• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng đã xảy ra trò hề như vậy, chắc hẳn Jack Trương da mặt luôn luôn dày cũng cảm thấy chột dạ, quả nhiên cả ngày sau đó cũng không nhìn thấy gã, bất quá thật tốt, bớt đi nhị thế tổ……khiến Khúc Nhạc ngột ngạt.

Khúc Nhạc thu dọn gọn văn kiện, khi tan tầm nhận được điện thoại của bạn già An Khúc.

Vẫn là bất cần đời quen thuộc như cũ: “Nè, Nhạc tử, tôi có 1 tin xấu, 1 tin tốt muốn nói với với ông, ông muốn nghe cái nào trước hả?”.

Khúc Nhạc ra khỏi văn phòng, đúng lúc thang máy không có ai, điềm tĩnh đi vào, “Được rồi, rất lâu rồi mới liên lạc với tôi, xả tin xấu  tin tốt gì chứ, có thấy nhàm chán hay không hả?”.

Điện thoại bên kia có chút cuống lên, “Nói mau, muốn nghe tin tốt hay là xấu trước hả?”.

Khúc Nhạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Nghe tin xấu trước đi”.

Cha mẹ của Khúc Nhạc sớm qua đời, do thân thích là dì Hai nuôi lớn, tốt nghiệp trung học liền cắt đứt liên hệ cùng bên kia, lúc học đại học cũng nhận không ít sự giúp đỡ của An Khúc, cho nên mười mấy năm qua, cho dù mài đi rất nhiều góc cạnh, bọn họ vẫn duy trì quan hệ bạn bè như cũ. Không cha không mẹ, ngoại trừ 1 người bạn An Khúc thì Khúc Nhạc thật đúng là người không có chỗ dựa, cho nên anh thói quen nghĩ sự việc tới tình huống xấu nhất.

Bên An Khúc im lặng một hồi mới nói: “Có phải buổi sáng hôm nay công ty ông có 2 người tới gây rối không?”.

Khúc Nhạc kinh ngạc, nói: “Đúng, sao ông biết được vậy?”. Anh mơ hồ có loại dự cảm sự tình không ổn, lời nói tiếp theo của An Khúc ứng nghiệm ứng nghiệm.

An Khúc: “Này, ông  mau mau coi Weibo đi, lớn chuyện rồi! Hẳn là nhân viên bên trong công ty ông chụp ảnh rồi đăng lên”.

Khúc Nhạc mở  Weibo, trong lòng lộp bộp trầm xuống.

Trên đó rõ ràng đăng tấm hình buổi sáng hôm nay cha mẹ Sophie đại náo công ty, mà ảnh chụp vai chính Khúc Nhạc bị khoanh 1 vòng tròn đỏ, kèm theo đặc tả và miêu tả thân phận của Khúc Nhạc, Trong đó làm người khác chú ý nhất chính là tít “Tội phạm giết người”, “Ác quỷ”, “Cầm thú”.

An Khúc bên kia dặn, nói: “Hiện tại ông ở đâu? Công ty? Nghe rõ nè, hiện tại ông tốt nhất không nên tới nơi công cộng, mau mau tìm 1 chỗ an toàn, tôi tới đón ông!”.

“Đinh” 1 tiếng, thang máy tới lầu một.

Cửa chỉ mở 1 cái khe nhỏ, phóng viên nhìn tới Khúc Nhạc trong thang máy thì lập tức giơ cameras ùa lên.

“Xin hỏi anh có liên quan tới cái chết của Sophie không?”.

“Xin hỏi Khúc quản lí có ý kiến gì với cái chết của Sophie không?”.

“Xin hỏi anh có muốn nói cái gì với cha mẹ của Sophie không?”.

“Xin hỏi anh thấy thế nào với xưng hô Khúc cầm thú?”.

………

Một tay Khúc nhạc che ở trước mặt, một tay nhanh chóng ấn nút đóng cửa thang máy, trong đám người có một người vọt tới đằng trước định ngăn cản thang máy đóng cửa, nhưng vẫn là chậm 1 bước, cửa thang máy đóng lại.

Đụng tới loại sự kiện thình lình xảy ra này, nếu là thằng nhóc hỉ mủi chưa sạch, chưa trải sự đời thì chỉ sợ sẽ kích động khiếp sợ tới không biết làm sao, nhưng mà Khúc Nhạc ngoại trừ kinh ngạc lúc ban đầu ra thì đều không có một chút hoảng hốt thậm chí ngay cả phẫn nộ, ngược lại một mảnh bình tĩnh.

Trong thang máy, Khúc Nhạc mặt than tự hỏi bước (đi) kế tiếp.

Đầu tiên, trốn ở trong thang máy không phải kế lâu dài, hiện tại đám phóng viên này hẳn là đã chặn ở cửa thang máy tầng 2, thang máy nhất định sẽ dừng ở đó, mà Khúc Nhạc khẳng định tránh không khỏi.

Nếu tránh không khỏi thì anh phải đối mặt ngờ vực vô căn cứ và chất vấn của mọi người như thế nào đây?

Chiếu phản ứng vừa rồi, chỉ sợ anh còn chưa mở miệng sẽ bị nước miếng ùn ùn kéo tới làm chết đuối luôn. Lại hoặc là anh mở miệng giải thích thì chỉ sợ cũng sẽ bị cho rằng là nói xạo, bất quá là cung cấp căn cứ chân thật cho những lời “Kẻ có tiền ỷ thế hiếp người, kiêu ngạo càn quấy” thôi.

Tới tầng 2, thang máy quả nhiên dừng lại, cửa mở trong nháy mắt liền chen vào một đống phóng viên tùy thời chờ đợi, Khúc Nhạc đành phải vừa nhún nhường vừa liều mạng xông ra khỏi vòng vây. Phóng viên vẫn đeo bám sít sao như cũ, thậm chí có người cứ túm Khúc Nhạc, không cho Khúc Nhạc cử động.

Khúc Nhạc dùng sức kéo cái tay gây rối của đối phương, lớn tiếng nói: “Xin anh tự trọng!”.

Tên phóng viên kia lập tức tận dụng cơ hội, hỏi: “Xin hỏi anh rốt cuộc có quan hệ gì với Sophie? Thật sự giống như lời của cha mẹ Sophie, anh là người yêu của cô ấy sao? Xin hỏi anh có biết cô ấy là thiếu nữ vị thành niên hay không?”.

Lui không thể lui, rốt cuộc nên đối mặt, Khúc Nhạc nói: “Tôi không biết lời đồn tới tột cùng như thế nào, nhưng nếu tôi thật có liên quan tới chuyện này thì cũng là việc cảnh sát sẽ xử lý. Bất quá tôi tin cây ngay không sợ chết đứng, cảnh sát sẽ lấy lại công bằng cho tôi, cũng hy vọng nhóm đồng chí phóng viên không nên bị ngôn luận 1 phía che mắt!”.

Tên phóng viên kia đang định mở miệng, đã bị sức lực tới từ phía sau một phen đẩy ra, người tới đeo khẩu trang, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, túm Khúc Nhạc chạy hướng làm việc ở tầng 2, sau khi rẽ mấy lần, thành công bỏ lại đám người kia.

Rời đi từ của sau, hai người ngồi ở trong xe.

Người nọ một phen gỡ khẩu trang, thở hổn hển, “Fuck, sắp nghẹn chết tôi rồi!”.

Khúc Nhạc nghe vậy thì cười hì hì, “Giỏi ghê An Khúc, nhìn không ra cư nhiên chạy trốn nhanh như vậy, đều vượt qua Lưu Tường rồi”.

An Khúc tức giận nói: “Ông còn cười hả! Nếu không phải vì ông thì tôi đường đường chủ tịch của Khúc Nghệ cần gì giống như ăn trộm chứ! Thiệt nhiều năm không chạy như vầy rồi, thật sự là già rồi”.

