"Cốc cốc"
Có tiếng gõ cửa, không lẽ Gia Huy bỏ quên thứ gì ở nhà tôi sao? Chắc là vậy rồi.
"Gia Huy, cậu..." Tôi hớt ha hớt hải mở cửa, gương mặt đang tươi cười của tôi bỗng dưng sựng lại.
"Anh...Sao anh biết tôi ở đây?"
Dương Chí Phong đứng trước mặt tôi, hai tay thả vào túi quần, đầu đeo mũ lưỡi trai ngược và mắt đeo một cặp kính râm lớn.
Hắn thấy tôi vừa mở cửa đã vội vàng chạy vào trong, đóng sầm cửa lại.
"Này, anh làm cái gì vậy, đây là nhà tôi, tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm chỗ ở của người khác."
Tôi đỏ mặt quát tháo, hắn ta làm gì như mới vừa đi ăn trộm về thế, chẳng lẽ nào là hắn vừa đi ăn trộm thật, bây giờ đang chạy trốn?
Hắn tháo kính và mũ xuống, nhìn tôi đang tức giận múa mèo múa chuột trước mặt, khoé môi bật lên một nụ cười: "Tôi trốn phóng viên."
Tôi há hốc mồm, mở hé hé cửa nhìn ra ngoài, thì bắt gặp một đám người đang chạy lên cầu thang, tôi vội đóng sầm cửa lại, quay lại thở hỗn hến với hắn.
"Trời ơi, anh lại muốn làm gì nữa đây, anh tạo scandal cho tôi còn chưa đủ sao hả?"
"Suỵt." Dương Chí Phong nhào tới bịt miệng tôi, hắn đưa ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cánh cửa.
"Cộp cộp"
Tiếng bước chân dồn dập chạy đến trước cửa phòng tôi, rồi bỗng dưng dừng lại, tôi túa mồ hôi hột, trợn mắt nhìn Chí Phong.
Bên ngoài truyền vào một giọng nói.
"Cậu ấy đâu rồi, tôi vừa mới nhìn thấy đây mà."
"Lẽ nào cậu ấy chạy lên trên rồi?"
"Hoặc là đã trốn vào phòng nào đó rôi."
"Từ lúc cậu ấy nổi tiếng đến giờ chúng ta chưa phỏng vấn được gì cả, cứ tiếp tục như thế này làm sao hoàn thành công việc đây?"
Tôi dỏng lỗ tai lên nghe, đến khi bọn họ thất vọng bỏ đi thì tôi mới lấy cái gối ném thẳng vào người Dương Chí Phong.
"Cái tên biến thái này, anh lại muốn gây chuyện gì nữa đây, anh kéo tôi vào mớ tào lao bí đao của anh còn chưa đủ hả, sao anh cứ ám tôi quài vậy, anh mau ra khỏi đây, nếu không sẽ báo cảnh sát, mau ra khỏi đây." Tôi hét toáng lên thiếu chút cả khu nhà trọ này đều nghe thấy, hắn ám tôi như âm hồn bất tan thế này, tôi không muốn cùng hắn tạo scandal đâu nha.
Hắn đưa tay đỡ lấy cái gối vừa bay qua, đặt lại trên giường rồi ung dung đi đến bếp lật tung nắp chảo.
"Em không làm đồ ăn trưa à?"
Tôi tru môi: "Anh không thấy tôi mới vừa về đến nhà sao?"
"Vậy bây giờ nấu cơm cho tôi ăn đi."
"Anh muốn ăn thì tự mà đi nấu, còn nữa, anh về nhà của mình mà nấu ấy."
Quái gì đây, hắn đến nhà tôi còn lên giọng ông chủ ở đây nữa, quá đáng quá đáng.
"Thôi được, vậy em ra ngoài ngồi đi, tôi đi làm đồ ăn."
Không ngờ là hắn lại đi làm đồ ăn thật, hắn mở tủ lạnh nhìn dáo dác vào bên trong, đóng tủ lại tôi thấy sắc mặt của hắn tối đen.
"Em ăn uống kiểu gì mà trong tủ lạnh trống trơn vậy?"
"Tôi ăn mì gói."
"Cứ ăn mì gói mà sống?"
Dương Chí Phong trợn mắt khinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt giống như đã nghe chuyện gì động trời lắm không bằng.
"Cũng không hẳn, tôi lười nên mới không nấu cơm." Tôi ngã người ra sau ghế, khoẻ quá, lưng tôi mỏi hết cả lên.
"Được rồi, vậy tôi ra ngoài mua đồ ăn, em ở đây đi."
Hắn bỏ đi một mạch xuống lầu, không cần mũ và mắt kính à, tôi cứ tưởng tượng hắn đụng mặt cái đám phóng viên kia thì sao nhỉ?
Chắc lại ba chân bốn cẳng mà chạy trốn rồi ha ha.