Ông trời! Trời lạnh như thế,lqd muốn nha đầu kia quỳ ở đây ba ngày ba đêm... Nói không chừng đêm hôm nay liền đông chết rồi!
Làm sao bây giờ! Nàng không thể hại chết một mạng người!
Nóng lòng ngẩng đầu, lqd đáng tiếc nhìn đến lại là trời xanh xanh cùng gương mặt của Cảnh Hiên.
Lập tức đi vào trong phòng, Cảnh Hiên nâng cao chậu nước lên, lại cẩn thận đổ vào một cái thùng to khác, thế giới của Tuyết Tuyết lại được mở rộng lần nữa.
Không bao lâu, hạ nhân lui ra, trong phòng chỉ còn lại Cảnh Hiên cùng... cùng một con cá!
Trong phòng được có lò sưởi ấm bằng than, cực kỳ thoải mái. Tuy Tuyết Tuyết không sợ lạnh, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không theo đuổi cuộc sống thoải mái.
Vui vẻ hơn nhiều,lqd tạm thời quên đi nha đầu đang quỳ gối bên cạnh hồ cá kia. Tuyết Tuyết ở trong thùng nước to không ngừng nhảy lên nhảy xuống, thậm chí nàng còn có thể nhảy lên khỏi mặt nước mấy thước.
Cảnh Hiên say mê nhìn nàng nhảy tới nhảy lui như vậy, dần dần, lại phát hiện vẻ mặt đã thật lâu không tươi cười của hắn, lại xuất hiện rồi.
Tuyết Tuyết lại nhảy lên một cái, vừa vặn nhìn thấy nụ cười yêu mị của hắn. Nàng choáng váng, lại lần nữa bại dưới nụ cười của soái ca.
Sửng sốt như thế, thân thể đang lật ngược bỗng không khống chế được, chệch một cái rất nhỏ, khiến cho nàng lạc vị trí rơi ra bên ngoài thùng nước.
Chỉ nghe “Lạch cạch” một tiếng, thân cá gầy yếu liền bị ngã trên mặt đất.
Tuyết Tuyết bị ném đến hoa mày chóng mặt, vốn tưởng Cảnh Hiên sẽ lập tức xông tới cứu nàng.
Nhưng đợi hồi lâu, chẳng những không ai phản ứng, ngược lại còn nghe được một tiếng cười to truyền đến từ đỉnh đầu.
Nàng ai oán ngẩng đầu,lqd đã thấy Cảnh Hiên đang đứng ở đó không xa ôm bụng cười vô cùng khoái trí.
Tuyết Tuyết trợn mắt nhìn, dĩ nhiên Cảnh Hiên vươn tay về phía nàng, cố nín cười, mở miệng nói
“Ngươi, con heo này!”
Ba ngày sau, một kỳ tích kỳ diệu nha đầu quỳ ở bên ngoài vẫn còn sống.
Bình Tử theo phân phó của Cảnh Hiên cho nàng xuất phủ, lúc gần đi liền thở dài nói
“Mạng ngươi lớn, quỳ lâu dưới trời lạnh như vậy mà còn sống. Về sau cho dù ngươi hầu hạ ở đâu đều phải nhớ kỹ, đừng vụng về hấp tấp.”
Nha đầu kia cúi người thi lễ với Bình Tử,lqd sau đó nghĩ nghĩ, kỳ quái nói
“Thật là kỳ lạ, nhiều lần ta cảm thấy mình không chống đỡ được, đã nhắm mặt lại chờ chết rồi. Nhưng mỗi lần đến lúc ấy, giống như có người chuyển sức lực cho ta, khiến cho ta lập tức có tinh thần trở lại!”
Bình Tử phất phất tay, có chút không kiên nhẫn –
“Được rồi được rồi! Đi nhanh đi! Chuyện này sao mà mơ hồ thế!”
Mãi đến khi nha đầu kia đi xa, lúc này Bình Tử mới xoay người đi vào trong phủ. Nhưng lời nói của nha đầu kia vẫn lần lượt xuất hiện trong đầu hắn, không ngừng quấy nhiễu.
Nha kia nói bậy sao? Nhưng cũng có những chỗ hắn cũng cảm thấy không thích hợp như thế nào ấy?
Ví dụ như... ví dụ như hắn đã từng thấy Vương gia đùa với con cá kia, con cá kia lại thật sự có thể nghe hiểu lời mà Vương gia nói.