An Khúc chỉ nhỏ 1 tuổi so  với Khúc Nhạc, 34 tuổi, đối đàn ông mà nói chính là năm thịnh (hưng thịnh, ăn nên làm ra, mọi chuyện đều suôn sẽ), căn bản không già, hơn nữa gã có khuôn mặt baby, khi cười có 2 má lúm đồng tiền. Một khuôn mặt như vậy nói lời than thở như vậy khiến cho Khúc Nhạc không biết nên khóc hay cười.

Khúc Nhạc nói: “Tôi đây thật nên cám ơn An đổng. Bây giờ chúng ta đi đâu?”.

An Khúc trưng ra  1 cái biểu cảm “Ông biết điều đấy”, nói: “Đi 1  chỗ an toàn đê”.

Xe dừng ở phía sau 1 khách sạn cao cấp ở phố thương mại, An Khúc dẫn Khúc Nhạc vào câu lạc bộ cao cấp tên là Chân Ái Thiên Sứ.

Nhìn quầy bar mờ tối và le lói mấy khách nhân quần áo chỉnh tề thì Khúc Nhạc bĩu môi nói: “So với Chân Ái Thiên Sứ thì tôi càng thích Mùa Xuân Ảnh Lâu”.

An Khúc dùng tay ra hiệu với bartender ở quầy bar, ngồi xuống ở vị trí cạnh cửa sổ, nói: “Mùa Xuân Ảnh Lâu, nó làm gì?”.

Khúc Nhạc nói: “Bán thân”.

An Khúc vốn làm điệu bộ một tay chống cằm, một tay tao nhã cầm ly rượu chân cao, nghe vậy phun ra một ngụm rượu Blue Wave ra, chỉ vào Khúc Nhạc, muốn nói lại thôi.

Khúc Nhạc lơ đểnh, “Dù sao 2 chỗ này cũng không khác nhau lắm, bán thân và bán xuân cũng không khác nhau”. Khác nhau chính là mẫu mã nơi này khá tốt thôi, nhưng anh vẫn cảm thấy Mùa Xuân rất tốt, về phần vì sao? Ngay cả chính anh cũng không biết.

Đối với Khúc Nhạc công khai hạ lưu, còn không biết xấu hổ này thì An Khúc tự hỏi sao gã vẫn còn chưa thích ứng nữa.

Xoa xoa miệng, An Khúc trầm giọng hỏi: “Lần này có người đặc biệt làm lớn chuyện lên, mục tiêu chỉ thẳng về ông, không phải ông chọc phải người không nên dây vào chứ?’.

Khúc Nhạc không rõ nguyên cớ, “Tôi có thể chọc tới ai chứ? Có thể chọc đã sớm chọc”.

An Khúc một đầu hắc tuyến, cho nên mới nói nên chọc thì đều chọc xong rồi, kẻ thù nhiều lắm, không biết là ai?

Khúc Nhạc đột nhiên cười tủm tỉm, nói: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ ông liền chưa từng nghi ngờ tôi sao?”.

An Khúc: “Nghi ngờ ông cái gì? Giết người? Dụ dỗ – gian dâm cô gái vị thành niên? Thôi đi, ông là Gay, có khả năng sao?”.

“Nói ông tin tôi bộ khó lắm sao?”. Khúc Nhạc lại bắt đầu lại phạm tiện, “Ông chính là cái loại thuộc tính ngạo kiều, trong lòng yêu tôi nhưng khó mở miệng, nói đi, thật ra ông yêu tôi rất nhiều năm rồi?”.

An Khúc làm ra vẻ mặt ghét bỏ, “Ọe, thật mắc ói, tôi là người đã có vợ rồi, đừng phá tôi! Tôi thấy gần đây ông rất thoải mái, như thế nào, có người yêu rồi hả?”.

Khúc Nhạc ra vẻ bí hiểm, nói: “Không thể nói, không thể nói, Một tin tốt khác là gì? Tôi rất xui xẻo rồi, mau cho tôi tin siêu vui đi”.

