Tôi thừa nhận rằng trong khoảng khắc đó tôi rất muốn theo đuổi cô ấy.
Nhưng mà… cả đời này ông đây chưa từng theo đuổi cô gái nào cả, tôi cũng lo lắng lắm đó!!
Tuy là rất mất mặt nhưng tôi xác thực là mình chưa từng chạy trốn trong yên lặng thế này bao giờ. Tôi nhón chân với một tư thế quái dị trong góc phố, cảm giác như thể mình là một con mèo, chẳng qua là con mèo nặng năm mươi kí thôi.
May mà xung quanh không có ai, nếu không chắc tôi sẽ trở thành một con khỉ trong sở thú thật sự mất.
Nguyễn Miên Miên chưa đi quá xa, chỉ mấy phút thôi tôi đã đuổi kịp cô ấy. Chắc do hồi nãy khi theo đuôi, cô ấy cứ mãi nhìn ngắm tôi (ha ha) nên không chú ý đến đường đi, thành ra bây giờ như lạc vào vùng đất xa lạ, chỉ dựa vào ấn tượng trong đầu để tìm đường ra.
Khả năng định hướng của cô ấy khá tốt, không phải kiểu người dễ bị lạc đường. Tự mình lần mò, cuối cùng cô ấy cũng ra tới con ngõ nhỏ, tìm được trạm xe buýt.
Ở đây lại tiếp tục xảy ra vấn đề, xe buýt cô ấy đi theo tôi đến đây phải hai tiếng mới có một chuyến, bây giờ cách chuyến tiếp theo phải một tiếng nữa, không biết cô ấy có chọn đi chuyến trung chuyển hay không?
Tôi đứng ngay cột điện dõi theo, thấy cô ấy lấy điện thoại ra loay hoay một hồi, sau đó đứng chờ ở ven đường. Chưa tới mấy phút, một chiếc xe tư nhân chạy tới, cô ấy mở cửa ghế sau rồi ngồi vào.
Cô ấy chọn gọi xe?
Tôi đi tới chỗ trạm xe buýt, đúng lúc có chiếc taxi trống vừa lái tới, tôi không nghĩ ngợi bắt xe.
“Tài xế, đuổi theo chiếc xe màu trắng phía trước.”
“Nè, cậu định làm gì vậy? Nếu cậu muốn làm chuyện gì xấu xa thì tôi không thể…”
“Bắt gian.”
“Được!” Anh tài xế hưng phấn giẫm chân ga.
Nguyễn Miên Miên không gọi xe chạy thẳng về trường mà quẹo sang một con đường nhỏ dẫn tới bờ sông.
Trong lòng tôi vốn đang lo lắng, rất nhanh đã trầm tĩnh lại, bởi vì bờ sông này ở trung tâm thành phố, chắc là cô ấy chỉ muốn tiếp tục đi dạo ở chỗ khác thôi.
Quả nhiên, chiếc xe phía trước dừng lại trước một ngã tư, đây là điểm cuối của phố đi bộ.
“Bạn gái cậu quả nhiên dừng lại trước cửa khách sạn kìa.” Anh tài xế nói sâu xa, “Nếu cô ta đã vượt tường như vậy thì cũng chẳng xứng làm bạn gái cậu đâu, chàng trai à.”
Trước khách sạn không cho dừng xe quá lâu, bảo vệ cứ nhìn chằm chằm sang đây. Tôi quét mã trả tiền rồi xuống xe đứng bên bờ sông, nhìn dòng nước đang chậm rãi trôi, nhất thời tôi lúng túng không biết phải làm gì.
Rốt cuộc thì tại sao tôi lại đuổi theo cô ấy đến đây?
Quả nhiên là do adrenaline [1] dâng trào mới khiến đầu óc tôi hỗn loạn thế này.
[1] một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi con người sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim của người đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. (Theo wiki)
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm rồi thả ra, thả ra xong lại nắm chặt lại. Cuối cùng tôi vẫn chọn ngồi xe buýt về nhà.
Có khi trứng gà mới mua vẫn chưa vỡ hết.
…
Đương nhiên không thể nào có chuyện trứng vẫn còn nguyên vẹn được, tôi ném mạnh như vậy, cả túi đồ trộn lẫn cả lòng trắng và lòng đỏ với nhau.
Tôi muốn bỏ đi nhưng lại thấy lãng phí. Thế là bắt đầu mặc niệm trong đầu ăn dơ sẽ không bị bệnh, nấu chín ở nhiệt độ cao để tiêu trừ vi khuẩn, sau đó dùng muỗng múc cái chất hỗn hợp vẫn được coi là sạch sẽ trong túi nilon bỏ vào chén rồi chưng.
Còn những món đồ khác… Hình như tôi có thể nhìn thấy cả vỏ trứng dính lên đó.
Ném đi hả? Hay là nấu thành món gì đó cho A Kiệt ăn… Tôi đắn đo, cuối cùng vẫn không dám đùa giỡn với sức khỏe của A Kiệt, lỡ đâu nó ăn vào bị đau bụng, tôi còn phải lo tiền thuốc men cho nó, như vậy không phải là còn tốn mất nửa phần tiền của đống trứng này sao.
…
…
Sau khi ăn xong chén trứng chưng này, nửa thêm tôi phải nhập viện vì bị viêm dạ dày cấp tính.