Ban ngày Cảnh Hiên bận rộn rất nhiều việc, không xuất phủ thì ngẩn ngơ ở trong thư phòng cả ngày.
Tuyết Tuyết ở trong thùng nước cảm thấy vô cùng chán nản, mấy ngày nay nàng mệt chết đi được, không có một chút khí lực nào để bơi lội nữa.
Vì không để cho nha đầu kia chết, nàng thường thừa dịp ban đêm lúc Cảnh Hiên ngủ thiếp đi sau đó vụng trộm hóa thành hình người đi ra ngoài truyền cho nàng một chút chân khí.
Ba ngày sau, nha đầu kia rốt cục cũng được thả ra khỏi phủ, nàng cũng thở phào nhẹ nhòm.
Cũng không phải nàng nhân từ, chuyện này thật là từ nàng mà ra. Nếu không phải nàng bị nước mực nhuộm đen, Cảnh Hiên cũng sẽ không tức giận đến nỗi muốn đem nha đầu kia đông chết, cho nên nàng phải phụ trách.
Bây giờ người sống sốt, nàng lại mệt muốn chết. Vốn là dung yêu, đâu có cái bổn sự đi cứu sinh mệnh người sống như vậy, Tuyết Tuyết liều mạng dùng chân khí của mình cho nàng, đây thật sự là một phương pháp cứu người ngu ngốc.
Nhưng mà may là gian phòng của Cảnh Hiên đủ ấm áp, nàng ăn gì cũng ngon miệng, nàng dứt khoát liền lười biếng nằm sấp trong thùng nước chờ đến giờ ăn và... Ôi, và hóa thành hình người, như vậy cũng không có gì sai trái.
Mấy ngày nay Thái hậu trong cung bị bệnh nặng, Cảnh Hiên phụng mệnh tiến cung bồi nàng.
Hắn rời khỏi phủ, công việc chiếu cố Tuyết Tuyết liền giao cho hai nha hoàn Xuân Hoa và Thu Nguyệt trong viện.
Vương gia rất nghiêm túc giao phó nhiệm vụ này cho hai nha đầu các nàng nuôi con cá này, các nàng là người mới được quản gia mua vào phủ, biết Vương gia yêu cá, nhưng không biết yêu đến trình độ nuôi ở trong phòng của mình.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Tuyết Tuyết còn đang ngủ nướng, chỉ nghe thấy cửa phòng vàng lên một tiếng “Kẽo kẹt”.
Nàng miễn cưỡng nâng đầu lên một chút, sau đó lại cúi đầu xuống.
Không phải Cảnh Hiên!
Nàng biết, người hiện giờ vào cửa sau đó đi một hướng khác nàng liền biết, đây không phải là Cảnh Hiên.
Đại Anh đẹp trai Cảnh Hiên rất quan tâm nàng, mỗi lần vào phòng đều đến nhìn nàng trước, không giống như hạ nhân, lúc nào vui vẻ thì đến đùa với nàng, lúc nào mất hứng thì không để ý gì đến nàng.
“Ngươi nói cá có thể ăn thứ này sao?” Nha đầu Thu Nguyệt khó hiểu bắt đầu nhìn chém thịt bò xào khô, “Có phải quản gia điên rồi hay không? Cho cá ăn thịt khô xào ? Hắn băn khoăn gì với con cá này sao?”
Xuân Hoa sợ tới mức vội vàng che miệng của nàng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó oán giận nói
“Ta thấy ngươi điên rồi! Sao có thể lớn tiếng nói bậy sau lưng quản gia như vậy! Chúng ta mới tới, chủ nhân muốn làm gì thì làm, xảy ra chuyện gì đã có hắn lo, chúng ta quản tới nó làm gì?”
Thu Nguyệt suy nghĩ thấy Xuân Hoa nói cũng có lý, nhưng lại nhìn đồ bưng trong tay, vẫn cảm thấy có chút quái lạ.
“Nhưng mà Xuân Hoa tỷ,” nàng nhỏ giọng nói, “Cá có thể ăn thịt sao?”
Tuyết Tuyết lại ngẩng đầu lên lần nữa, nàng ngửi thấy mùi vị của thịt khô xào .
Ừ! Thơm quá!
“Ai biết.” Xuân Hoa lắc đầu, “Quản gia bảo cho, ta liền cho, ăn hay không là chuyện của nó! Chết đói cũng không liên quan gì đến ta!”
Hừ!
Tuyết Tuyết trợn mắt, thật là nha đầu không tình thương mà! Bình Tử mua hai người này ở chỗ nào vậy, lại phân hai người ngu ngốc thế này đến viện của Cảnh Hiên.
Không thích! Nàng không thích!
Nha hoàn mò lên giường Vương gia.
“Ai nha Xuân Hoa tỷ tỷ ngươi đi cho ăn đi!” Thu Nguyệt đưa bát thịt đến trước mặt Xuân Hoa, “Bây giờ Vương gia không có ở đây, để ta thử nằm lên giường hắn một chút! Nhất định là rất thoải mái!”
“Lá gan của ngươi thật lớn!” Xuân Hoa bĩu môi, ngược lại cũng cười trộm nói “Vậy nhanh nhanh đi, lát nữa đến lượt ta nằm. Trong phủ này tuy Vương gia nhỏ tuổi, nhưng bộ dạng rất đẹp mắt nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Thu Nguyệt giữ chặt nàng, “Nếu hắn lớn hơn vài tuổi, thật muốn gả cho hắn!”
Tuyết Tuyết lại muốn ói ra, tức giận đến mức thân cá trong nước không ngừng nhảy loạn.
Làm sao có thể như vậy! Da mặt hai nha đầu này thật dày, làm sao có thể nói ra như vậy... Trực tiếp nói ra như vậy thì cũng thôi đi! Làm sao có thể muốn gả cho Cảnh Hiên của nàng, như thế nào...
Ách, Cảnh Hiên của nàng?
Tuyết Tuyết cảm thấy mình mơ hồ, từ lúc nào, nàng lại mang người thiếu niên kia quy kết thành của mình vậy? Người ta sẽ đồng ý sao?
Ài!
Nghĩ như vậy, cũng không bận tâm đến hai nha đầu kia đang nhằm về phía giường của Cảnh Hiên mà quên cho mình ăn, nàng vẫn rầu rĩ ai oán trầm mình trong nước.
Nàng không sánh bằng người ta, tuy kia chỉ là hai nha đầu, lại là hai nha đầu cực kỳ đáng ghrts. Nhưng tốt xấu gì người ta cũng là người, có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mắt trời, có thể quang minh chính đại nói chuyện trao đổi với Cảnh Hiên.
Nhưng nàng lại không thể.
Nàng là một con cá, thậm chí nàng còn nghe hiểu Cảnh Hiên nói gì, cũng không thể làm rõ được, sợ hắn bị dọa sợ, sợ đến lúc ấy hắn lại cho là yêu quái mà giết chết.
Nàng nằm mơ cũng muốn một ngày nàng thật xinh đẹp đứng trước mặt Cảnh Hiên, nhưng phải mười năm nữa, nàng còn phải chờ thêm mười năm nữa mới đạt có thể được nguyện vọng này. Mà mười năm sau, người thiếu niên mười tuổi này cũng đã trở thành đại nhân hai mươi tuổi.
Hai mươi tuổi... Tuyết Tuyết chớp mắt vài cái, nam tử đến hai mươi tuổi có phải nên cưới vợ sinh con không? Vậy có phải khi nàng đứng trước mặt Cảnh Hiên thì đồng thời còn thấy một hoặc là mấy nữ nhân xinh đẹp ôm hài tử không?
Theo bản năng rùng mình một cái, làm tạo ra một tầng bọt nước.
Thì ra chờ đợi là một chuyện đáng sợ như vậy?
Thì ra chờ hắn lớn lên, chờ mình có thể biến thành người, lại lâu như vậy.
Thời gian mười năm, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện
Bây giờ Cảnh Hiên thích nàng, vậy có phải là sự yêu thích của một đứa bé đối với sủng vật không?
Lại nghĩ đến gương mặt có chút nghiêm nghị, tuy nói hắn là tiểu hài tử thì có chút không đúng, thiếu niên kia đã trải qua rất nhiều biến cố sau khi lột phải vượt qua ít nhất năm năm. Nhưng như vậy thì có thể làm gì? Nàng rốt cục cũng chỉ là một con cá, một con cá vàng nhỏ.
Tuyết Tuyết nghĩ, hình như nàng có thể hiểu được một chút cái mà người ta gọi tình cảm rồi, đó là giống như nàng bây giờ, không thấy được Cảnh Hiên sẽ rất nhớ, nghe thấy người ta nói muốn hôn hắn sẽ tức giận, lại nghĩ đến chuyện mình không thể nào ở bên cạnh hắn, liền thấy đau lòng.
Cái gọi là thích...... là thế này phải không?