“Siêu vui cái đầu ông!”. An Khúc nói: “Một tin tốt khác chính là chúc mừng ông đi ăn máng khác!”. (đổi nghề, đổi nơi công tác)

Khúc Nhạc giật nảy người, nói: “Tôi đi ăn máng khác khi nào, ông còn biết trước hơn tôi nữa?”.

An Khúc lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh xắn, chỉ vào chính mình, cười nói: “Hiện tại chủ tịch của Khúc Nghệ chính thức thông báo cho ông, đồng chí Khúc Nhạc, mau tới công ty của tôi cúc cung tận tụy tới chết rồi hẵng đi”.

Trước đó khi mới vừa tốt nghiệp đại học thì An Khúc cầm tài trợ từ cha gã tới tìm Khúc Nhạc, hy vọng 2 người bọn họ có thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp, nhưng Khúc Nhạc từ chối. An Khúc có tài chính, có năng lực, nhưng Khúc Nhạc thì sao? Không xu dính túi, Khúc Nhạc không là gì cả, cái gì đều không có. Gây dựng sự nghiệp, xiết bao gian khổ.

Cho nên Khúc Nhạc từ chối An Khúc, cam nguyện lựa chọn cuộc sống làm công nhất thành bất biến (đã hình thành thì ko thay đổi) cho người khác, 10 năm trôi qua, coi như là có chút thành tựu. Nhưng so với An Khúc, chỉ là danh hiệu chủ tịch Khúc Nghệ kim quang lòe lòe của đối phương có thể đè bẹp Khúc Nhạc.

Khúc Nhạc trầm lặng.

An Khúc không ngừng cố gắng, “Tuy rằng hiện tại  thành tựu của Khúc Nghệ không thể so sánh với PI, nhưng theo danh dự hiện tại của ông thì chỉ sợ sẽ rất khó tiếp tục làm ở đó, dù sao ông chính là quản lí phòng đối ngoại, đại diện cho hình tượng của công ty”.

Nhìn thấy sự khôn khéo không thèm che dấu trong mắt bạn già thì Khúc Nhạc đột nhiên cảm thấy uống cái gì đều nhạt nhẽo vô vị, “Hôm nay cám ơn ông đã giúp đỡ. Tôi sẽ suy nghĩ việc này”. Dứt lời liền đứng dậy bước nhanh rời đi.

Cho tới khi bóng dáng Khúc Nhạc biến mất thì Khúc An mới thu hồi ánh mắt, “Nhạc tử ngu ngốc”.

Khúc Nhạc đi xe trở về nhà, nhìn cửa sổ tầng 33 đóng chặt, một mảnh tối thui, bước nhanh lên thang máy, lại chạy vội tới chạy vội tới, mở cửa ra.

“A Lan?”.

Trong nhà một mảnh yên tĩnh.

Ném mạnh bao công văn xuống đất, “Trốn đủ chưa? Cậu lăn ra đây cho tôi! Đồ nhát gan! Cậu quả thực chính là  nỗi sỉ nhục của quỷ!”.

Một thanh âm sâu kín đột nhiên vang lên từ phía sau, “Khúc Nhạc……..”.

Khúc Nhạc cả kinh, “Mịa nó, cậu có thể không cần đột nhiên toát ra hay không! Mấy ngày nay cậu đi đâu?”.

A Lan yên lặng bay tới cạnh sô pha, ngửa đầu nhìn Khúc Nhạc đứng ở trước mặt, “Tôi vẫn đều ở nhà”.

Nhà?

Trong lòng Khúc Nhạc cảm thấy khó chịu, cho dù tự tiện đem nơi này làm nhà, nếu trở thành nhà, vì sao bởi vì một chút việc nhỏ liền bỏ nhà đi bụi?

Khúc Nhạc nhặt bao công văn vừa rồi dùng để hả giận lên, khí đen của a Lan nhanh hơn 1 bước so với anh, khí đen cuốn bao công văn nặng trịch vững vàng đưa tới trên tay Khúc Nhạc.

Nhìn về phía a Lan, a Lan mặt than, tựa hồ hành vi vừa rồi là do một con quỷ khác làm.

Khúc Nhạc bỏ bao công văn xuống, nói: “Vậy vì sao mỗi lần tôi tìm cậu thì cậu cũng không xuất hiện?”.

A Lan: “………”

Khúc Nhạc nói: “Nói, đã đi đâu hả”. Anh căn bản không ý thức được loại giọng điệu chất vấn này giống như vợ chất vấn chồng khi về trễ.

A Lan nói: “Cục cảnh sát”.

Khúc Nhạc hoảng sợ, “Cậu đi cục cảnh sát làm gì?”.

A Lan: “Giết người”.

Mịa!

Vừa mới là anh sản sinh huyễn thính đi, kỳ thật Alan là nói cậu ta đi cục cảnh sát  xắt hành đi!

Khúc Nhạc không thể tin được, ngây ngốc xác nhận lại một lần, rốt cục sụp đổ, đích xác tin con quỷ trước mắt này đang vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng như không), bám sát anh bàn luận vấn đề giết người. Quả nhiên nhân quỷ thù đồ (người và quỷ khác nhau), khác biệt này cũng quá lớn!Loại chấn động so sánh với khi biết được chính mình thành “tội phạm giết người” thì quả thực chính là khác biệt của  con cọp và con mèo, Khúc Nhạc lập tức cảm thấy cảnh ngộ hôm nay của chính mình chính là quả thực là việc cỏn con, không đáng nhắc tới.

Khúc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Vậy…….cậu giết ai?”.

A Lan nói: “Chưa thành công giết được”. Giọng nói tử khí nặng nề, nhưng Khúc Nhạc lại nghe ra tiếc nuối nồng đậm bên trong.

A Lan nhìn Khúc Nhạc: “Ngay tại lúc tôi sắp công thì nghe được thanh âm của anh”.

Vì thế hoàn toàn là bởi vì chính mình gây trở ngại tới đại kế giết người của a Lan? Khúc Nhạc hoàn toàn không thể lý giải, cái này là thế nào vậy chứ? Cuộc đời của anh tựa hồ ở khoảnh khắc quen biết a Lan liền vặn vẹo không thể xoay chuyển……….

Khúc Nhạc nói năng lộn xộn: “Cho nên nói……..Cậu quả nhiên phải bổ sung dương khí?”.

A Lan chớp mắt 1 cái rồi nói: “Không”.

“Vậy vì sao cậu muốn giết người hả?”. Khúc Nhạc phát điên nói: “Không, không cái shit í! Thiên tài mới hiểu được cậu có ý gì! Cậu có thể không cần tôi hỏi một câu thì cậu trả lời 2,3 chữ hoặc là một chữ hay không, sảng sảng khoái khoái nói xong đi!”. Cho cái đáp án đi, treo anh lơ lửng như vậy thì so với chết còn khó chịu hơn.

A Lan nhẹ nhàng cầm tay của Khúc Nhạc: “Bình tĩnh”.

Xúc cảm lạnh lẽo nháy mắt dập tắt nhân tố táo bạo của Khúc Nhạc, phục hồi tinh thần lại, anh ý thức tới một cái mắc xích bị xem nhẹ: “Nói, vì sao cậu phải đặc biệt tới cục cảnh sát giết người?”.

Trầm lặng ngắn ngủi trôi qua, Khúc Nhạc kêu lên: “Cậu nhớ ra rồi sao?!”.

A Lan kéo Khúc Nhạc tới gần, lúc này học ngoan, nói 1 câu khá dài, “Nhớ ra là ai giết tôi, là 1 cảnh sát”.

Thái dương Khúc Nhạc nổi gân xanh, khi còn sống con quỷ này rốt cuộc là làm cái gì, cư nhiên bị cảnh sát xử lý!?

Trời ạ, anh rốt cuộc bị thứ nguy hiểm như thế nào bò lên chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK