Đã hơn một tuần từ lúc xem mắt, nhưng mà Lâm Sảng lại không gặp lại Tô Phàm.
Trong di động lưu số điện thoại của Tô Phàm, nhưng cô chỉ có thể mỗi ngày mỗi đêm nhìn dãy số mà bật cười lại không dám gọi. Đào Tử nhìn cô mà lắc đầu thở dài, cảm thấy cô xong rồi, nói Lâm Sảng từng kiêu ngạo như khổng tước không còn nữa, Lâm Sảng le lưỡi với cô ấy, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì lại thấy mất mát trong lòng.
Hôm nay Lâm Sảng lại nhìn dãy số trên di động mà phát ngốc, cô đã thuộc làu mười một con số trên màn hình, Đào Tử từng cười cô, nếu như lúc còn đi học mà chăm chỉ như vậy thì không cần phải lo âu không tìm được việc làm như bây giờ.
Mẹ Lâm đẩy cửa phòng của con gái rồi đi đến, dường như Lâm Sảng không nghe thấy, mẹ Lâm thò đầu nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, nhìn thấy tên Tô Phàm thì không nhịn được mà cười thành tiếng: "Sao thế? Thích người ta cũng đừng biểu hiện rõ ràng như vậy chứ? Rốt cuộc con có rụt rè như con gái hay không?"
Lâm Sảng giật nảy mình, sau khi thấy là mẹ già thì không khỏi đỏ mặt, vội vàng để điện thoại lên bàn, hơi bất mãn mà oán giận: "Mẹ, trước khi mẹ vào cửa thì phải gõ cửa trước chứ, đây là lễ phép cơ bản nhất đó."
Mẹ Lâm trả lời đúng lý hợp tình: "Mẹ vào phòng con gái còn phải gõ cửa hả?"
Lâm Sảng bĩu môi nhìn bà, mẹ Lâm đổi giọng điệu: "Được rồi được rồi, sau này trước khi vào cửa thì chắc chắn mẹ sẽ gõ cửa trước, thật là." Trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu, bây giờ con gái đã trưởng thành, đã có chuyện riêng rồi, mẹ nó cũng già rồi.
Lâm Sảng bỗng cười hi hi, ôm eo mẹ Lâm mà vùi đầu vào trong ngực mẹ, mẹ Lâm cưng chiều nói: "Đã lớn vậy rồi còn làm nũng nữa?"
Lâm Sảng phản bác: "Có lớn thế nào thì con vẫn là con của mẹ, cho dù con ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi vẫn muốn làm nũng với mẹ."
Mẹ Lâm nói nhỏ bên tai cô: "Con không thể nói lời này với ba con, nếu ổng mà ăn dấm chua thì toàn bộ thành phố Phong Giang cũng sẽ bị nhấn chìm."
Lâm Sảng cười hi hi trong lòng mẹ già.
Lâm Sảng chợt ngẩng đầu nhìn mẹ già, Die nd da nl e q uu ydo n trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, dường như hạ quyết tâm thật lớn mới mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ quen bác Tô bao lâu rồi?"
Mẹ Lâm không hiểu tại sao con gái lại bỗng hỏi điều này, cũng không suy nghĩ nhiều, kéo ghế dựa bên cạnh qua ngồi xuống, nắm tay con gái rồi vuốt nhè nhẹ, nói: "Mẹ quen bác Tô lâu lắm rồi, đã hơn bốn mươi năm." Mẹ Lâm nhìn thoáng qua con gái, thấy cô nghe rất chăm chú thì mỉm cười rồi lại nói tiếp: "Ba con, mẹ, còn có bác Tô của con, chúng ta ở trong một khu, bác Tô của con là người lớn tuổi nhất trong ba người, bởi vì mẹ là người nhỏ tuổi nhất, cũng là cô gái duy nhất, cho nên bọn họ đều rất quan tâm mẹ, sau này ba con đi học trung học ở thành phố, mà mẹ bị ông ngoại bắt nghỉ học, ngay cả tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, lúc đó mẹ rất đau lòng, con cũng biết ông ngoại con, tư tưởng phong kiến đã ăn sâu bén rễ, nói con gái học nhiều cũng vô dụng lại lãng phí tiền của, học nhiều nữa cũng là người của nhà người ta.
