Ngụy Quốc Công phủ, một thân ảnh hơi béo, cõng tay nải, lén lút đi dọc theo tường viện bên đường nhỏ tới gần cửa hông, lấm la lấm lét mà nhìn xung quanh một phen, xác định không có ai, mới đi nhanh mà xoay người ra cửa sau, liền muốn mở cửa ra chuồn đi.
“Khương ma ma, ngươi khuya khoắt chính là muốn đi chỗ nào?”
Đột nhiên, bốn phía ánh sáng bùng lên, đội trưởng đội thị vệ lãnh một đội thị vệ đeo đao, trong tay giơ cao ánh lửa, vây quanh Khương ma ma.
“Ta, cháu trai nhà ta bị bệnh, ta về nhà đi xem……” Mắt thấy bị mười mấy thị vệ cao lớn cường tráng vây quanh, biết là trốn không thoát, Khương ma ma cuống quít tìm cớ, trên lưng mồ hôi lạnh đã thấm ướt xiêm y.
“Lời này ngươi nói với quốc công gia đi.” Thị vệ đội trưởng cười lạnh một tiếng, giơ tay vung lên, hai thị vệ thân cường thể tráng đi lên trước, trực tiếp đem Khương ma ma nhấc lên, “Mang đi!”
……
Chính viện, Khương thị phân phó việc cho Hạ Hà, mới vừa nằm lên giường chuẩn bị ngủ, liền nghe được trong viện truyền đến một trận ồn ào.
Khương thị nhíu mày, bực bội mà từ trên giường ngồi dậy, duỗi tay kéo lên màn lụa, giương giọng hỏi: “Hạ Hà, là ai ở bên ngoài làm ầm ĩ?”
Giọng nói rơi xuống đất, bên ngoài lại an tĩnh không tiếng động, không có người trả lời nàng.
Khương thị sinh lòng nghi ngờ, vội vàng mang giày xuống giường, bước nhanh đi ra nội thất.
“Đây là……” Vừa nhấc mắt, Khương thị liền thấy hai tên thị vệ áp Hạ Hà quỳ trên mặt đất, trên gương mặt tuấn mỹ của Ngụy Quốc Công là một vẻ âm trầm.
“Quốc công gia, đây là làm sao vậy? Hạ Hà là đại nha hoàn của ta, nàng là người hầu hạ……” Khương thị vội vàng đi phía trước hai bước, muốn cùng Ngụy Quốc Công kéo người.
“Đem người mang vào.” Ngụy Quốc Công trầm giọng mở miệng, đánh gãy lời Khương thị.
Khương thị quay đầu lại nhìn về phía cửa, chỉ thấy hai tên thị vệ áp Khương ma ma tiến vào, trên tay dùng một chút lực, liền đem Khương ma ma ấn quỳ gối trên mặt đất.
“Này……” Khương thị trên mặt lộ ra biểu tình giật mình, vội kéo Khương ma ma đến gần một bước, quan tâm lên tiếng: “Khương ma ma, ngươi đây là có chuyện gì? Ngươi không phải nói phải về nhà thăm cháu trai đang sinh bệnh sao?”
“Phu nhân, lão nô xác thật là phải về nhà thăm cháu trai, đi đến nửa đường đã bị quốc công gia gọi người ngăn lại.” Khương ma ma buông đầu, ra vẻ vừa ủy khuất lại vừa khó xử.
“Ta đã biết.” Khương thị quay đầu, dùng đôi mắt ánh nước nhìn về phía Ngụy Quốc Công, thanh âm nhu mềm giúp Khương ma ma nói chuyện, “Quốc công gia, Khương ma ma là ta thân đồng ý cho bà về nhà, nhà bà ấy có cháu trai sinh bệnh yêu cầu người chiếu cố, ông cho bà trở về đi.”
“Cháu trai sinh bệnh?” Ngụy Quốc Công nhìn chằm chằm Khương thị, buồn cười một tiếng, giơ tay từ trên tay thị vệ tiếp nhận tay nải của Khương ma ma, duỗi tay sờ liền từ trong bao lấy ra một chồng ngân phiếu, “Thăm bệnh mà cần nhiều bạc như vậy sao?”
Khương thị nhìn thoáng qua ngân phiếu trên tay Ngụy Quốc Công, cố gắng trấn định nói: “Cái này, đây là ta đưa cho Khương ma ma tiền xem bệnh cháu trai.”
“Mấy trăm lượng bạc? Nhiều tiền như vậy, có thể khám ra bệnh gì?” Ngụy Quốc Công đi phía trước tới gần một bước, khí thế hắn cường đại, giống như một tòa núi lớn đè xuống, “Phải tốn nhiều tiền trị bệnh như vậy, đại khái chắc cũng không chữa khỏi được, ngươi nói có phải hay không, Khương thị?”
