Giọng hát len vào tai, nhập vào tâm, thiên hồi bách chuyển [2], thứ tửu dịch trước mắt ánh lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, má đào như họa, nét cười như hoa, đây là Ngọc Phiêu Phiêu. Nâng ly thưởng rượu, chất lỏng trong suốt khe khẽ lay động, gương mặt Ngọc Phiêu Phiêu dần dần bị che khuất, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, khóe mắt cong cong, lúm đồng tiền nhàn nhạt trên gò má, đôi môi hé mở lộ ra hai chiếc răng nanh. Thôi Minh Húc ngưỡng cổ uống hết, nửa ngẩng đầu, đôi mắt uống đến đỏ bừng.
Hắn đã ngồi ở Xuân Phong Đắc Ý Lâu hai ngày rồi, cũng uống hết hai ngày rượu. Rượu vào lòng sầu chỉ muốn say, nhưng càng uống thì đầu càng đau muốn nứt ra, phiền càng thêm phiền.
Nửa đêm hôm đó phất áo ra đi, đến nay đã tròn hai ngày, chẳng biết tên ngốc kia có bận rộn không hay là vẫn cứ lúi húi chép cái thứ “Đế sách” gì đó? Không biết khi thượng triều có phải là bộ dạng cúi đầu khom lưng như ông cụ non không? Có còn đêm hôm chỉ mặc trung y phong phanh lén chạy vào nhà bếp trộm khoai môn không? Có nói sai cái gì hay làm sai chuyện gì không? Quan trường như chiến trường, gần vua như gần cọp, y có sơ suất chỗ nào không? Ai sẽ nhắc nhở y, ai sẽ chỉ bảo y, ai sẽ chăm sóc y? Tề Gia, ngốc tử, có khi nào bị đẩy tới ngọ môn chém đầu rồi không? Sao một chút tin tức cũng không có, sao cả một lời một tin cũng không ai đến báo?
Nghĩ đi nghĩ lại thì quản gia, nha hoàn trong Tề phủ hầu hạ rất chu đáo. Mỗi lần xuất môn không có Vu Giản Chi bầu bạn thì cũng có hoàng đế cải trang, còn có hằng hà sa số người mà y gọi là “người tốt” đối xử “tốt” với y, làm gì đến lượt Thôi Minh Húc hắn hao tâm nữa chứ? Lại nói, tên ngốc tử kia có gì hay? Tài năng gì cũng không xong, kiến thức gì cũng không có, cả ngày có thể không gặp tai ương bệnh tật, tản bộ mà không vấp ngã một cách kì lạ đã là cảm tạ trời đất lắm rồi, người như vậy, không đáng tí nào. Quan tâm y làm gì?
Thế nhưng… Thế nhưng… Vẫn cứ phiền!
“Ai da, vị đại gia này nha, người có khỏe không? Sao lâu quá không ghé vào? Có nhớ Hương Hương nhà ta muốn chết không?… Ô kìa, đây chẳng phải Hoàng lão gia sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Lần trước Liên Liên nhà ta hầu hạ ngài có hài lòng không? Lần này vẫn là nàng à?… A ha ha ha ha… Nào dám, nào dám…”
Xuân Phong ma ma dưới lầu cười vang đến chín tầng mây, nóc nhà cũng sắp nứt tới nơi. Mấy tháng không gặp, âm thanh huyên náo của bà ta vẫn như xưa. Bên tai nghe tiếng bước chân cộp cộp, tiếng cười gần hơn, một đoàn châu báu ngọc ngà tiến tới trước mặt, ma âm đâm thẳng vào tai: “Úi chà, nhìn kìa, ta vội quá đâm ra hồ đồ rồi, Thôi công tử à. Ngài uống đến thỏa mãn rồi chứ? Phiêu Phiêu nhà chúng ta đã chờ ngài mấy tháng rồi đấy. Qua vài ngày nữa sẽ đến Thi hội nhỉ? Học vấn của Thôi công tử nhất định là kiệt xuất thiên hạ, ngài mà không đỗ trạng nguyên thì ai có thể, Phiêu Phiêu nhà chúng ta nếu được theo ngài thì đó chính là phúc khí nàng tu từ mấy kiếp, về sau cũng xin đừng quên Xuân Phong Đắc Ý Lâu của ta nhé.”
Rốt cuộc nửa câu nói sau mới là trọng điểm, hắn nhìn cái miệng rộng như cái bồn máu của bà mau mắn sát đến bên tai. Trước đó chả biết ai đã đập bàn đến rung trời bắt hắn tính tiền đuổi đi à nha. Hai ngày trước, bộ mặt của Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu chường tới gặp hắn thấy khuôn mặt giả bộ không có chuyện lạ gì của bà đã cười đến run rẩy cả người.
Thôi Minh Húc im lặng không lên tiếng, Xuân Phong ma ma cũng không xấu hổ, nói xong hết sức cao hứng, tựa như Thôi Minh Húc trước mắt đã đem áo trạng nguyên khoác lên người. Tiếng nói the thé át cả giọng hát của Ngọc Phiêu Phiêu. Càng thêm phiền.
Chiếc quạt trong tay Ninh Hoài Cảnh phạch một tiếng bung ra, che ngang mặt Từ Khách Thu nói: “Ngươi thấy chữ này thế nào?”
“Nhẹ như hồng nhạn, khí thế bất phàm.” – Từ Khách Thu khen ngợi từ đáy lòng.
“Người viết chữ này là Thẩm nhị công tử ở Kinh Châu, chữ của công tử nhà bọn họ là nhất tuyệt.” – Ninh Hoài Cảnh thu quạt, ngừng một chút, chậm rãi nói: “Lần này hắn ta cũng đến kinh thành. Còn có công tử nhà đại nho Bàng tiên sinh ở Quỳnh Châu, gia học uyên thâm lại sâu rộng. Thanh Châu thì có vị cử nhân họ Trương, thân thế tuy không có gì nổi bật, bất quá nghe nói văn chương viết rất khá, rất được lòng mấy lão học giả trong Hàn Lâm Viện. . . . . .”
Người hắn ta nói đến đều là những nhân vật xuất chúng trong đám sĩ tử đến kinh thành tham gia khoa khảo: “Xem ra cuộc thi lần này cao thủ như rừng. Cưới nha đầu Ninh Dao kia chả nhẽ tốt lắm à.”
Đương kim hoàng thượng sớm đã dán cáo thị muốn gả Ninh Dao quận chúa là con gái độc nhất của muội muội tiên đế – Vĩnh Yên công chúa – cho trạng nguyên lang, làm cho thiên hạ xôn xao, chúng sĩ tử ai nấy xoa tay thoả lòng mát dạ, thề phải làm cá chép vượt long môn một bước lên trời.
Ninh Hoài Cảnh ngoài mặt là cùng Từ Khách Thu trò chuyện, kì thực là nói cho Thôi Minh Húc nghe, Thôi Minh Húc vẫn cứ thờ ơ: “Quận chúa thì sao?”
Châm thêm rượu vào cốc uống cạn, nét mặt của hắn vẫn lạnh lùng u ám.
Thi hội. Bất kể là ai gặp hắn, mở miệng ra câu đầu tiên luôn là Thi hội. Phiền chết đi được! Lấy quận chúa mà thôi, có hiếm hoi gì chứ?
Ninh Hoài Cảnh và Từ Khách Thu thấy hắn mấy ngày nay lúc thì trầm tĩnh khi lại cáu gắt giống như có tâm sự gì khó nói ra. Đang muốn dò hỏi thì Giang Vãn Tiều mấy hôm trước đến Giang Nam thu mua hàng hóa vừa mới trở về bỗng nhiên lên tiếng: “Được rồi. Trên đường tới đây hình như ta thấy Tiểu Tề đại nhân ở dưới lầu, không biết chỉ đi ngang qua hay là…”
Thôi Minh Húc nhất thời ngẩn ra, chung rượu lệch đi, chiếc ly đầy nhóc đổ cả ra bàn.
“Minh Húc?” – Từ Khách Thu an vị bên cạnh hắn, trường bào nguyệt sắc vừa vặn bị tửu dịch tràn ra thấm ướt: “Ngươi bị cái gì vậy?”
“Không…không có.” – Thôi Minh Húc bị y gọi chợt hoàn hồn, buộc bản thân phải bình ổn tâm trạng, vội đứng dậy châm rượu cho mọi người để che giấu sự thất thố vừa nãy.
Tề Gia, y tìm tới rồi. Sao lại không lên đây? Chẳng lẽ còn muốn Thôi Minh Húc hắn tự mình đi tìm y nhận sai à? Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng người sai không phải là hắn. Thói kênh kiệu lại bắt đầu quấy phá, cưỡng chế thôi thúc muốn chạy xuống lầu.
Cả người đứng ngồi không yên, đôi mắt không kiềm chế được cứ chốc chốc lại dán chặt lên vách tường. Bức liễn mẫu đơn phú quý [3] thật sự rất khó nhìn, xanh xanh đỏ đỏ như lớp phấn trang điểm trên mặt Xuân Phong ma ma. Nếu nhìn kĩ thì cả số cánh trên bông mẫu đơn là bao nhiêu cũng có thể đếm được. Trên mặt ghế như lòi ra thêm một cây kim, cây kim đâm một cái, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý. Thôi Minh Húc bỗng đứng bật dậy, quạt tay nói: “Nóng”.
Hắn bước vội đến mở cửa sổ, thò đầu ra liếc nhanh xuống dưới lầu, trong đêm đen như mực với số người đi lại trên đường thì có thể nhận ra được ai đây?
“Không phải bên đó, ở cái ngõ nhỏ phía bên phải của lâu ấy.” – Giang Vãn Tiều ngồi phía sau Thôi Minh Húc nhàn nhã nói, khóe miệng cười như không cười: “Phía bên này không thấy được đâu.”
“Ta mở cửa cho gió lùa vào.” – Một thùng nước lạnh từ đâu đâu dội thẳng xuống, Thôi Minh Húc máy móc biện giải.
Từ Khách Thu hoảng sợ: “Lúc này vừa mới sang xuân à, sao mà nóng được? Ta còn thấy lạnh muốn kêu ma ma mang hai bình rượu nóng đến nữa kìa.”
“…” – Thôi Minh Húc nghẹn lời, quay lại chỗ ngồi ngoảnh đầu lườm hắn: “Ta thấy nóng.”
Trong lòng cồn cào. Phiền thật! Uống gì cũng không có mùi vị, nghe gì cũng không hứng thú, ba người Giang Vãn Tiều thì tán gẫu rất hào hứng, Thôi Minh Húc đến cạnh bên Ngọc Phiêu Phiêu. Ngọc Phiêu Phiêu ngưng gảy tỳ bà hỏi: “Công tử có tâm sự?”
“Ta…” – Thôi Minh Húc cảm thấy mình nên nói cái gì đó, thứ tình tự rối ren lộn xộn cứ bện dây mãi trong lòng, đến mức cuốn họng cũng bị lấp kín không thể nuốt nổi rượu.
Ngọc Phiêu Phiêu cười ý bảo hắn ngồi xuống chậm rãi nói.
“Vù vù ──” – Một trận gió thổi đến bật tung cửa sổ, làm ngọn nến đỏ chập chờn, nhấp nháy không ngừng.
“Này, gió lên rồi.” – Giọng nói Giang Vãn Tiều cất cao.
Thôi Minh Húc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc lồng đèn bằng lụa đỏ như ngọn lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bừng cháy, dường như cũng muốn bay lên trời.
Ngốc tử kia ở bên ngoài, y vẫn còn đứng dưới lầu. Khi xuất môn, y bao giờ cũng quên mặc thêm y phục cũng không biết lần này rời nhà y dẫn theo bao nhiêu gia đinh nữa. Gió lên rồi, y cũng nên trở về chứ. Không đúng, sao có thể dựa vào một câu nói của Giang Vãn Tiều mà chắc chắn rằng y ở dưới đó chứ.
Thôi Minh Húc hồ nghi nhìn Giang Vãn Tiều, Giang Vãn Tiều hướng hắn nâng chén, vẻ mặt cười như không cười.
Nghi ngờ trong đầu tăng lên, Giang Vãn Tiều này ở ngoài mặt là chính nhân quân tử nhưng một khi đã trở nên gian tà thì ngay cả Từ Khách Thu cũng không bằng hắn. Lỡ giả thì sao? Tề Gia tuy rằng có ngốc nhưng cũng không ngốc đến mức như vậy. Huống chi, lúc hai người họ chia tay vẫn trong tình trạng giương cung bạt kiếm. Là giả.
“Hiện tại đang là cơn rét tháng ba, ban ngày không biết thế nào chứ đến tối thì lạnh như băng, bị gió đêm này thổi qua coi chừng bị bệnh”. Giang Vãn Tiều liếc nhìn Thôi Minh Húc, hỏi Ninh Hoài Cảnh: “Nghe nói hai ngày trước bệ hạ bị bệnh?”
“Nghe đâu là phong hàn, bây giờ thì ổn rồi.” – Ninh Hoài Cảnh cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý: “Lúc này phải chú ý cơ thể của mình. Làm cái gì thì làm chứ đừng để đổ bệnh, nếu bệnh không chừng sẽ lưu lại gốc bệnh gì đấy. Nghe đâu rằng thân thể của Tiểu Tề đại nhân cũng không khỏe. Bất quá ngày thường y cũng không có công vụ gì. Chắc lúc này không đi lại trên đường phố đâu nhỉ?”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị đẩy ra một cái cạch, chớp mắt bóng dáng Thôi Minh Húc đã chẳng còn. Trong phòng mọi người nhìn nhau cười.
Bên phải Xuân Phong Đắc Ý Lâu là một con hẻm nhỏ bé chật hẹp, dân cư thưa thớt, so với tiếng người ồn ào của Xuân Phong Đắc Ý Lâu thì như một trời một vực.
Thôi Minh Húc đứng ở trước con hẻm, nương theo ánh đèn mờ mờ bên đường mà nhìn. Dưới bậc tam cấp ở kia có một bóng đen nho nhỏ co rút lại, ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ. Bước từng bước chậm rãi, đôi giày thêu mây rơi xuống đất không tiếng động, trong tai là tiếng tim mình đập thình thịch. Chẳng lẽ y thật sự ở đây chờ hắn? Ngốc tử, có cái gì tốt mà chờ chứ? Vì sao phải ở chỗ này chờ hắn? Con mẫu dạ xoa trong lâu kia có thể ăn y? Thôi Minh Húc hắn có thể đem y ném ra lâu sao? Có điều gì đó âm ỷ trào dâng trong tim, Thôi Minh Húc không muốn suy nghĩ nữa, đôi mắt mở to nhìn về phía bóng đen dưới bậc thềm. Là Tề Gia hay là… Bước một bước lại gần nhìn kĩ. Là một hiệu thuốc bắc. Ai lại đem một cái giỏ trúc đặt trước cửa? Nhìn từ xa giống như một bóng người.
Không phải Tề Gia, tâm tư trước cái đáp án vừa trồi lên khỏi mặt nước ấy thành công đào thoát. Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, muốn thở phào một hơi nhưng hơi thở này dù thế nào cũng thở ra không mấy dễ chịu, trái tim chưa an ổn lại lần thứ hai nảy lên, có người ở sau lưng nhỏ giọng gọi hắn: “Thôi huynh?”
Thôi Minh Húc đột nhiên xoay người. Là Tề Gia, y ngồi ở trước một cửa hàng đã sắp ngừng kinh doanh. Y vẫn ăn mặc phong phanh, cánh tay sít sao ôm lấy cơ thể, khuôn mặt lộ ra dưới ánh đèn ảm đạm vô cùng nhợt nhạt.
“Ngươi…” – Đầu óc bị gió đêm thổi qua trở nên cực kì thanh tỉnh, mờ mịt trống rỗng.
“Ta…ta đem đến cho huynh xem một thứ này.” – Tề Gia đứng lên, tay phải thò vào trong ống tay áo rồi lại nắm thành quyền đưa đến trước mặt Thôi Minh Húc, nụ cười thật gian xảo. Chỉ là sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ: “Huynh đoán xem đây là gì?”
Thôi Minh Húc nhìn ánh mắt đen láy của y: “Gì vậy?”
“Huynh xem.”
Mở tay ra, trên bàn tay cũng tái nhợt như khuôn mặt lấp lánh sắc hồng, là một chuỗi vòng tay bằng ngọc, sắc hồng tươi tắn ướt át lóe ra.
“Ta vẫn luôn muốn tặng Phiêu Phiêu một món quà, những thứ tặng trước đây không tốt, không hợp với nàng. Ta muốn một thứ không quá mộc mạc cũng không quá màu mè, chế tác phải khéo léo, tinh xảo lại có linh tính…”
Lời nói khi say của hắn, ra là y vẫn nhớ rõ.
“Đây. Cho huynh.”
Thôi Minh Húc thấy tay mình phát run, đầu ngón tay chạm vào tay y, sự lạnh lẽo giá buốt từ ngón tay truyền lên cơ thể, tình triều khuấy động: “Ngươi…ngươi ở đây chờ bao lâu rồi?”
“Ta ở kinh thành tìm thật lâu nhưng không tìm ra thứ tốt nên nhờ các thúc thúc ta đi tìm. Công việc làm ăn của họ rất lớn, kéo dài đến cả Tây Vực lận.” – Tề Gia hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Minh Húc?”
Cảm giác ngón tay trên tay mình không lấy đi vòng ngọc mà từng chút một bao lấy bàn tay của mình, bàn tay bị giữ lấy, cánh tay cũng kề sát đến. Tiếp sau đó, cả cơ thể bị ôm lấy, hơi ấm vội vàng ập đến, khóe mắt Tề Gia lướt lên cái bóng trườn tới thật nhanh trên mặt đất, không còn kẽ hở, giao lại thành một.