Lúc mẹ còn rất nhỏ thì bà ngoại đã mất rồi, lúc đi chỉ để lại duy nhất một đứa con gái là mẹ, sau đó ông ngoại lại cưới thêm một người khác, người đó sinh cho ông ngoại hai người con trai, nhưng chưa đến mấy năm sau cũng bệnh chết, bởi vì mẹ hai mươi tuổi đã gả cho ba con, cho nên không có tình cảm gì nhiều với hai người em trai, đến bây giờ mọi người hai nhà cũng không liên lạc gì."
Từ nhỏ Lâm Sảng đã không thích ông ngoại lắm, bởi vì mỗi lần ông ngoại gặp họ đều rất lạnh nhạt, nhưng đặc biệt yêu thích các em trai họ, cũng là con của hai cậu nhỏ, sau này mỗi lần mẹ nói muốn về nhà mẹ thăm ông ngoại thì cô đều không đi. Nhưng mà kỳ lạ là ngay từ lần đầu tiên thì hai em họ nhỏ kia vừa gặp đã rất thích người chị họ rất ít gặp mặt này, bọn họ cảm thấy chị họ rất xinh đẹp, còn đẹp hơn bất kỳ nữ sinh nào ở trong trường, cho nên mỗi lần Lâm Sảng về, bọn họ đều theo đuôi cô, ân cần kêu trái một tiếng chị phải một tiếng chị, nhưng lần nào Lâm Sảng cũng không nể mặt họ, trong lòng cô nghĩ, bọn họ đều là cục cưng của lão già kia, không phải là Lâm Sảng cô, Lâm Sảng chỉ gọi một tiếng ông ngoại, về sau thầm gọi ông ngoại là lão già, mẹ từng quở trách cô, nhưng bất luận thế nào cô cũng không sửa miệng.
Còn nhớ có một lần, Lâm Sảng mười tuổi, là mừng thọ sáu mươi tuổi của ông ngoại, cả nhà đều đi về nhà, hai người em họ vừa thấy cô liền trở nên vô cùng hưng phấn, bọn họ muốn ăn gì đó nên nhao nhao nháy mắt nhìn Lâm Sảng, nhưng một lúc lâu sau Lâm Sảng mới phun ra một câu: "Muốn ăn thì tìm lão già mua cho, không phải hai đứa là cục cưng của ông ấy sao, đi tìm lão già đi." Lâm Sảng mười một tuổi, lão già lâm bệnh nặng khó qua, cô sống chết không chịu về nhà thăm ông lần cuối, vì thế mẹ già còn hung hăng đánh cô một trận, mà bọn họ lại không biết rằng, sở dĩ cô không quay về, là không muốn để cho lão già nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.
Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình? Huống chi lúc đó Lâm Sảng chỉ mới mười một tuổi? Cho dù có không thích lão già thế nào thì cũng vẫn là ông ngoại ruột của cô, là người đã sinh ra và nuôi nấng mẹ cô.
Nghĩ đến lão già đã qua đời, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Lâm Sảng quay đầu đi khẽ hít hít mũi, mắng chửi trong lòng: Chết tiệt, sao mình lại bị cảm chứ.
Mẹ Lâm không chú ý đến sự khác thường của con gái, nói tiếp: "Hôm ba con và bác Tô tốt nghiệp trung học thì ba người chúng ta cùng đi chơi, ngày đó, ba con nói ông ấy muốn đi lính cùng với bác Tô, để mẹ đợi, ông ấy sẽ trở về cưới mẹ, lúc đó mẹ liền khóc, chợt phát hiện ra mẹ thích ba con, mặc dù ba con không đẹp trai bằng bác Tô, nhưng mà chính là thích ông ấy, muốn ở cùng với ông ấy mãi mãi, sau đó kết hôn sinh con, sống một đời bình yên."
Lâm Sảng chợt xen vào: "Ba đẹp trai hơn bác Tô." Vẫn là máu mủ tình thâm, Lâm Sảng không vừa lòng lời của mẹ mình.
Mẹ Lâm trừng cô, Lâm Sảng thức thời ngậm miệng lại.
"Sau đó bác Tô con kết hôn, đối phương là con gái của thủ trưởng bác ấy, vài năm sau thì ba con tốt nghiệp đại học, cuối cùng cũng đi lính, thời gian sau, ba và mẹ đều liên lạc qua thư từ, nào có thời thượng như các con bây giờ, gửi tin nhắn là được, có điều, tuy lúc đó mọi người đều cực kỳ nghèo khó, nhưng mà hạnh phúc, đặc biệt mỗi khi nhận được thư ba con gửi tới, mẹ đều sẽ xem vài lần, nhiều lần mẹ hận không thể lén đi tàu hỏa tìm ba con, dù cho để mẹ đi tìm thì mẹ cũng bằng lòng." Vẻ mặt mẹ Lâm hạnh phúc.
Lâm Sảng cười trộm, trêu ghẹo: "Không thể tưởng tượng được thời đại của ba mẹ đã lãng mạn như vậy rồi nha, thật là không nhìn ra mẹ già còn có một mặt điên cuồng như vậy nha."
Mẹ Lâm che miệng cười giống như một cô gái đang ngượng ngùng, oán trách: "Có con nói mẹ như vậy sao? Càng ngày càng không có phép tắc."
Lâm Sảng lắc lư đầu, vẻ mặt cười ngây ngô, vội hỏi: "Vậy sau đó thế nào?"
Mẹ Lâm thở dài nói: "Đương nhiên là ông ngoại con không đồng ý gả mẹ cho ba con, ông ngoại nói ba con quá nghèo, ông ngoại còn giấu mẹ mà tìm cho mẹ một mối hôn sự khác, sau này lại bị mẹ biết được, mẹ đồng ý phải đợi ba con, cho nên tối hôm đó mẹ lén trốn khỏi nhà lên tàu hỏa tìm ba con, con không biết lúc đó mẹ nhếch nhác bao nhiêu đâu, trên người không có đồng nào, lúc ba con gặp mẹ thì một lúc lâu mới nhận ra, sau đó nữa thì mẹ và ba kết hôn ở trong quân đội, lúc ông ngoại con tìm đến thì mẹ đã mang thai con rồi, cuối cùng ông ngoại mới tức tối rời đi."
Vẻ mặt Lâm Sảng sùng bái: "Mẹ à, mẹ thật là quá vĩ đại, sao bây giờ mới nói cho con biết câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt như vậy chứ? Nếu như con quay thành phim, nhất định sẽ khiến người của nửa Trái Đất cảm động đó! Wow wow, thảo nào ba cưng chiều mẹ như vậy, thật sự là làm con gái hâm mộ chết đi được." Suy nghĩ một lát, cười mờ ám: "Mẹ, mẹ cũng quá không thành thật rồi, thời đại đó mà đã bắt đầu thịnh hành lên xe trước mua vé bổ sung sau sao? Chậc chậc, đây cũng không phải là cách hay để dạy trẻ con đâu nha, xong rồi xong rồi, sao con lại có ba mẹ đi trước như vậy nhỉ?"
Mẹ Lâm bị câu nói cuối cùng của cô làm cho đỏ bừng cả mặt, nắm tay lại làm bộ muốn đánh, mắng: "Con đứa nhỏ này quả thực là càng ngày càng không biết phép tắc, có con nói ba mẹ mình như vậy à? Hả, con học nhiều năm như đều là uổng phí hả?"
Lâm Sảng ôm bụng cười.
Mẹ Lâm tức giận mà cảnh cáo: "Đừng đề cập đến chuyện này trước mặt ba con, da mặt của ba con mỏng."
Lâm Sảng nháy nháy mắt, nói tinh nghịch: "Biết rồi biết rồi."
Sau khi mẹ Lâm rời khỏi phòng, Lâm Sảng cầm lấy di động trên bàn, ấn số di động đã quen thuộc kia, giờ này phút này, máu toàn thân cô đều đang sôi trào, ngay cả mẹ già cũng vì tình yêu mà điên cuồng như thế, tại sao cô lại không thể chứ? Cô khẽ cười, cuối cùng lấy dũng khí ấn xuống nút gọi điện thoại màu đỏ.