1 canh giờ sau xe ngựa chở Vương bỗng dừng lại.
Một người có dáng nhỏ con, khuôn mặt khá hiền hậu lên tiếng:
“Đã tới nơi xin mời Nhị thiếu gia xuống xe!” Vương nghe thế liền xuống xe và bước vô cổng.
Bên trong là một khuôn viên rộng lớn, chính giữa là một tòa đại điện to lớn giống như một căn biệt thự nhưng theo kiểu cổ trang.
Theo thông tin mà Hồn Tháp cung cấp thì đây là nơi ở của Nguyệt gia ở trung tâm trấn Thanh Thủy.
“Cho ta cái sơ đồ nhà coi!” Vương nói với Hồn Tháp.
Hồn Tháp liền gửi vào não Vương một luồng thông tin gồm sơ đồ gia tộc và tên 1 vài thành viên quan trọng cũng như vai trò của họ trong gia tộc.
Vương vừa vào cửa thì thấy 1 người đàn ông to lớn tầm cỡ trung niên, đi theo sau là vài người mặc áo choàng xám.
Theo thông tin của Hồn Tháp thì người đi đầu là Nguyệt Tôn tộc trưởng của Nguyệt gia và cũng là phụ thân của Nguyệt Vương.
Vừa thấy Vương ông chạy lại hỏi han rối rit:
“Vương nhi ngươi có bị sao không, có bị thương ở đâu không ?” Ôm chặt Vương vào lòng ông hỏi.
“Phụ thân, ta không sao!” Vương đáp.
Tiếp đó rất nhiều người thân của Vương liên tục chạy tới và hỏi thăm khiến Vương thấy khá xúc động và không quen vì ở thế giới trước hắn sống 1 mình quen rồi.
Trước kia hắn cũng chỉ có người cha già sống cùng hắn, ông là người duy nhất quan tâm nhắc nhở hắn và cũng là động lực sống của Vương nhưng sau khi ông qua đời, cậu sống theo vẻ bất cần đời và sống vô vị qua ngày.
Hồi tưởng thế đủ rồi theo thông tin Hồn Tháp cho biết Nguyệt Tôn cha của Vương rất thương con và Vương còn có 1 vị đại ca và tam đệ rất thân thiết.
Quá mỏi mồm vì hết người này đến người khác hỏi thăm Vương liền kêu mệt và muốn về phỏng nghỉ.Nguyệt Tôn liền kêu Vân Nhiên đưa Nguyệt Vương về phòng.
Trên đường về phòng Nguyệt Vương liền thắc mắc tại sao 1 gia tộc lớn như Nguyệt gia lúc mình mất tích lại mất mất 5 ngày để tới nơi.
“Do vực phế khí ở đó kể cả có mạnh đến đâu xuống đó cũng như người thường nên gia tộc kiếm thêm nhiều người để xuống cứu ngươi” Như hiểu ý Vương Hồn Tháp liền lên tiếng giải thích.
Vừa đi Vân Nhiên hỏi han rất nhiều và cuối cùng nàng cũng vào vấn đề chính: “Sao con có thể lên khỏi vực phế khí được vậy ?”
“Do con tìm được 1 thông đạo nối liền với mặt đất nên thoát được” Vương bịa.
Nghe Vương nói thế Vân Nhiên tin ngay vì rất thương và tin tưởng con.
Sau một hồi trò chuyện Vân Nhiên kêu Vương về phòng nghĩ ngơi để mai phụ thân mời thầy lang tới xem xét cơ thể cho Vương.
Vừa về đến phòng Vương liền đóng chặt cửa lại và lôi 3 chiếc hộp gỗ do sư phụ cậu tặng ra để nghiên cứu.
Đầu tiên Vương mở chếc hộp to nhất ra thì thấy bên trong là một quả trứng lớn, vỏ trứng được trạm khắc hình ngọn lửa tinh xảo.
“Trứng con quần què gì đây ?” Vương hỏi.
“Trứng linh thú Phượng Hoàng một trong ngũ đại linh thú thuộc tính hỏa dùng hỏa diễm để ấp, sức mạnh của linh thú mới sinh ra tùy theo sức mạnh của loại hỏa diễm, cao nhất là ngũ giai”.
Hồn Tháp giới thiệu.
“Đù víp vãi nếu mà ấp bằng lửa xịn thì có sủng vật cấp Vương theo bảo vệ rồi” Vương sung sướng gào lên.
Hộp thứ 2 được mở ra với dòng chữ hiện lên trên quyển trục: Địa giai cao cấp chiến kĩ Khai Mở Hư Không, vì bây giờ chưa có chiến khí nên Vương vứt quyển trục lại vô tháp xong mở luôn hộp gỗ cuối cùng.
Nghe theo lời sư phụ giới thiệu thì có vẽ đây là công pháp có thể tu luyện mà không cần hấp thu chiến khí từ thiên nhiên.
Vương mở hộp ra, bên trong là một quyển trục đen xám với dòng chữ màu vàng có tựa là Hấp Khí Thôn Linh Quyết.
Vương thử mọi cách để mở nhưng mãi không vẫn được bèn nhờ Hồn Tháp nói ra cách mở.
“Dùng máu nhỏ vào trong quyển trục!” Giọng Hồn Tháp không nhanh không chậm trả lời
Một lượng lớn kiến thức truyền vào đầu Vương “Hấp Khí Thôn Linh quyết có 5 tầng tu luyện, tầng 1 hấp thu chiến khí qua linh thạch, chiến khí của linh thú hoặc người đã chết.
Có thể hấp thu chiến khí của người chết bằng cách chạm vô người họ, tu luyện đến tầng cuối có thể thôn linh vạn vật.
Khi mạnh them sẽ biết thông tin về tầng thứ 2”
“Đây chẳng phải là sát sinh để tu luyện à ? Ta không muốn tu luyện tà pháp đâu!”
Trong thức hải của Vương liền hiện lên một thân ảnh quen thuộc là sư phụ Vô Tử: “Công pháp này ta được một người không phải ở đại lục này tặng cho.
Ta biết con nghĩ đây là chiến pháp tà đạo giết người để tăng tu vi nhưng chiến pháp không phân chính tà, chính tà nằm ở con người ta thôi.
Ta chỉ lưu lại một mảnh tàn hồn nhỏ để nhắc nhở con không nên để lộ công pháp này cho người khác biết, con đường còn lại con phải tự lực rồi ta đi đây” trong thức hải Vương cung kính lạy chào sư phụ của mình rồi đắm chìm trong pháp quyết.
Danh Sách Chương: