Năm Thuận Thừa thứ mười, tân thái tử hoăng(*).
(*) đã mất.
Hoàng lậu cực kỳ bi thương, quyết ở trung cung không rời khỏi.
Năm sau, Tuyên Tông đế trầm mê thuật tu tiên, bỏ bê triều chính.
Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn rời khỏi chùa Minh Bạch, hết lòng khuyên nhủ Tuyên Tông đế nhưng bị khước từ, khiến cho chúng quần thần bất bình.
Năm Thuận Thừa thứ mười bảy, các hoàng tử nội đấu, khắp nơi đều là tai họa.
Cùng năm đó, Thất công chúa Thẩm Huyên dâng tấu góp ý về thủy lợi, lại cải tiến phương pháp trồng trọt, giải quyết được nạn đói ở phía Bắc.
Tuyên Tông đế vui mừng, trọng thưởng Thất công chúa.
Nhưng năm sau, mùa mưa đê lại vỡ, thấy rõ thất bại của cải cách, ngay cả phương pháp trồng trọt cũng không làm được. Triều đình trùng tu thủy lợi, hao người tốn của, quốc khố trống rỗng, dân oán than nhốn nháo.
Khắp nơi phản quân nổi lên, muốn thanh quân trắc (*), lập tân triều, kinh đô nguy biến.
(*) thanh quân trắc: thanh trừng những kẻ xấu ở bên cạnh quân vương.
Tuyên Tông đế hoảng hốt, dẫn Liên quý phi và thất công chúa hốt hoảng chạy trốn đến hành cung.
Thời khắc nguy cấp, Tam công chúa Thẩm Trăn cùng trưởng công chúa Tĩnh Nhàn tự mình lãnh binh, trấn áp phản quân.
Thủ hạ chỉ là một đám nữ tinh binh, chiến vô tất thắng, một chặn vạn địch.
Sau đó đến hành cung đón Tuyên Tông đế.
Năm Thuận Thừa thứ hai mươi, Tam công chúa Thẩm Trăn được phong là hoàng thái nữ.
Trong triều một trận xôn xao.
Hoàng thái nữ dùng thủ đoạn sát phạt trấn áp, trưởng công chúa Tĩnh Nhàn và Nhâm đại tướng quân phò tá.
Năm Thuận Thừa thứ hai mươi hai, hoàng thái nữ Thẩm Trăn kế vị, đổi niên hiệu là Vĩnh Diên.
Về sau, Nữ Đế lần lượt mở trường học cho nữ tử học, cho nữ được kinh thương buôn bán, chấp thuận cho nữ tử vào triều làm quan.
Từ đó về sau, đất nước thịnh trị.
25
Đêm trước khi đăng cơ, ta đến gặp Thẩm Huyên.
"Sao có thể?..Rõ ràng lúc trước ta đều thành công, vì sao, vì sao ngươi lại có nhiều biến số như vậy?"
Thẩm Huyên hận ý nhìn ta, cũng không dám tới gần ta.
Nàng vẫn như cũ không dám tin mình sẽ thua ta, nhưng nàng e ngại thủ đoạn của ta.
Ta từ trên cao nhìn nàng ở phía dưới.
Liên quý phi đã chết.
Thật ra bà ta cũng không có nhiều bản lĩnh, chỉ dựa vào những cái dự báo kia.
Nhưng hôm nay đều đã mất đi hiệu lực.
Mưu hại hai vị Thái Tử đều là tội c.h.ế.t
Thẩm Huyên lại không c.h.ế.t được.
Có lẽ vì thân phận thiên mệnh nữ chính đi, người bên ngoài không làm tổn thương được nàng chút nào.
Ngoại trừ Vệ Tịch.
Nhưng ta không muốn cho tay Vệ Tịch dính m.á.u bẩn của Thẩm Huyên, thế là ta cầm tù nàng trong địa lao.
Ban đầu Thẩm Huyên còn cho rằng có người sẽ đến cứu nàng, thế là ta thỉnh thoảng dẫn Vệ Tịch lượn ra lượn vào quanh nhà lao.
Về sau nàng sợ.
Nàng quỳ xuống cầu xin ta, như bị đ.i.ê.n: "Tam hoàng tỷ, tam hoàng tỷ không phải tỷ muốn cứu vớt nữ tử trong thiên hạ này sao? Ta cũng là một trong số đó, vì sao tỷ không chịu buông tha ta?"
"Ngươi nói sai rồi."
"Người mà ta muốn cứu là nữ giả nam tiến vào quân doanh, trên chiến trường giết địch, anh dũng thiện chiến, lại vì thân nữ tử mà bị đồng đội ghen ghét, hãm hại phải c.h.ế.t."
"Người mà ta muốn cứu dù không có làm sai gì cả, chỉ bởi vì dung mạo mà bị quyền quý ức hiếp, trước mặt mọi người chịu nhục đến c.h.ế.t."
"Thẩm Huyên, các nàng và ngươi không giống nhau."
"Đương nhiên khác biệt!" Thẩm Huyên gào thét với ta, "Thân phận các nàng ti tiện, đáng phải chịu sự chèn ép này. Thế đạo chính là như thế, đúng thế đạo này là như thế!"