Lời tuy nói hàm súc, nội dung lại không đơn giản, không chữa khỏi được, vậy đi tìm chết đi, hắn lấy tánh mạng người nhà Khương ma ma ra uy hiếp. Khương thị trên trán mồ hôi lập tức lăn xuống, nàng siết chặt khăn trong tay run rẩy thanh âm nói: “Quốc công gia, đó tốt xấu cũng là một mạng người.”
Ngụy Quốc Công cũng không thèm nhìn tới bà ta, hừ một tiếng, không chút nào để ý nói: “Vậy cùng ta có quan hệ gì đâu?”
Nghe lời uy hiếp như thế, Khương ma ma quỳ trên mặt đất rốt cuộc kiên trì không được, nhà nàng cũng chỉ có một cháu trai bảo bối, đó là mệnh căn tử địa của bà, nếu nó có chuyện gì, bà cũng không sống được.
“Quốc công gia, cháu trai lão nô không có sinh bệnh, lão nô cầu xin ngài đừng thương tổn hắn, lão nô là nghe lời phu nhân phân phó mới đi Khương phủ truyền tin.” Khương ma ma luống cuống, rốt cuộc mang không nổi áp lực mà nói lời thật.
“Đưa tin gì?” Ngụy Quốc Công lạnh lùng hỏi.
Khương ma ma đối mặt với uy thế của Ngụy Quốc Công, lo lắng cho cháu trai mình, bà biết Ngụy Quốc Công không phải người bình thường, đối phó với một nhà già trẻ của bà quá dễ dàng, bà không dám nói dối, thành thành thật thật mà nói: “Phu nhân để lão nô trở về nói cho Khương lão phu nhân, nói tam tiểu thư đối với bà bất kính, bà ở Quốc công phủ quá không hài lòng, để Khương lão phu nhân suy nghĩ biện pháp.”
“Chỉ nhiêu đó? Không có cái khác?”
“Vâng, chỉ vậy, thật sự không có cái khác, lão nô không dám lừa ngài.” Khương ma ma nói xong liền quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên.
“Đem bà ta dẫn đi, nhốt ở phòng chất củi trông giữ cho tốt.” Ngụy Quốc Công bực bội mà vẫy vẫy tay, thị vệ trực tiếp liền đem Khương ma ma kéo đi.
Nhìn Khương ma ma bị kéo đi, Khương thị nội tâm thấp thỏm bất an theo, nàng biết sự tình đã bại lộ, thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nước mắt nói đến là đến, theo khuôn mặt mà chảy xuống, khóc cầu nói: “Quốc công gia, ta sai rồi, ông tha thứ cho ta lúc này đây đi, ta cũng là nhất thời hồ đồ.”
“Nhất thời hồ đồ?” Ngụy Quốc Công nhướng mày, lời nói Khương thị hắn một chữ đều không tin. Thẩm Hinh Dung là bảo bối khuê nữ của hắn, là nghịch lân của hắn, đụng vào hắn thì có thể, nhưng đụng đến con gái hắn thì không thể được. Hắn tuy rằng có một gương mặt soái đại thúc mê người, nhưng thời điểm tức giận cũng đáng sợ tương đương. Hắn nhìn chằm chằm Khương thị, thanh âm nói chuyện lạnh băng, giống như từ địa ngục tới đòi mạng, “Ngươi thân thể không tốt, cũng không có tâm quản gia, không bằng đi ra ngoại thành thôn trang nghỉ ngơi đi, trên thôn trang mát mẻ, cũng thích hợp cho ngươi dưỡng bệnh.”
Khương thị lập tức bị lời hắn nói dọa cho trắng mặt. Trên đường rời khỏi thành đi thôn trang chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh, nói không chừng trên đường gặp sơn phỉ, rơi xuống vách núi mà chết. Nàng không thể ra khỏi thành, tuyệt đối không thể ra khỏi thành!
“Không không không, quốc công gia, ta sai rồi, ta biết sai rồi, ta về sau không tìm tam tiểu thư gây phiền toái nữa, nàng nói cái gì chính là cái đó, ta liền an cư ở trong sân viện này, cửa cũng không bước ra một bước.”
“Ta cầu xin ngài, để cho ta lưu lại trong phủ, đừng đuổi ta đi thôn trang mà.”
“Đúng rồi, ta có thể đi tìm tam tiểu thư xin lỗi, cầu tam tiểu thư tha thứ.”
“Quốc công gia, ngài tạm tha cho ta đi, ta cũng không dám nữa……”
Khương thị luống cuống hoàn toàn, khóc đến rơi lệ đầy mặt, chỉ nghĩ đến việc lưu lại tại trong phủ bảo mạng sống, cái gì cũng không dám suy nghĩ.
Ngụy Quốc Công híp lại hai mắt nhìn chằm chằm Khương thị, thấy bà ta khóc đến không còn hình tượng toàn, đúng là bị dọa sợ.
“Không đến thôn trang tĩnh dưỡng cũng được, vậy cấm túc đi, quản gia trước đó thì giao cho Dương di nương.”
Dương di nương chính là mẹ đẻ Thẩm Hinh Nhã, nàng đã từng là đại nha hoàn bên người Ngô Uyển Thu. Thời điểm Ngô Uyển Thu còn sống, đã làm chủ nâng người, nên cả đời bà đều xem Ngô Uyển Thu là chủ tử, cũng là người Ngụy Quốc Công có thể tín nhiệm.
Khương thị hiện tại chỉ nghĩ đến việc giữ lại cái mạng là tốt rồi, ai quản gia không phải điều quan trọng nhất, bà ta chảy nước mắt, thấp thấp lên tiếng “Vâng.”
……
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Hinh Dung rời giường rửa mặt chải đầu, mới từ Hồng Lăng biết được tin tức Khương thị bị cấm túc.
“Phu nhân cũng xứng đáng thôi, ai kêu bà ta đối xử với tam tiểu thư không tốt!” Hồng Lăng một bên chải đầu choThẩm Hinh Dung, vừa nói tin tức của Khương thị, nàng không thích Khương thị, nghe được bà ta xui xẻo liền cao hứng.
Thẩm Hinh Dung vẫn luôn an tĩnh mà nghe Hồng Lăng nói chuyện, một câu cũng chưa nói.
Dùng qua cơm sáng, Thẩm Hinh Lệ cùng Thẩm Hinh Nhã liền lại đây cùng Thẩm Hinh Dung đi đến phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa tham gia Thưởng Hà yến.
Lúc này, đại tiểu thư Thẩm Hinh Nhã đang ở trong phòng, người vừa giao quyền quản gia – Dương di nương lôi kéo tay Thẩm Hinh Nhã, vẫn như thường lệ cẩn thận dặn dò: “Con hôm nay đi theo tam tiểu thư cùng nhau ra cửa, nhớ phải cẩn thận, chiếu cố tốt tam tiểu thư, đừng làm cho ai khi dễ nàng.”
“Con biết.” Thẩm Hinh Nhã vẻ mặt ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, Dương di nương đều là như thế này, dặn nàng phải chiếu cố tốt Thẩm Hinh Dung, Thẩm Hinh Dung là muội muội nàng, nàng vẫn luôn đem chuyện này ghi tạc trong lòng.
“Vậy con đi thôi.” Dương di nương sờ sờ đầu Thẩm Hinh Nhã, tiễn nàng ra cửa.
Bên kia, trong phòng nhị tiểu thư Thẩm Hinh Lệ, Chu di nương chính là vẻ mặt nghiêm túc mà cùng Thẩm Hinh Lệ nói chính sự, “Hiện giờ Khương thị bị cấm túc, Dương di nương bắt được quyền quản gia, tuy rằng chúng ta có tiền, ăn cái gì cũng không cần xem sắc mặt Dương di nương, nhưng nàng ta hiện tại vẫn là người quản gia, không gây chuyện thì sẽ không có chuyện (*); chúng ta tốt nhất không nên cùng nàng ta xung đột chính diện, miễn cho gây hại.”
(*) “Giảo nhân đích cẩu bất khiếu, hội khiếu đích cẩu bất hội giảo nhân”: Không gọi chó thì nó sẽ cắn, gọi chó nó sẽ không cắn. Ở đây tác giả dùng [hội “giảo nhân đích cẩu bất khiếu”] nên mình dịch vậy. Bạn nào thấy không đúng góp ý cho mình nha.
“Di nương, người có thấy phiền hay không!” Thẩm Hinh Lệ soi gương mặt trang điểm của mình, căn bản không để tâm nghe lời lải nhải của Chu di nương.
Chu di nương tức giận dùng ngón tay chọc cái trán Thẩm Hinh Lệ, cả giận: “Ta đây là vì tốt cho ngươi! Ta tuy là người được lão phu nhân làm chủ nâng vào phủ, nhưng lão phu nhân đã chết nhiều năm như vậy, cha ngươi lại không thế nào bước vào viện ta, ta tuổi già cũng chỉ có thể dựa vào ngươi. Ngươi nếu là gả đến nơi tốt, ta về sau cũng có thể đi theo ngươi gà chó lên trời!”
Thẩm Hinh Lệ nhướng mày với khuôn mặt diễm lệ trong gương, gả đến nơi tốt, nàng đương nhiên phải gả đến nơi so với tất cả mọi người đều phải tốt nhất!