Tôi là Bành Dũng.
Lần đầu tiên tôi gặp Đổng Thần là ở trong một buổi hội nghị tôn giáo.
Chẳng qua tôi chỉ liếc mắt nhìn cô gái đang cầu nguyện đầy sùng bái, nhưng dường như tôi đã ngay lập tức bị ma quỷ nhìn thấu những suy nghĩ xấu xa ẩn sâu trong lòng.
Người đàn ông đó đứng bên cạnh tôi, ngón tay thon dài xoay tròn chuỗi hạt trên tay, nói với tôi bằng giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ.
“Anh có muốn… thử một hình thức khác của sự sùng bái, sùng bái của trần gian.”
Tôi thừa nhận, tôi đã chọn con đường sa ngã.
Tôi bị bịt mắt, dẫn đến một căn hầm tối tăm.
Khoảnh khắc lần đầu tiên tôi chạm vào cô gái đó, linh hồn tôi dường như đã rung động.
Trong khoảnh khắc đó, khoảng trống chưa từng được lấp đầy trong cuộc sống tẻ nhạt đã được lấp đầy một cách chặt chẽ, cảm giác sung sướng khiến tôi không kiềm chế được mà rơi lệ.
Sau khi gia nhập hội, tôi cũng phải chịu những nghĩa vụ tương ứng.
Kiếm ăn cho các thành viên của chúng tôi.
Tôi chỉ là một công cụ hình người, không biết gì về mục tiêu, chỉ biết cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ được phân công.
Chiều hôm đó, tôi lẻn vào từ cửa sổ nhà vệ sinh của quán cà phê, tráo đổi thân phận với Đổng Thần.
Người ngồi trên ghế cho đến khi quán đóng cửa là tôi.
Nguyệt Nguyệt rất ngoan, con bé sẽ tự mang theo chìa khóa, rồi tự mình về nhà, ăn cơm do tôi chuẩn bị trước, ăn xong thì tự giác hoàn thành bài tập, đúng giờ thì ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Đến khi Lý Mẫn về, tôi sẽ nói với cô ấy rằng ngày hôm đó tôi và bạn đi câu cá ở hồ nước phía Đông nên quên mất thời gian.
Ngày hôm sau, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Ngoại trừ bí mật nhỏ và sở thích không thể chấp nhận được của tôi.
Nhưng tôi không ngờ Nguyệt Nguyệt lại mất tích.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy camera giám sát và chiếc váy hoa nhí trên người Nguyệt Nguyệt, tôi đã hiểu ra tất cả.
Tôi đã gián tiếp đẩy con gái của mình vào địa ngục.
Sự hối hận trong lòng như đốt cháy ruột gan tôi, trước mắt dường như trở nên mờ mịt.
Lý Mẫn ở bên cạnh bất ngờ lao đến, tôi không kịp phòng vệ nên không thể chống lại, vội vàng nói ra câu “đi đến đập chứa nước” đầy sơ hở.
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang điên cuồng ở phía đối diện, đau khổ nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã đưa ra quyết định.
Không phải tôi không yêu Nguyệt Nguyệt.
Tôi rất yêu con bé.
Mười một năm qua, tôi đã xem con bé như con ruột của mình, làm hết trách nhiệm của một người cha cho con bé.
Nhưng tôi chỉ là… yêu bản thân mình hơn.
19. Góc nhìn Đổng Bằng
Tôi là Đổng Bằng.
Tôi là một thằng béo.
Sự tàn nhẫn của trẻ con là sự tàn nhẫn trực tiếp nhất, họ ghét mọi thứ khác biệt với bản thân.
Còn tôi, một đứa có thân hình to lớn không phù hợp với sự thanh tú cao ráo của những đứa trẻ khác, tôi chính là kẻ khác biệt.
Họ tùy ý cười nhạo tôi, nhét đầy rác vào ngăn bàn của tôi, vẩy mực lên đồng phục của tôi, viết đầy tên tôi lên tường nhà vệ sinh.
Họ nói tôi là lợn, là thằng béo chết tiệt, là sự tồn tại khiến người khác ghê tởm.
Cho đến khi Bành Nguyệt đến, cô gái có đôi mắt ấm áp.
Cậu ấy sẽ che ô cho tôi khi trời mưa, đưa khăn giấy cho tôi khi trời nắng gắt.
Khi người khác tùy tiện bắt nạt tôi, cậu ấy lại giang hai tay ra, giống như gà mẹ bảo vệ con khỏi chim ưng.
Mọi người đều thích cậu ấy, còn cậu ấy là người đầu tiên chấp nhận tôi.
Tôi thề, một ngày nào đó tôi sẽ bảo vệ cậu ấy giống như cách cậu ấy đã bảo vệ tôi.
Tôi vô tình đi vào căn phòng phòng bí mật của bố tôi, như thể mở ra chiếc hộp Pandora vậy.
Sau đó, tôi nhìn thấy… một mảnh váy hoa nhí ở ngoài thùng rác.
Dường như có cái gì đó đang cắn xé linh hồn tôi.
Nhưng tôi vẫn chỉ là một thằng béo nhát gan.
Tôi không dám phản bội bố mình.
Đúng vậy.
Dù ông ấy có thể là một con quỷ, dù ông ấy luôn nhìn tôi với khuôn mặt lạnh lùng, ghét bỏ nhưng ông ấy vẫn là bố của tôi.
Cho đến một buổi chiều khi nắng chiếu vào lớp học, cô gái cười nhẹ vẫy tay với tôi.
“Cậu đi đi.”
Tôi vội vàng chạy đi tham gia cuộc chơi của đám con trai, lại không để ý đến số tiền tiêu vặt sáng nay bố đặc biệt cho tôi.
Càng không để ý đến… cô bạn ngồi cạnh cửa sổ mặc một chiếc váy dài trắng, viền váy thêu hoa cúc bị che dưới bàn.
Bành Nguyệt mất tích.
Lần đầu tiên trên mặt bố tràn đầy nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện, như thể linh hồn trống rỗng nhiều năm được sự sung sướng lấp đầy.
Bên giường ông ấy có thêm một con búp bê mới.
Con búp bê kia có mái tóc đen óng ả, dưới ánh nắng phản chiếu chút xanh.
Tôi ngồi yên ở trước bàn học, chăm chú nhìn vào quyển vở trước mặt.
Những ô vuông kia như một nhà tù của tâm hồn, khiến tôi hết lần này đến lần khác vùng vẫy giữa ranh giới của công lý và tình thân.
Cuối cùng, tôi lựa chọn cầm bút lên.
Ngẩng đầu, hình như tôi nhìn thấy cô gái đang cười kia.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu.
*
HẾT!