"Cho nên ta mới muốn thay đổi thế đạo này. Thế đạo này đối xử với nữ tử hà khắc, vậy ta càng muốn vì nữ tử xưng danh."
Ta cũng không nói nhiều lời với Thẩm Huyên.
Bùi Cảnh cũng ở đây.
Cho nên Thẩm Huyên muốn tự sát cũng không làm được.
"Ta sẽ không để cho ngươi chết."
Ta liếc mắt nhìn Bùi Cảnh trầm mặc, hơi cúi người nhìn chằm chằm vào mắt của Thẩm Huyên, nhấn mạnh từng chữ từng câu: "Các ngươi đều phải còn sống, sống đến mười năm, trăm năm...cũng không được yên ổn!"
26
Lúc ra ngoài, mặt trời chiếu chói chang.
Vệ Tịch đã chờ ở bên ngoài.
Thấy ta bình yên vô sự đi ra, người này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi đang sợ ta lại bị Bùi Cảnh dỗ dành?"
Mấy năm trước mỗi lần ta đến địa lao, người này thế nào cũng phải đi theo ta.
Lúc đến không đi linh tinh, chắn ở trước mặt không cho ta nhìn Bùi Cảnh.
"Thần là người hẹp hòi như vậy?"
Vệ Tịch hừ lạnh.
Nhưng hắn nhẫn nhịn mấy giây rồi lại không nhịn được: "Vài ngày trước ta đi vào ngó qua, bây giờ tên Bùi Cảnh kia thật xấu không chịu nổi."
Vệ Tịch nhấn mạnh mấy chữ kia, rất đắc ý.
"Đâu chỉ có xấu không chịu nổi, ngay cả dáng người cũng không có chút nào tráng kiện bằng ngươi."
Ta theo ý hắn gật đầu.
Vệ Tịch nhìn ta một chút, muốn nói lại thôi.
"Sao thế?"
Ta dừng lại hỏi hắn.
Thế là Vệ Tịch nhìn xung quanh, sau đó nhảy đến trước mặt ta, giang hai tay ra, nhỏ giọng nói: "Tiểu điện hạ nếu mà lúc này thèm khát thân thể ta như vậy, vậy cho người cắn nhẹ một cái –"
"Vệ Tịch!"
"Ài!"
Thấy ta sầm mặt, Vệ Tịch đáp lời, rồi không nói nữa.
Nhưng cũng rất nhanh tủi thân nói: "Gần đây tiểu điện hạ ngày càng hung dữ với thần."
"Rõ ràng đêm hôm trước còn khen thần khéo hiểu ý người!"
Hắn nhỏ giọng nói thầm.
Thấy người này càng nói càng thái quá, ta bèn lên tiếng cắt ngang: "Ta nói ngươi bện kiếm tuệ đã làm xong chua?"
Ta khắc kiếm gỗ, Vệ Tịch bện kiếm tuệ, mỗi người có việc của mình.
Nhưng ta đã sớm làm xong kiếm gỗ, người này còn biếng nhác chưa chịu làm.
Mà hôm nay–
"Đương nhiên làm xong!" Người này rất khí thế đòi ta ban thưởng.
"Nhưng tiểu điện hạ cần đồng ý với thần một thỉnh cầu."
"Ngươi muốn cầu cái gì?"
"Cầu một thứ–"
Vệ Tịch lấy kiếm tuệ màu đỏ từ trong ngực ra, đặt lên bàn tay ta, nói từng chữ từng câu vô cùng chăm chú: "Tiểu điện hạ bình an trôi chảy, vạn sự vô ưu."
– Vậy ta liền chúc tiểu điện hạ hình an trôi chảy.
Giống như năm đó ở trong lãnh cung, ta và tiểu thái giám kia trắng đêm trò chuyện cách một bức tường, lấp đầy những đêm lạnh lẽo thức trắng.
Đoạt vị thất bại, ta rõ ràng là người sắp c.h.ế.t, nhưng hết lần này tới lần khác tiểu thái giám kia vẫn như cũ ngoan cường muốn chúc ta bình an như ý.
Hộ ta bình an như ý
Hắn cũng đã làm được.
Trên chiến trường hay trước điện Thừa Càn.
Lúc chống lại kiếm của phản quân, cản c.h.ém phản tặc.
Dù sao vẫn có người sẽ cười nói với ta:
"Tiểu điện hạ đừng sợ, thần vẫn ở đây."
"Ngài đó, cứ mạnh dạn đi về phía trước, không nên quay đầu nhìn lại."
"Tiểu điện hạ của ta, nhất định thiên thu huy hoàng!"
Ta từ từ nắm chặt lòng bàn tay, chăm chú nhìn kiếm tuệ nắm trong tay.
Mặt mày cong cong: "Được."
Từ đó bình an như ý, mỗi năm làm bạn.
(Hoàn)
Chữ bạn ở đây nên hiểu là bạn đời thì đúng hơn. Gọi là làm bạn nhưng bạn đồng hành suốt năm tháng về sau.
Mong muốn của Thẩm Trăn là dùng quyền lực để mở cửa cho nữ giới, mong muốn của Vệ Tịch là thanh gươm của Thẩm Trăn bảo bộ nàng bình an. Đến cuối là như thế.