Thân hình ôm trong lòng thực lạnh, cách lớp quần áo mỏng manh có thể cảm nhận được cả thân thể đều đang run rẩy. Vì thế cánh tay càng siết chặt, ôm trọn lấy y trong vòm ngực. Thôi Minh Húc cúi đầu, cùng Tề Gia mặt kề mặt, tiếp xúc, mơn man. Sau đó tìm được đôi môi y, tiến đến gần, nhẹ nhàng va chạm, hôn môi. Môi y thật mềm, giống như nhiều lần bị trí tưởng tượng mê hoặc, tựa như cánh một đóa hoa đào vừa nở vào tháng ba, làm cho người ta nhịn không được mà ngắt lấy, đùa nghịch, gặm nhắm. Đầu lưỡi dễ dàng nạy mở khớp hàm y, thăm dò tiến vào, ở trong khoang miệng ấm áp trơn mềm du hí trêu đùa khắp chốn, giữ lấy đầu lưỡi y ngậm mút, cảm giác người trong lòng run rẩy kịch liệt. Hương vị quá mức tuyệt diệu, trong tim trong mắt đều là Tề Gia, hận không thể cứ như vậy ôm lấy y không rời.
Nếu không buông tay thì sao lại có khát vọng như thế này? Ban đầu là khinh thường y thế đấy, từ khi nào đã bắt đầu thay đổi? Là khi y uống rượu trong Xuân Phong Đắc Ý Lâu, hay là lúc y cười thu nhận lấy mình trên con đường người qua kẻ lại, hoặc là vào đêm trừ tịch đón giao thừa bên bếp lửa? Tại sao lại rảnh rỗi dạy y đi đứng nghe y lảm nhảm, ngay cả khi y líu lưỡi không biết đáp trả cũng thấy thích thú vô vàn? Tại sao chỉ vì y cùng người khác thân mật đã nổi trận lôi đình, khiến cho lòng mình không được dễ chịu? Vì sao lúc nào y cũng muốn gần gũi với người luôn tránh mặt y? Vì sao phải thu lưu một người giao tình hời hợt với mình? Hơn thế nữa, tại sao chỉ vì một câu nói của mình mà y hao hết tâm lực như thế? Vì điều gì phải đợi ở trong đây? Tề Gia là gì của Thôi Minh Húc? Thôi Minh Húc là gì của Tề Gia? Căn bản là chuyện không liên quan đến y. Tại sao lại để ý như thế? Tại sao lại…? Tại sao?
Đáp án gần như chắc chắn.
Mạnh mẽ đẩy người đang ôm chặt trong lòng ra, hô hấp dồn dập, trong đêm tối, hắn nhìn thấy đôi mắt mở lớn của Tề Gia.
Thôi Minh Húc bỏ chạy.
“Nếu về nhà rồi thì cứ an tâm đọc sách, chuẩn bị thi hội. Đại ca đệ tuy không nói ra nhưng thấy đệ trở về trong lòng cũng rất vui vẻ.” – Liễu thị dịu dàng nói.
Nhận lấy chén canh từ tay tì nữ đặt lên bàn trước mặt Thôi Minh Húc, thị tỉ mỉ ngắm nhìn sắc mặt hắn: “Đáng lẽ về rồi thì nên vui mừng, thế nào lại mặt ủ mày chau mãi thế?”
Thôi Minh Húc đang vùi đầu viết chữ, ngừng bút nói: “Đại tẩu yên tâm, đệ không sao.”
Khóe miệng gượng gạo cong lên, nét cười miễn cưỡng không gì nói nổi.
Liễu thị biết hắn có điều giấu diếm không chịu nói, thuận miệng: “Hiện tại đất trời bao la cũng không bằng cuộc khảo thí này, có chuyện gì thì tạm thời cứ gác qua một bên, đợi thi xong rồi thì cẩn thận suy xét cũng không muộn.” Bạn đang �
Thôi Minh Húc gật đầu thưa vâng, Liễu thị ngẫm hắn khăng khăng che giấu cũng không gặng hỏi, bước khỏi phòng trở tay đóng cửa lại rồi rời đi.
Căn phòng trở nên im lìm, cây bút trong tay cũng không hạ xuống nữa, trên bàn là một khoảng trống, nơi đó trước kia đặt một nghiên mực, lá sen tung cánh, sóng xanh rạng rỡ. Thế đó, trái tim cũng rơi mất một góc, Thôi Minh Húc nhìn cửa sổ nửa khép suy nghĩ xuất thần.
Mình điên rồi! Đang yên đang lành sao lại đi hôn y? Hắn là Thôi Minh Húc mà, Thôi Minh Húc là kẻ muốn tên đề bảng vàng cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Ngọc Phiêu Phiêu mà. Hắn tự phụ cả nửa đời, nửa đời mọi sự như ý, chỉ chờ đến khi yên bình sẽ đại đăng khoa sau đó là tiểu đăng khoa [4], công thành danh toại, khiến người trong thiên hạ ganh tỵ. Từ đâu lại rơi ra một tên ngốc tử, trì độn chất phác, không hiểu việc đời, một lúc hồ đồ lại sinh ra gút mắt. Loạn rồi! Loạn rồi! Trong cuộc đời của Thôi Minh Húc theo lý không nên hiện hữu con người tên Tề Gia, cuộc sống của Thôi Minh Húc lại càng không nói đến việc bị Tề Gia chi phối. Hắn muốn thành thân với Ngọc Phiêu Phiêu, thế nào mà bây giờ hai chữ “Tề Gia” cũng dám tưởng tượng ra? Lẽ nào là vì…là vì… Sợ quá! Sợ chết khiếp được! Thôi Minh Húc đi đường Dương Quan của hắn, Tề Gia qua cầu độc mộc của y [5]. Mười năm tới rồi hai mươi năm, ba mươi năm… đến hết đời cũng không dính líu. Thế nhưng ông trời trêu ngươi hết lần này đến lần khác, tất cả dự tính bởi nụ hôn kia mà sụp đổ tan tành, cuộc sống đắc ý hai mươi năm qua biến mất trong tay một Tề Gia từ trên trời rớt xuống, hoạn lộ thênh thang bỗng chốc lại rẽ ra một ngã rẽ, trở tay không kịp. Thôi Minh Húc đứng trước bước ngoặt trong đầu loạn thành một mối tơ vò.
Tề phủ hẳn nhiên không dám trở lại, Xuân Phong Đắc Ý Lâu cũng không phải là nơi lưu lại lâu, Thôi Minh Húc Äà nh quay vá» Thôi phủ. Thôi Minh ÄÆ°á»ng â ngÆ°á»i Äuá»i hắn ra khá»i cá»a dÆ°á»i cÆ¡n giáºn â chá» liếc nhìn hắn má»t cái rá»i không có thêm bất cứ biá»u cảm gì nữa, trên mặt hai huynh Äá» chá» có sÆ°Æ¡ng khói che má». Bá»n hạ nhân xung quanh sợ Äến ná»i câm nhÆ° hến, thá»±c sá»± không Äoán ra ý tứ của chủ tá».
Liá» u thỠôn nhu nói: âTrá» vá» là tá»t rá»i.â
Thôi Minh ÄÆ°á»ng lạnh giá»ng, sau Äó cho dù hạ triá»u há»i phủ cÅ©ng không Äến há»i chuyá»n há»c hà nh của Thôi Minh Húc.
Thái Äá» Thôi Minh Húc cÅ©ng khác thÆ°á»ng, khÆ°á»c từ lá»i má»i gá»i của Ninh Hoà i Cảnh, cả ngà y nhá»t mình trong thÆ° phòng Äá»c sách viết chữ, ngược lại cà ng có dáng dấp khắc khá» của má»t thÆ° sinh Äi thi.
Bá»n hạ nhân trong phủ xì xà o bà n tán vá»i nhau: âTam thiếu gia cuá»i cùng cÅ©ng hết u mê, biết hiá»u chuyá»n Äá»c sách rá»i.â
Hắn nà o Äâu muá»n Äá»c sách? Äá»c sách bất quá là cái cá». Lòng rá»i loạn muá»n tìm má»t chá» hảo hảo suy nghÄ© má»t chút, rá»t cuá»c là sai chá» nà o? Mặt khác, chà Ãt lấy cá» nà y có thá» ngÄn Tá» Gia Äến thÄm há»i. Trong Äầu luôn có tiếng nói rất nhá» vang lên: âKhông Äược gặp, không thá» gặp lại nữa, nếu gặp lại không chừng sẽ xảy ra chuyá»n gì Äó.â
Có thá» phát sinh chuyá»n gì Äây? Không biết. Ngáºp lòng là sá»± hoảng há»t. NgÆ°á»i Äã Äứng trÆ°á»c vách núi rá»i, nếu bÆ°á»c lên trÆ°á»c dù ná»a bÆ°á»c, khẳng Äá»nh sẽ vạn kiếp bất phục. Không Äược gặp, không thá» gặp, không dám gặp. Dù cho mấy lá»i thánh minh viết Äầy giấy có biến thà nh má»t bầy nòng ná»c lúc nhúc cÅ©ng không dám má» cá»a thÆ° phòng, là m nhÆ° ngoà i cá»a có cả Äám yêu ma quá»· quái muá»n moi tim uá»ng máu hắn váºy. Thế là hắn láºt sách nhanh hÆ¡n, mấy hà ng má»±c cứ âsoạt soạtâ â lÆ°á»t qua mắt hắn.
Ná»a Äêm tiếng kẻng loáng thoáng, nến Äá» cháºp chá»n, Thôi Minh Húc treo tóc lên xà nhà , kéo cÄng cá», dá»±a và o bà n khá» sá» há»c bà i. Äây không phải là xua cÆ¡n ngủ mà là kháng tâm ma. Khá» thân không thà nh lá»i.
Äại tẩu nói hiá»n tại chuyá»n lá»n nhá» gì cÅ©ng không hÆ¡n Äược kì thi há»i, váºy chá» hết thi há»i rá»i muá»n ra sao thì ra. Thầm mắng chÃnh mình má»t tiếng không tiá»n Äá», Thôi Minh Húc chùn chân. Má»i tÆ¡ vò vá»i vứt ra sau Äầu nhanh không ká»p chá», lòng lại an tÄ©nh.
Ninh Hoà i Cảnh uá»ng ngụm nÆ°á»c trà bảo: âNhìn tên nhóc nhà ngÆ°Æ¡i nà y, có nắm chắc mÆ°á»i phần không?â
Thôi Minh Húc ngẩng Äầu nói: âÄÆ°Æ¡ng nhiên.â
ÄÆ°á»ng nhìn lẩn trá»n, hạ xuá»ng nÆ¡i trá»ng không vá»n dÄ© có má»t món Äá» trên bà n, trong tim lặng lẽ có sá»± Æ°u phiá»n tản ra, khóe mắt nâng lên có chút kìm nén.
Nghìn lần không muá»n gặp, vạn lần không muá»n gặp, vừa vặn ngà y thi há»i Äã Äến.
TrÆ°á»c cá»a trÆ°á»ng thi Äầu ngÆ°á»i lay Äá»ng, ngÆ°Æ¡i chen ta, ta Äẩy ngÆ°Æ¡i, tá»±a nhÆ° ngÆ°á»i và o cá»ng Äầu tiên là ngÆ°á»i có thá» Äá» trạng nguyên. Buá»n cÆ°á»i. Thôi Minh Húc phẩy quạt Äứng bên ngoà i dòng ngÆ°á»i, thần sắc thÆ° thái chá», Äuôi mắt lÆ°á»t qua bóng ngÆ°á»i Äứng bên ngoà i Äám Äông, y phục mà u xanh biá»n, lá» ra khuôn mặt trẻ con, chá» thấy khuôn mặt nhìn nghiêng thôi cÅ©ng biết là Tá» Gia.
Giáºt mình, Thôi Minh Húc cá»±c kì hoảng loạn. Mắt thấy y chuyá»n tầm nhìn Äến phÃa mình, Thôi Minh Húc giáºt thót tim, tay phất quạt nhanh chóng ÄÆ°a lên, dùng quạt che khuất mặt, bÆ°á»c sang ngang má»t bÆ°á»c, chen và o Äám ngÆ°á»i xô Äẩy nhau.
