong lòng mình: "Haizz, để thỏa mãn mẹ có lúc khó thật, cậu nghĩ thế nào?"
Hạ Chi Chiêu gật đầu biểu thị đã nghe thấy, lắc đầu cho việc "Tôi không nghĩ vậy", rồi tiếp tục làm bài toán.
Sau lưng hồi lâu không có tiếng trả lời.
Hứa Thiêm Nghị lo lắng chờ đợi cả nửa ngày, quay đầu lại mới phát hiện đối phương đang dùng cục tẩy cẩn thận tẩy bài toán của mình.
Lau xong nhẹ nhàng phủi sạch những mẩu tẩy còn sót lại, cầm bút chì điền vào đáp án đúng.
Hứa Thiêm Nghị sửng sốt, tâm tình khó mà diễn tả.
Cậu giận dữ nói: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"
"Tôi nghe thấy." Hạ Chi Chiêu đáp.
"Cậu không nghe thấy!"
"Cậu thở dài nói, khó có thể thỏa mãn mẹ cậu." Hóa ra nghe được thật.
Vậy tại sao bạn không trả lời?
Hứa Thiêm Nghị ngồi không yên nữa, đứng dậy quay người: "Tôi về nhà ăn trưa đây."
Hạ Chi Chiêu đứng dậy đi theo cậu đến tận cửa, tiện đường hỏi: "Chiều nay cậu lại tới à?"
Hứa Thiêm Nghị không có trả lời. Cậu mím môi lao về nhà như một chú cá nóc giận dữ căng phồng.
Nói ra phiền não thiếu niên như vậy giống như vạch lộ một vết sẹo, thế mà bạn cậu lại làm ngơ, cậu cảm thấy hết sức xấu hổ, loại xấu hổ này khiến cậu càng tức giận.
Đồng thời còn có một tia buồn bã.
Vu Mẫn thấy cậu lao vào nhà như gió liền mắng: "Ăn tối lại biết quay về cơ đấy!"
Ở nhà chỉ có hai người nên ăn uống rất đơn giản. Vu Mẫn lấy thức ăn thừa đông lạnh của ngày hôm qua trong tủ lạnh ra, chia thành hai bát, đổ nước sôi vào khuấy đều, sau đó lấy trong hộp thủy tinh ra một ít dưa chua và củ cải khô.
Hứa Thiêm Nghị cầm đũa đi tới bàn, Vu Mẫn đột nhiên hỏi: "Mẹ vừa nhìn thùng sữa, sao lại thiếu mất hai hộp rồi? Bữa sáng con cần hai hộp à?"
Còn một hộp, mang cho lầu đối diện rồi. Hứa Thiêm Nghị không ngờ Vu Mẫn lại để ý tới điều này, chỉ có thể cắn răng buột miệng: "Sáng, sáng nay miệng con khô quá nên uống hai hộp." Cậu bây giờ cảm thấy có lẽ nên để bánh mì nghẹn chết Hạ Chi Chiêu đi.
"Con có thể tiết kiệm chút được không?" Vu Mẫn cau mày, không hài lòng nói: "Sữa đắt, dì cũng chỉ gửi cho một thùng như vậy, mẹ còn không dám uống để lại cho mấy đứa. Con thì hay rồi, một phát uống hai hộp."
Hứa Thiêm Nghị vội vàng nuốt dưa muối vào, hứa hẹn: "Con biết rồi, lần sau chỉ uống một hộp thôi."
"Giang Liên Thanh đi làm rồi phải không?" Vu Mẫn thản nhiên hỏi: "Vậy Hạ Chi Chiêu ăn cơm thì giải quyết sao, ăn qua loa thôi à?"
Điều này đánh thức Hứa Thiêm Nghị. Không giống như cậu luôn có mẹ chờ ở nhà, từ khi bà ngoại qua đời, mỗi lần nghỉ lễ Hạ Chi Chiêu chỉ có thể ở nhà một mình.
Nghĩ đến đây, cậu lập tức lựa chọn tha thứ, ăn xong liền nóng lòng khoác áo khoác đi tìm cậu bạn.
Khi đi Hứa Thiêm Nghị cũng tìm cho mình một lý do, trước khi ăn trưa quên mang theo bài tập, đành phải quay về nhà lấy, lý do này rất chính đáng, không có gì lộ liễu.
