Thật ra nó cũng rất tò mò, một thiên tài tuyệt thế như thế nào, mới có thể làm cho ngay cả một thần khí cũng vội vàng như vậy.
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ cùng đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của Âu Dương Băng Tâm. Nó tin chắc, chủ nhân của nó sao này sẽ khuấy đảo cả thiên địa. Là người đứng trên đỉnh cao, ngạo nghễ mà nhìn xuống chúng sinh.
Trong lúc Tiểu Cửu còn chìm trong suy nghĩ, thì Băng Tâm đã ăn xong Quả Hoàng Kim vào bụng. Bắt đầu ngồi xếp bằng, vội vàng nhắm mắt hấp thu thiên lực xung quanh.
Khai thông kinh mạch, không chỉ giúp kinh mạch dễ dàng hấp thu thiên lực hơn, mà còn nới rộng kinh mạch ra. Tuy nhiên quá trình này lại vô cùng gian nan.
Thiên lực vừa vào cơ thể,ngay lập tức đánh gãy toàn bộ kinh mạch sau đó lại nối liền lại. Cứ như thế lặp đi lặp lại.
Kinh mạch bị gãy đứt đoạn,loại đau đớn đó không phải chỉ bằng vài lời nói là có thể diễn tả hết được.
Loại thống khổ này có thể khiến người ta cảm thấy sống không bằng chết. Âu Dương Băng Tâm ngã xuống giường, lục phủ ngũ tạng như bị trộn lại với nhau. Nàng gắt gao tự cắn môi mình, không để phát ra âm thanh, móng tay càng hung hăng bấu vào lòng bàn tay đến chảy máu, nhưng nàng cũng không có một chút nào cảm giác.
Tiểu Cửu nhìn nàng kiên cường như thế lại đau lòng không thôi. Mặc dù nó cũng từng ăn Hoàng Kim Quả, nhưng con người sao có thể so sánh với trân thú. Vả lại Hoàng Kim Quả chỉ mở rộng kinh mạch ra một lần, nên chỉ đau lần đầu thôi.
Khẽ thở dài một hơi, Tiểu Cửu thầm nghĩ: "Nó cũng phải cố gắng tu luyện, nếu không, một ngày không xa, nó sẽ không thể theo kịp bước chân của nàng."
Thả thần thức dò xét xung quanh, khi không phát hiện có vấn đề gì, Tiểu Cửu nằm co lại, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau. Phun ra một ngụm trọc khí. Băng Tâm khẽ cười, cảm giác cả người nhẹ nhàng, bên trong cơ thể lại tràn đầy thiên lực làm nàng vô cùng thoải mái.
Nàng hiện tại là võ sư sơ cấp, chỉ còn một chút nữa thôi đã có thể đột phá thành võ sư trung cấp rồi. Nhưng nàng cũng không vội, lấy tốc độ tu luyện hiện tại mà nói, có lẽ là nhanh hơn người thường rất nhiều.
Hiện tại chuyện cần làm là phải bão hòa thiên lực trong cơ thể, để nó ổn định lại, có như vậy căn cơ sau này sẽ vững chắc hơn.
Suy nghĩ thông suốt, Băng Tâm bước đến ôm Tiểu Cửu lên, vuốt ve bộ lông mềm mại,môi khẽ nở nụ cười ôn hòa: "Tiểu Cửu, chúng ta đi thôi."
Tiểu Cửu khó hiểu nhìn nàng: "Đi đâu?"
"Đi săn yêu thú lấy tinh thạch, tiện thể tìm một ít thảo dược."
"Ngươi hái thảo dược để làm gì? Chẳng lẽ muốn luyện đan?" Tiểu Cửu tò mò.
"Luyện đan? Ta cũng từng nghĩ đến, nhưng hiện tại không vội. Bây giờ ta còn chưa đủ sức để tự bảo vệ mình nên cần chế thêm một ít độc phấn, coi như thêm một lá bùa hộ mệnh."
Tiểu Cửu gật gật cái đầu nhỏ,tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy chúng ta đi thôi."