Trong Äám Äông chen chúc nhau, Thôi Minh Húc len lén quay Äầu lại, thấy Tá» Gia Äang trò chuyá»n cùng má»t thanh niên váºn áo choà ng mà u hạnh Äà o. NgÆ°á»i ná» ngá»c quan buá»c tóc, Äôi mắt phượng lấp lánh hữu thần, thần sắc cá» chá» Äá»u bất phà m. Bên cạnh há» còn có hai ngÆ°á»i là m bạn, Thôi Minh Húc nháºn ra Äược, ÄÃch thá» là hai vá» công tá» của Lục phủ muôn Äá»i là m thừa tÆ°á»ng â trÆ°á»ng công tá» Lục Hằng Tu và nhá» công tá» Lục Hằng Kiá»m. Có thá» Äá» Lục thừa tÆ°á»ng ÄÆ°Æ¡ng triá»u bầu bạn, lại có Tá» Gia á» bên, thân pháºn của ngÆ°á»i mặc áo và ng không cần nói cÅ©ng biết.
Không thá» nói rõ Äược tình tá»± của mình thế nà o, chá» biết rằng hà nh Äá»ng trong Äêm á» ngõ nhỠấy vá»i Tá» Gia là không nên, Thôi Minh Húc muá»n quay Äầu lại nhìn lần nữa, chẳng biết ai á» phÃa sau thúc má»t cái, Äẩy hắn loạng choạng và o trÆ°á»ng thi.
Má»t cái liếc nhìn cÅ©ng không Äược, tâm tÆ° lại rá»i loạn. Má» há»n Äá»n Äã quÄng Äi xa nay lại bay vá». CÆ¡n gió Äêm Äó, con hẻm Äêm Äó, nụ hôn Äêm Äó, tình cảm nhÆ° nét vẽ sá»ng Äá»ng của Äêm Äó, cứ Äảo thà nh má»t vòng tròn trong Äầu. Tại trÆ°á»ng thi, ngÆ°á»i ngÆ°á»i nÃn thá» táºp trung, dù cho có rất Äông thà sinh nhÆ°ng lặng yên không tiếng Äá»ng. Thế nên hắn cà ng nghe rõ hÆ¡n tiếng tim mình Äáºp, rung lên từng há»i âthình thá»châ¦thình thá»châ¦â, rung Äến mức bút trong tay cÅ©ng cầm không chặt. Hắn run rẩy cầm bút chấm má»±c, nhìn kÄ© lại, nghiên má»±c mình Äem theo cÆ° nhiên lại là món quà Tá» Gia tặng cho hắn. Toà n thân Äá» Äầy má» hôi nóng.
Thôi Minh Húc Äoan chắc Äây là thứ Tá» Gia lúc và o triá»u Äã Äặc biá»t dáºy tháºt sá»m Äá» Äem vá». Äá»t nhiên nhìn Äến nghiên má»±c rá»ng ấy mà tim Äáºp loạn.
Lão quản gia Tá» phủ lúc vừa thấy Thôi Minh Húc Äến thÄm, tá»±a nhÆ° Äã sá»m có dá»± liá»u, láºp tức lấy nghiên má»±c trong phòng ra: âThiếu gia cÄn dặn, Äá» Äã tặng Äi nếu lấy lại sẽ thấy há» thẹn.â
Má»t câu vừa dứt Thôi Minh Húc không ngẩng ná»i Äầu, mãi Äến khi rá»i khá»i Tá» phủ, hai chữ âCáo từâ cÅ©ng chá» là mÆ¡ há».
âNghiên má»±c nà y do ÄÃch thân lão gia tặng cho thiếu gia khi cáºu ấy lên là m quan. Lão gia dạy con rất nghiêm, từ nhá» thiếu gia Äã bá» phạt không Ãt lần. Äây là món quà Äầu tiên cáºu ấy nháºn Äược và cÅ©ng là duy nhất.â â Khuôn mặt lão quản gia không có biá»u cảm gì, Äôi mắt bình lặng nhìn Thôi Minh Húc: âVì lý do Äó nên xin công tá» hãy giữ gìn cẩn tháºn.â
Thôi Minh Húc cảm thấy cá» tay mình trÄ©u xuá»ng, giá»ng nhÆ° thứ Äang nâng không phải nghiên má»±c mà là má»t trái tim rá» nhá»±a sá»ng, xuyên qua lá»p vải áo ngoà i là m bá»ng tay hắn Äến nhức nhá»i. Có má»t hÆ¡i thá» lấp kÃn lá»ng ngá»±c, nghẹn Äến ná»i và nh mắt thấy cay cay, không nói thà nh lá»i. Sau khi vá» phủ hắn Äặt nghiên má»±c lại nÆ¡i nó vá»n á» rá»i cÅ©ng không Äủ can Äảm nhìn lại nữa.
Không ngá» tá»i, hạ nhân chuẩn bá» tay nãi thay hắn lại Äem theo nghiên má»±c nà y. Quả nhiên là ông trá»i Äang Äùa giỡn hắn mà . Tâm trạng cà ng thêm há»t hoảng, qua há»i lâu, Thôi Minh Húc má»i ná» lá»±c trấn tÄ©nh trả lá»i Äá» bà i, Äá»ng thá»i Äáp án mình biết cÅ©ng Äã bay biến.
Ba ngà y nay, lúc bình tÄ©nh lúc phiá»n não tá»i mức ngây ngô khá» dại, mÆ¡ há» không rõ vừa rá»i thấy Tá» Gia trÆ°á»c cá»a là má»t giấc má»ng hay hết thảy Äá»u là cÆ¡n má»ng má».
Äến khi ra khá»i trÆ°á»ng thi, Thôi Minh Húc nghÄ© có lẽ xÆ°Æ¡ng cá»t cả ngÆ°á»i mình Äá»u rã rá»i hết rá»i, ánh dÆ°Æ¡ng quang rá»i và o là m xót mắt. Hắn Äứng á» chá» lúc nãy ngoảnh lại nhìn Tá» Gia ngó quanh quất, biá»n ngÆ°á»i nhÆ° thoi ÄÆ°a, bá»ng chợt lóe lên má»t dáng dấp mà u xanh lam, là tên ngá»c tá» Äó.
Ngà y yết bảng Thôi Minh Húc không ra khá»i nhà , hắn vẫn mãi ngá»i trong thÆ° phòng, vá»nh tai chá» tiếng kèn trá»ng vui mừng từ xa xa tiến Äến dừng trÆ°á»c cá»a Thôi phủ.
Dù là ỠtrÆ°á»ng thi có những viá»c be bé ngoà i ý muá»n, thế nhÆ°ng vá»i tà i há»c của hắn thì là m trạng nguyên cÅ©ng Äủ rá»i.
Nếu nhÆ° Äá» trạng nguyên, hắn sẽ y chá» lấy Ninh Dao quáºn chúa là m vợ, Tá» Gia cÅ©ng là ngÆ°á»i trong quan trÆ°á»ng, y sẽ hiá»u. Tiá»u ngá»c tá» kia sẽ là ngÆ°á»i Äầu tiên Äến nhà chúc mừng, y sẽ cÆ°á»i dâng lá» váºt mà y Äã hao hết tâm tÆ° tá» má» lá»±a chá»n cho hắn. Y sẽ nói: âChúc mừng Thôi huynh.â Mà không phải là : âThôi Minh Húc, ta thÃch ngÆ°Æ¡i.â
Thôi Minh Húc sẽ cÆ°á»i Äáp lại: âChung vui.â
âThÃchâ â là má»t viá»c, ngÆ°Æ¡i không nói ta không nói thì sẽ không có ai biết, rá»i sẽ biến thà nh má»t ảo tÆ°á»ng hÆ° vô má» má»t, cứ nghÄ© quên Äi, quên Äi rá»i thì cÅ©ng sẽ quên bẵng nó. Thôi Minh Húc biết mình Äang trá»n tránh, nhÆ°ng mà ngoà i chạy trá»n thì biết phải là m gì Äây? Hắn chá» lên kế hoạch cho viá»c Äáºu trạng nguyên cÆ°á»i Ngá»c Phiêu Phiêu. Còn chuyá»n á» bên Tá» Gia là cục diá»n mà hắn chẳng bao giá» ngá» tá»i, là mong Äợi vượt quá sức tÆ°á»ng tượng của hắn. Không gì hÆ¡n nữa, có thá» tránh Äược ngà y nà o hay ngà y Äó.
Nghiên má»±c trên bà n tÄ©nh lặng vô thanh, ánh mặt trá»i qua song cá»a giấy rá»i và o phòng dá»i lại những vá»t sáng u sầm, hắn cảm thấy gai mắt, tiá»n tay lấy má»t quyá»n sách muá»n che lại, cá»a thÆ° phòng bá» Äẩy ra, ngÆ°á»i bÆ°á»c và o là Äại tẩu của hắn â Liá» u thá».
âCó tin gì chÆ°a?â â Thôi Minh Húc báºt dáºy há»i, ngón tay miết lên nghiên má»±c, xúc cảm trÆ¡n trượt nhẵn má»n, cảm giác mát lạnh từ Äầu ngón tay chạy và o trái tim, cháºm rãi chuyá»n hóa thà nh má»t sá»± chua chát. Nếu Äáºu tháºt thì tất cả má»i chuyá»n trong Tá» phủ sẽ trá» thà nh má»t giấc chiêm bao tháºt sá»±.
Khóe môi Liá» u thá» cong lên, yên lặng gáºt Äầu.
âLà â¦â â Không dám nói tiếp, cánh tay chá»ng xuá»ng mặt bà n hÆ¡i run, Thôi Minh Húc tha thiết nhìn nét mặt khó Äoán của Liá» u thá».
âChúc mừng tiá»u thúc. Là nhá» giáp Äá» lục danh [6].â â Không phải trạng nguyên.
Má»t tia sét Äánh xuá»ng giữa bầu trá»i quang Äãng, Äánh xuá»ng giữa Äá»nh Äầu.
Ngoà i cá»a sá», cảnh xuân tÆ°Æ¡i Äẹp, tÆ¡ liá» u tung bay, nhà nh Äà o hoa ná» rạng rỡ, hấp dẫn má»t Äôi bÆ°á»m bá»i há»i lÆ°u luyến nÃu kéo không muá»n rá»i giữa những cánh hoa, có má»t khóm hoa mà u há»ng rất bắt mắt rá»±c rỡ, giá»ng nhÆ° mà u của áo trạng nguyên.
âQuan sai báo tin mừng còn Äang chá» á» sảnh ÄÆ°á»ng, má»i tiá»u thúc thay y phục⦠SÄ© tá» thiên hạ hà ng nghìn hà ng vạn, có ngÆ°á»i thi hÆ¡n mÆ°á»i nÄm vẫn chá» là con sá» không, có thá» thi Äáºu Äó là Äại há». Những viá»c sau nà y phải dá»±a và o tạo hóa của má»i ngÆ°á»i cÅ©ng nhÆ° công trạng khi là m quan, trạng nguyên thì sao, bảng nhãn thì sao, Äá»u chá» là những hÆ° danh⦠Bây giá» Äại ca Äá» Äang hà o hứng, tá» Äã nói chuyá»n của Äá» và Ngá»c cô nÆ°Æ¡ng vá»i phu quân, phu quân cÅ©ng không tức giáºn. Lần tá»i Äá» nói thêm và i lá»i tá»t Äẹp vá»i phu quân, có lẽ là sẽ Äược thôiâ¦â
Những gì Liá» u thá» nói Thôi Minh Húc Äá»u không nghe Äược, tâm nguyá»n hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i nÄm nhÆ° dã trà ng xe cát, trong Äầu, trong tim Äá»u là những lá» há»ng, còn tÃnh gì tá»i kháng chá» cÆ°á»i Ngá»c Phiêu Phiêu? Ná»±c cÆ°á»i. TrÆ°á»c kia thanh thế rung trá»i không coi ai và o mắt, e sợ cho ngÆ°á»i trong thiên hạ chẳng hiá»u thấu suy nghÄ© trong lòng mình, sau nà y là m thế nà o Äá» Äá»i mặt thế nhân Äây?