Nhân lúc Hạ Chi Chiêu phát giác, nội tâm Hứa Thiêm Nghị đã hoàn thành xong quá trình từ việc cắt đứt mối quan hệ đến việc làm lành.
"Hạ Chi Chiêu, mở cửa!"
Hạ Chi Chiêu hoàn thành mọi việc, trong trạng thái chờ đợi. Nghe thấy tiếng gào quen thuộc anh mười phần vui vẻ, vừa đứng dậy mở cửa đã nghe thấy người ngoài cửa tiếp tục hỏi: "Trưa nay cậu ăn gì thế?"
"Tôi tự làm." Anh mở cửa cho người vào, vừa đi vừa nói: "Bài tập của cậu tôi thu dọn xong rồi."
Hứa Thiêm Nghị chạy đến bên bàn nhìn. Quả nhiên, mấy cuốn vở bài tập trải ra đều đã được thu lại và xếp chồng lên nhau, ba cây bút chì trong hộp bút chì sắt đều được gọt giũa cẩn thận và sắp xếp ngay ngắn.
Hết thảy đều không có sai sót, Hứa Thiêm Nghị khó có thể tìm ra khuyết điểm, quên mất tức giận. Cậu quyết định bắt đầu thực hiện mấy thói quen đã được hình thành trong kỳ nghỉ của mình.
"Ồ, cảm ơn, cảm ơn..." Hứa Thiêm Nghị khô khan nói: "Tôi muốn chợp mắt một lát."
Mỗi lần nghỉ lễ trước đây cậu đều đến đây làm bài tập, trưa mới về ăn cơm, ăn xong lại về ngủ trên giường của Hạ Chí Chiêu.
Hạ Chi Chiêu lộ ra một nụ cười nhỏ khó mà phát hiện, bởi vì điều này cho thấy dự đoán của anh chính xác. Anh rất hài lòng.
Bước vào phòng ngủ, cậu thấy chăn bông đã được trải sẵn. Hứa Thiêm Nghị lại đưa ra một yêu cầu: "Tôi muốn ngủ bên trong."
Hạ Chi Chiêu không phản đối, dịu dàng mở chăn ra, ra hiệu cho cậu nằm xuống trước, sau đó anh cũng nằm xuống.
An ổn được hai giây, Hứa Thiêm Nghị nói: "Cậu chen vào tôi rồi!" Lương tâm à, căn bản là không có. Nhưng Hạ Chi Chiêu lại rất tự giác nhích người ra ngoài.
Hạ Chi Chiêu luôn ngủ muộn, anh cần tìm cho mình một tư thế ngủ ưng ý. Hứa Thiêm Nghị ở bên cạnh rất nhanh yên lặng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì cậu nhắm mắt lại, Hạ Chi Chiêu nhìn thấy hàng lông mi vừa dày vừa dài, đôi môi phiến hồng nóng bỏng, còn một số chi tiết mà khi Hứa Thiêm Nghị tỉnh lại sẽ không ai để ý.
Anh nhìn thêm một chút, một lần nữa cảm thán trong lòng về tổ hợp vĩ đại của gen di truyền, rồi mới nhắm mắt lại. Hai người chen chúc ngủ trên chiếc giường nhỏ, ngủ chụm cả đầu vào nhau.
Ánh nắng xuyên qua những khe hở trên rèm in lên những vệt nắng trên tấm ga trải giường màu xanh lá.
Hứa Thiêm Nghị dùng một tuần làm xong tất cả bài tập về nhà, nhật ký hàng tuần từ "Kỳ nghỉ là thời điểm tốt để vượt lên" biến thành "Kỳ nghỉ cứ như vậy trôi qua, tôi đã đạt được rất nhiều..."
Vào những năm tháng còn chưa phổ biến lớp học thêm, thời gian còn lại của mùa đông được dùng để ngủ, tích mỡ và đón năm mới.
Mùa đông ở miền Nam tuy hiếm khi có tuyết nhưng lại rất ẩm ướt và lạnh lẽo, không có hệ thống sưởi, chỉ có thể dựa vào cơ thể để chống chọi. Trước Tết Nguyên đán, Vu Mẫn và Hứa Kiến Phong đưa hai con đi mua sắm.
Bởi vì quần áo của Hứa Thiêm Nghị vẫn có thể mặc được, nên chỉ có Hứa Thiên Bảo được mua một cái áo lông vũ.
Trên sàn cạnh quầy tính tiền có một cột kính, bên trong là những chiếc lông ngỗng không ngừng bay lơ lửng trong gió.
Áo khoác lông vũ, lần đầu nghe thấy. Hứa Thiêm Nghị chưa bao giờ mặc nó, cho nên cậu không hiểu tại sao loại lông tơ nhẹ vậy lại có thể chống lạnh.
Đi ngang qua sảnh của trung tâm mua sắm, Bảo nhìn thấy một cây đàn piano đặt ở sảnh, có hai đứa trẻ đang leo lên leo xuống trên ghế đàn, nó không khỏi vùng ra khỏi tay Vu Mẫn và lao tới.
Dưới móng gà của nó, âm thanh phát ra rời rạc không thành điệu, nhưng Hứa Thiêm Nghị vẫn nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Vu Mẫn và Hứa Kiến Phong khi họ nhìn nhau.
Khi Tết đến gần, Hứa Kiến Phong mang về nhà rất nhiều chậu rửa, khăn tắm, kem đánh răng và xi đánh giày do nhà máy thưởng. Theo thói quen của những năm trước, đều là luôn đến nhà Hứa Kiến Phong để ăn bữa giao thừa, sau đó đến nhà Vu Mẫn để thăm họ hàng. Năm nay thì ngược lại, vì chị gái Hứa Kiến Phong và gia đình cô dự định về nước đêm giao thừa, mọi người quyết định ăn tất niên vào mùng một.
Hứa Kiến Phong đi làm ngày cuối cùng trong năm, còn hứa sẽ tan làm sớm để ăn tối. Đã lâu không được ăn bữa tối giao thừa cùng gia đình bố mẹ, Vu Mẫn đặc biệt phấn chấn.
Sáng giao thừa, bà đứng trước gương, thoa phấn, tô son đậm, chuẩn bị phong bao lì xì đỏ trong túi xách cho mấy đứa trẻ, thúc giục Hứa Thiên Nhất giúp Hứa Thiên Bảo thay quần áo. Ba người đi ra ven đường, bắt taxi rồi cùng nhau về quê.
Cả nhà họ Vu đông con lắm cháu, thế hệ trước hưởng ứng tiếng gọi của đất nước, bà nội của Vu Mẫn sinh được 5 người con. Vì vậy, về mặt lý thuyết có thể suy ra, thế hệ Vu Mẫn hẳn là có hai mươi lăm anh chị em, còn thế hệ Hứa Thiêm Nghị hẳn là có hơn một trăm người, hơn cả một đại đội.
Nhưng trên thực tế, người trước có bảy người, người sau chỉ có sáu người, đương nhiên cũng là hưởng ứng tiếng gọi của đất nước.
Chiếc taxi dừng lại ở khu vực sâu nhất của tiểu khu Hoa Viên, tài xế lại lật bảng "taxi trống" lên: "17 tệ." Cái máy phun ra một tờ hóa đơn màu trắng, cuộn tròn với tờ hóa đơn chưa bị xé ở bên trong ra phía trước. Nó rất dài, trông như một dải khata ban phước.
Khăn Khata của người dân tộc Tây Tạng và Mông Cổ
Trả tiền xong, xuống xe, một cơn gió lạnh ập vào mặt. Vu Mẫn đi vòng ra phía sau xe, mở cốp, đầu tiên bảo Hứa Thiêm Nghị xách mấy hộp quà, sau đó bà cũng xách mấy hộp, dùng tay còn lại đóng cốp xe, nắm lấy tay Hứa Thiên Bảo: " Đi nào."
Không có thang máy, phải đi bộ lên tầng sáu. Hứa Thiên Bảo một tay ôm mẹ, một tay cầm cây kẹo mút chưa bóc, nhảy lên nhảy xuống, Từ Thiên Nhất phía sau cay đắng oán hận, xách theo hai hộp thuốc bổ và một hộp sữa.
Người mở cửa là chủ nhân của ngôi nhà – Vu Hiểu Đào, anh họ của Vu Mẫn, lớn hơn Vu Mẫn ba tuổi. Vừa vào nhà, đầu tiên ông khen em gái có tinh thần, ăn mặc đẹp, sau đó khen Thiên Bảo lớn lên trông rất đáng yêu. Cô chưa kịp nói xong đã có người chạy ra, cúi xuống bế Hứa Thiên Bảo lên, dính vào má nó nói: "Ui cha, lâu quá không gặp, cậu có nhớ bà không nào?"
Vu Mẫn đưa đồ cho Vu Hiểu Đào, dặn mẹ mình chú ý cái eo. Hứa Thiêm Nghị ở cuối cùng, yên lặng giao ra mấy thứ mình đang mang, hít một hơi thật sâu. Vu Hiểu Đào cuối cùng cũng dùng ánh mắt hiền từ nhìn cậu, nói cậu đã cao lên.
Thế hệ mẹ của Vu Mẫn đã sớm nghỉ hưu, sáng sớm cả nhà đông đủ, bên cạnh mỗi người đều có một bạn lữ không phải họ Vu, phòng khách và phòng ngủ tràn ngập náo nhiệt, thấy hai đứa trẻ đến đều tranh nhau đưa lì xì đỏ.
Hứa Thiên Bảo một đường ngọt ngào cảm ơn, bởi vì là nhỏ tuổi nhất lại được sủng ái nhất, nên nó bị dẫn đến giữa phòng khách, bắt đầu chuẩn bị cho việc biểu diễn tài nghệ. Mấy đứa trẻ còn lại thì rúc vào góc phòng khách chơi cờ bay, vừa hay đủ bốn người một ván.
*Cờ bay, giống như cờ cá ngựa bên mình.
Không ai để ý tới Hứa Thiêm Nghị.
Trong ván cờ, đứa lớn nhất là con trai của Vu Hiểu Đào, tên là Vu Tử Thâm theo họ mẹ, năm nay mới vào cấp hai, lưng cọp vai hùng nhưng lại đeo kính, nhìn rất ngốc: "Sáu!!, sáu!!...aaaa tại sao vậy!"
Nó quay đầu nhìn Hứa Thiêm Nghị đi tới, lạnh lùng nói: "Không còn chỗ trống nữa, cậu đừng tới."
"Chậc, tôi tới xem một chút thôi." Hứa Thiêm Nghị cũng không thua kém trừng mắt nhìn nó, lặng lẽ khoanh chân ngồi ở phía sau.
Khi Hứa Thiên Bảo vừa chào đời, Vu Tử Thâm đã cùng mẹ đến bệnh viện thăm, nhìn đứa bé sơ sinh đang ngủ trong nôi: "Nó xấu quá, giống như một con khỉ vậy".
Lúc đó Hứa Thiêm Nghị đứng ở bên cạnh, nghe thấy nói giống con khỉ, cậu tức không chịu được. Tuy nhỏ hơn Vu Tử Thâm rất nhiều tuổi, thân hình cũng nhỏ hơn nhưng dù sao cũng được Chiến Thần hộ thân, thiên sinh dũng cảm thiện chiến, nhân lúc người lớn chưa kịp chuẩn bị, cậu đã đè Vu Tử Thâm xuống đất mạnh mẽ thăm hỏi một trận. Vu Tử Thâm khóc như một con lừa, kể từ đó kết thành thù.
Lúc này trên chiến trường thế cục căng thẳng, Vu Tử Thâm cầm quân cờ màu xanh da trời, đến giờ mới chỉ có một chiếc máy bay thành công thoát ra, phía sau ba nước còn có một chiếc máy bay màu xanh lá đang ráo riết đuổi sát.
Cái màu xanh lá là do chị họ của Hứa Thiêm Nghị chơi. Đến lượt cô, Vu Tử Thâm lại như một con lừa bị giẫm đuôi kêu rống: "Không được ba! Không được ba!"
Lúc này, Hứa Thiêm Nghị ở phía sau nó mím môi, đồng tâm đông đức với chị họ của mình.
Xúc xắc lăn hai lần và dừng lại trên mảnh giấy nhựa nhỏ, mặt có ba chấm hướng lên trên.
"Ăn được rồi." Chị họ vẫy tay dứt khoát, "Tạm biệt nhé."
Hứa Thiêm Nghị mím môi, suýt chút nữa cười thành tiếng, lại nghe thấy Hứa Thiên Bảo biểu diễn bài "Trồng mặt trời" cho người lớn phía sau: "Một mặt trời là đủ, sẽ mọc ra rất nhiều, rất nhiều mặt trời...", vừa hát vừa múa, rất có không khí nhi đồng.
Cậu nhịn cười, mím môi, không thể đồng ý với lời bài hát. Đưa mặt trời đến Nam Cực và Bắc Băng Dương có thể không phải là một điều tốt lành gì.