Giá»ng nhÆ° vô sá» lần ngẩng Äầu ưỡn ngá»±c tán gẫu vá»i Tá» Gia: âChá» ta Äáºu trạng nguyênâ¦â â Dứt lá»i mặt mà y tÆ°Æ¡i tắn, cÆ°á»i Äến khà thế tung bay. Hiá»n tại nghÄ© Äến chá» cảm thấy buá»n cÆ°á»i. Hắn Æ°ng thuáºn vá»i Tá» Gia, khi cưỡi ngá»±a dạo phá» sẽ dẫn y Äi cùng, lúc quỳnh lâm ẩm yến [7] sẽ lén dà nh lại má»t ly ngá»± rượu cho y. Ngá»c tá», ngá»± rượu không phải y cÅ©ng Äược thÆ°á»ng má»t ly. Ngá»c tá» cÅ©ng rất nghiêm túc nói lại: âÄó là Äá» trạng nguyên uá»ng, không giá»ng nhau.â â Thá»±c sá»± là má»t tên ngá»c tá».
Ngoà i phòng có ngÆ°á»i thông báo: âTam thiếu gia, Tá» Äại nhân Äến chúc mừng.â
Sợ của gì trá»i trao của Äó, vì sao lúc Thôi Minh Húc cháºt váºt, ngÆ°á»i Äầu tiên chạm mặt nhất Äá»nh phải là tên Tá» Gia kia? Giá»ng nhÆ° sao quả tạ Äến báo tang váºy.
âKhông gặp!â
Dùng hết sức hét vá»ng ra ngoà i, Thôi Minh Húc trừng mắt nhìn nghiên má»±c trên bà n. Tên ngá»c tá» kia⦠Nếu không phải ù ù cạc cạc hôn y, nếu không phải muá»n trá»n y mà không rõ lý do, nếu không phải cứ nhá» thÆ°Æ¡ng y má»t cách khó hiá»u thì hắn⦠Những viá»c không nhÆ° ý á» trong trÆ°á»ng thi Äá»u là vì y!
Oán niá»m bá»c phát.
Chú thÃch:
[1] Thiên kiá»u bách má»: ý chá» ngÆ°á»i con gái lá»n lên dáng vẻ xinh Äẹp, quyến rÅ© Äá»ng lòng ngÆ°á»i.
[2] Thiên há»i bách chuyá»n: miêu tả sá»± xoay vòng Äược lặp Äi lặp lại hoặc má»t quá trình phức tạp, còn có má»t cách giải thÃch khác nữa là Äã trải qua nhiá»u sá»± khó khÄn trắc trá».
[3] Bức liá» n mẫu ÄÆ¡n phú quý: trong phong thủy, hoa mẫu ÄÆ¡n Äược xem là biá»u tượng của sá»± phú quý, già u sang. Äá»ng thá»i, mẫu ÄÆ¡n còn là loà i hoa biá»u trÆ°ng cho sắc Äẹp, tình duyên và hạnh phúc hôn nhân. ChÃnh vì váºy khi chÆ°ng mẫu ÄÆ¡n trong má»t chiếc bình Äẹp, ngÆ°á»i ta sẽ gá»i nó là biẻu tượng âPhú quý bình anâ.
[4] Äại ÄÄng khoa, Tiá»u ÄÄng khoa: Theo phong tục Trung quá»c, ngà y xÆ°a có tiá»c lá»n gá»i là ÄÄng khoa gá»m có Äại ÄÄng khoa và tiá»u ÄÄng khoa. Äại ÄÄng khoa là tiá»c mừng các tân khoa thi Äá» bảng và ng. Tiá»u ÄÄng khoa là tiá»c cÆ°á»i mừng các tân khoa thà nh láºp gia thất. Ngà y xÆ°a, Khá»ng giáo rất tôn trá»ng sÄ© phu, lấy công danh Äá» Äạt là m trá»ng nên khi Äá» Äạt gá»i là Äại ÄÄng khoa, có công danh rá»i má»i láºp gia thất gá»i Tiá»u ÄÄng khoa.
[5] ÄÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng Quan, Cầu Äá»c má»c:
ÄÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng Quan: chá» con ÄÆ°á»ng qua DÆ°Æ¡ng Quan â nay thuá»c phÃa tây nam, huyá»n Äôn Hoà ng, tá»nh CamTúc â Äi Tây Vá»±c, sau nà y và vá»i tiá»n Äá» sáng lạn thênh thang.
Cầu Äá»c má»c: cầu khá» hay Äược và vá»i con ÄÆ°á»ng gian nan, hiá»m trá».
[6] Nhá» giáp Äá» lục danh (äºç²ç¬¬å å):
Äá» nhá» giáp (Hoà ng giáp) là má»t danh hiá»u của há»c vá» Tiến sÄ© trong há» thá»ng thi cá» Nho há»c thá»i phong kiến tại Trung Quá»c, Viá»t Nam. Loại danh hiá»u nà y Äược xác Äá»nh trong kỳ thi Äình còn gá»i là tiến sÄ© xuất thân. Vì Äứng thứ hai trong há» thá»ng các loại há»c vá» tiến sÄ©, trên Äá» tam giáp, nhÆ°ng dÆ°á»i Äá» nhất giáp tức tam khôi (trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa) nên còn gá»i là Äá» nhá» giáp tiến sÄ© xuất thân. Loại nà y không chia báºc, chá» xếp thứ tá»±, ai Äá» cao hÆ¡n Äược xếp á» trên. Khi bá» quan Äược lÄ©nh chức có hà m tòng thất phẩm.
á» Äây, Thôi Minh Húc Äứng thứ sáu trong Äá» nhá» giáp.
[7] Quỳnh lâm ẩm yến (ç¼æ饮宴): tiá»c rượu trong vÆ°á»n hoa quỳnh. á» Äây ý chá» bữa tiá»c chúc mừng trạng nguyên Äược tá» chức trong cung. Trạng nguyên sẽ Äược hoà ng thượng ban rượu mừng.