Thẩm Mặc Tâm gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng luyện võ.
"Giáo quan, hôm nay chị chuẩn bị dạy em gì vậy?" Trần Khẩn quả nhiên là một đứa trẻ hiếu học, Thẩm Mặc Tâm vừa mới đồng ý làm giáo quan của nàng, nàng lập tức nghĩ đến việc học.
Thẩm Mặc Tâm dừng bước, xoay người nhìn Trần Khẩn một chút, sau đó cởi giày đi tới tấm đệm trong phòng.
"Cởi giày rồi bước lên đây, cho tôi xem căn bản của em như thế nào."
Thẩm Mặc Tâm mới vừa tắm xong, không có mang giày chuyên dùng trong quân đội, Trần Khẩn đáng thương đành phải ngồi bên cạnh tấm đệm bắt đầu cởi đôi giày quân đội của mình. Cũng may là giày quân đội đều là dạng giày móc khóa, rất nhanh nàng cũng đi đến trên đệm.
"Bây giờ tôi là kẻ địch của em, xuất ra hết bản lĩnh thật sự của em để tấn công tôi, cho tôi xem em có bao nhiêu năng lực." Thẩm Mặc Tâm chưa hề để Trần Khẩn vào trong mắt. Một người chỉ trải qua huấn luyện bộ đội bình thường, không có khả năng mang lại bất kỳ uy hiếp nào đối với cô. Không phải là cô quá kiêu ngạo, mà là cô rất tin tưởng vào bản thân mình.
"Được. giáo quan, chị có muốn khởi động trước hay không?" Trần Khẩn có lòng tốt nhắc nhở Thẩm Mặc Tâm khởi động làm nóng cơ thể, nàng mới vừa đánh quyền xong cho nên không cần. Đáng tiếc lòng tốt của nàng lập tức bị dội nước lạnh.
"Trên chiến trường, kẻ địch sẽ cho em thời gian khởi động làm nóng cơ thể sao?
Thẩm Mặc Tâm chất vấn vô cùng nghiêm khắc làm cho Trần Khẩn cảm thấy buồn. Nàng cũng chỉ có lòng tốt nhắc nhở thôi mà.
"Xin lỗi, giáo quan!" Trần Khẩn bày ra tư thế tấn công, còn Thẩm Mặc Tâm vẫn đứng im tại chỗ. Tuy rằng cô đứng đó, nhưng trên người lại lộ ra khí thế làm cho Trần Khẩn cảm thấy sợ hãi. Điều này cũng làm cho Trần Khẩn ngộ ra rằng hóa ra trên người võ sư thật sự có khí thế cái này.
Thẩm Mặc Tâm không thúc giục Trần Khẩn tấn công, cô cố ý tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Cô muốn xem khi Trần Khẩn đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều thì nàng sẽ hành động như thế nào.
Kết quả là động tác kế tiếp của Trần Khẩn đã vượt ngoài sự mong đợi của Trần Mặc Tâm. Hơn nữa còn là rất bất ngờ.
Trần Khẩn thu hồi lại tư thế tấn công, sau đó thành tâm thành ý quỳ xuống dập đầu trước mặt Thẩm Mặc Tâm. Chưa từng có bất cứ người nào dập đầu với cô như thế.
"Cảm ơn giáo quan chỉ bảo, để cho em biết rõ rốt cuộc mục tiêu phấn đấu của mình là gì."
Tuy rằng quỳ trên tấm đệm, một chút cũng không đau, nhưng lại làm cho Thẩm Mặc Tâm có ấn tượng rất sâu sắc. Trong lòng Thẩm Mặc Tâm biết Trần Khẩn dùng sức dập đầu rất mạnh.
Thẩm Mặc Tâm thu hồi khí thế: "Đứng lên đi, trong lòng em có thể hiểu được là tốt rồi, rất nhiều thứ tôi cũng không thể dạy em. Tôi có thể toàn tâm toàn ý mở ra con đường cho em, nhưng mà về sau tất cả phải dựa vào bản thân em."
"Dạ, cám ơn giáo quan." Trần khẩn đứng lên, nàng không cúi đầu, mà là ngẩng đầu dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Thẩm Mặc Tâm.
"Vừa rồi tại sao không ra đòn tấn công tôi?" Một cái dập đầu ngoài ý muốn của Trần Khẩn cũng không làm khuấy động nội tâm bình tĩnh của cô, cô chỉ là muốn biết lý do. Bởi vì trong ánh mắt của Trần Khẩn không có sự sợ hãi mà là một loại ham muốn học hỏi mãnh liệt.
"Dạ... Không biết nói như thế nào, chỉ là cảm thấy nên làm như vậy." Có lẽ là... một loại tôn kính đối với kẻ mạnh. Giáo quan, chị là mục tiêu của em, là đối tượng giúp em cố gắng phấn đấu.
Ha ha, đây là nghé con không sợ hổ sao? Trần Khẩn, tại sao lời nói của em lại làm cho tôi có cảm giác hưng phấn một cách khó hiểu như vậy? Nếu sư phụ còn sống, nhất định tôi sẽ có thêm một sư muội.
"Em còn có thể chịu được áp lực hay không? "
"Miễn cưỡng có thể, khí thế của giáo quan làm cho em vẫn còn có chút sợ hãi. " Có đôi lúc Trần khẩn sẽ có một chút tinh ranh, nhưng thật ra vẫn là một đứa nhỏ rất thành thật, lại càng không giấu diếm giáo quan của mình.
"Được rồi... Tôi đứng yên ở đây, bắt đầu đi."
Nghe thấy Thẩm Mặc Tâm còn muốn tiếp tục, Trần Khẩn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bày ra tư thế công kích. Lần này Thẩm Mặc Tâm không tỏa ra khí thế của mình, mà chỉ đơn giản là đứng ở đó. Trong lòng Trần Khẩn không có áp lực lớn như vậy.
Hai người lần đầu tiên đối đầu với nhau, thật ra theo lời ăn ngay nói thật của Trần Khẩn thì đó chỉ là quá trình mèo vờn chuột. Đương nhiên, bản thân nàng chính là con chuột kia, hơn nữa còn là một con chuột điếc không sợ súng. Nếu không phải là Trần Khẩn bị Thẩm Mặc Tâm đá một cước văng vào tường thì bị cô dùng một tay quật ngã trên mặt đất. May mắn là trên tường và mặt đất phủ kín đệm mềm, cũng không đau lắm.
Hai người cứ tiếp tục cho đến khi Trần Khẩn kiệt sức, thật sự không còn sức để đứng lên tiếp tục tấn công nữa, nàng nằm ở trên đệm mềm không muốn nhúc nhích.
"Hiện tại trong quân đội cũng dạy những bộ quyền khác sao? Tôi thấy em không chỉ sử dụng một loại Quân Thể Quyền." Thẩm Mặc Tâm đi đến bên cạnh Trần Khẩn, ngồi xếp bằng xuống.
"Đó là vì học cùng với các chú, các anh thôi, ha ha." Trong lòng thầm bổ sung thêm một câu: còn do em tự sáng chế ra nữa đấy.
"Ừm, nhìn có hơi lộn xộn một chút, nhưng mà so sánh với các bộ quyền khác thì lại có hiệu quả hơn."
A, vẫn bị phát hiện, vị giáo quan này thật sự rất tỉ mỉ. Trần Khẩn đỏ mặt, bày ra dáng vẻ ngượng ngùng.
Thẩm Mặc Tâm đưa tay sờ đầu Trần Khẩn: "Không cần phải ngượng ngùng như vậy, tôi đang khen ngợi em. Tôi đi tắm đây, em đi nghỉ ngơi đi. Hôm nay trước hết như vậy, mấy ngày tới để tôi suy nghĩ xem nên dạy em cái gì."
Nói xong, Thẩm Mặc Tâm đứng lên, mang giày rời khỏi phòng luyện võ để đi tắm một lần nữa. Một chút vận động này đối với cô mà nói thì không tính là cái gì, nhưng mà phòng luyện võ không thoáng khí nên khiến cô đổ mồ hôi.
Thẩm Mặc Tâm đi tắm, cô không nghĩ tới Trần Khẩn lại ngủ thiếp đi trong phòng tập. Cô tắm xong đi ra cũng không hề xem Trần Khẩn có rời đi hay không, mà tiếp tục ngồi đọc sách ở bàn bên cạnh.
Cô cũng không đến trường học giống Trần Khẩn, bởi vì cô vẫn luôn đi theo bên cạnh sư phụ. Tuy sư phụ của cô là một võ sư nhưng cũng không phải người khô khan. Mỗi buổi tối sư phụ đều tự mình dạy chữ cho cô, luyện thư pháp giúp cô rèn luyện tính kiên nhẫn, đọc cổ văn để trau dồi vốn văn chương cho cô.
Cô đi theo sư phụ lang bạt khoảng mười năm, mãi cho đến trước khi sư phụ rời đi mới đuổi cô về nhà họ Thẩm. Sư phụ của cô trải qua những ngày tháng cuối đời ở nhà họ Thẩm. Thẩm Mặc Tâm cũng hầu hạ ở bên cạnh ông suốt khoảng thời gian cuối cùng này. Sau đó gia đình mới sắp xếp cho cô tới trường quân đội.
Cô ở trong quân đội suốt năm năm. Ở phương diện võ thuật không ai là đối thủ của cô. Mỗi buổi sáng cô đều tự thức dậy rèn luyện một chút. Cô đặt tất cả tinh lực vào việc huấn luyện bộ đội đặc chủng. Cô học được cách sử dụng máy tính, học sử dụng công cụ đặc chế của bộ đội đặc chủng. Nói đến vấn đề sinh tồn dã ngoại, cô còn thuần thục hơn so với các thầy cô ở trường học, bởi vì sự phụ thường đưa cô đến sâu bên trong núi, cho cô một ít thức ăn rồi rời đi.
Cô là đại tiểu thư của nhà làm quan nhưng lại không được nuông chiều từ bé hay có tính tình của một đại tiểu thư. Cô rất xinh đẹp, dáng người thật hấp dẫn, lại có bối cảnh gia đình hùng hậu. Ở trường quân đội, chỉ cần nam sinh có chút gia thế thì đều muốn theo đuổi cô. Họ dùng đủ cách, đủ mọi thủ đoạn để giành được sự ưu ái từ cô.
Cô thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra được ý đồ của những người này chứ. Cô cũng không khinh thường họ, ngược lại cảm thấy họ thật đáng thương. Vì lợi ích gia tộc, vì dục vọng cá nhân, vì mặt mũi chính mình mà theo đuổi một người phụ nữ mà bọn họ không vừa mắt.
Bọn họ vì cô mà đánh nhau, cô lại lạnh lùng đi ngang qua hiện trường. Họ vì cô mà bao cả nhà hàng xa hoa nhất trường quân đội, cô không hề đặt chân tới một lần nào. Họ vì cô mà nhờ người viết hộ thư tình, cô không thèm xem qua đã trực tiếp ném vào thùng rác. Có người tặng cô 999 bông hoa hồng, cô gọi một cuộc điện thoại bảo người ta đến mang đi toàn bộ.
Đối với những người đàn ông có ý đồ hoặc mang mục đích tới gần cô,cô đều làm như không thấy. Bọn họ ân cần tới chào hỏi cô, cô xem họ như không khí, cho tới bây giờ cũng không để ý tới bọn họ.
Cô ở trường quân đội năm năm, khiến cho con cái của những gia đình quyền thế này đều mất hết mặt mũi. Sự kiên nhẫn của những người này cũng làm cho cô cảm thấy nể phục. Cô đối xử với tất cả mọi người lạnh lùng như vậy, bọn họ vẫn trước sau như một mà theo đuổi cô. Ai cũng đều muốn có được người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo này, nhưng họ theo đuổi nhiều năm như vậy mà một chút hiệu quả cũng không có.
Cuối cùng cô muốn đến đơn vị kia, để những người đàn ông định tiếp tục cố gắng theo đuổi cô phải hết hy vọng. Bởi vì cô vào ngành đặc chủng, là ngành mà không phải ai có quyền thế là có thể vào được. Cho dù có thể vào nhưng nếu không thật sự có bản lĩnh thì tuyệt đối không thể ở lại, nếu không tự rời đi thì chỉ có một con đường chết. Đương nhiên còn có một con đường khác, đó là liên lụy những người đồng đội vô tội, cuối cùng sẽ bị đưa lên tòa án quân sự.
Khi biết Thẩm Mặc Tâm xin rời ngành đặc chủng, tâm tư của những người đàn ông này lập tức sống lại, họ sai người nhờ người chuyển Thẩm Mặc Tâm đến địa bàn của mình. Kết quả là Thẩm Mặc Tâm tự xin làm huấn luyện võ thuật cho quân đoàn của Trần Uyên Bác, hơn nữa còn được chính Trần Uyên Bác phê chuẩn.
Trần Uyên Bác nổi danh là chí công vô tư, cứng hay mềm đều không ảnh hưởng, được ông phê chuẩn vào làm người hướng dẫn cho đoàn đội còn khó hơn so với xin làm ngành đặc chủng. Nếu không phải là nhân tài hàng đầu thì ông thà thiếu chứ không chọn bừa. Những công tử bột ăn chơi trác tác như bọn họ khẳng định là không lọt được vào cửa doanh trại của ông.
Điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy may mắn chính là con của Trần Uyên Bác mới năm tuổi, không có bất cứ uy hiếp gì đối với bọn họ. Có lẽ một người có tính cách cao ngạo như Thẩm Mặc Tâm sẽ không để những người tài dưới cấp Trần Uyên Bác vào mắt.
Thẩm Mặc Tâm xem sách một lúc, tâm tình hưng phấn vì lời nói của Trần Khẩn làm đã bình tĩnh trở lại. Tuy chỉ là một lần đối đầu bình thường nhưng Thẩm Mặc Tâm cũng có hiểu biết sơ về tình trạng tổng thể của Trần Khẩn. Tính tình tốt, kỷ luật tốt, sức khỏe tốt, kiến thức đối với võ thuật cũng tốt, tóm lại Trần Khẩn làm cho Thẩm Mặc Tâm rất hài lòng. (Lời editor: hự chưa gì đã khen ghê thế)
Ngay lúc Thẩm Mặc Tâm chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Thẩm Mặc Tâm nhíu mày, giờ này còn có thể là ai? Trần Khẩn bỏ quên đồ sao? Chắc là không, lúc tới hai tay nàng trống trơn mà. (Lời editor: sai quá sai, tới nhà người khác sao có thể đi tay không). Quy định quân đội của Trần Uyên Bác rất nghiêm khắc, doanh trại đúng 10h30 tắt đèn.
Thẩm Mặc Tâm không nhúc nhích, cô đang chờ người ngoài cửa khai báo tên họ. Người ngoài cửa đợi một hồi không thấy Thẩm Mặc Tâm ra mở cửa, rốt cuộc lên tiếng:
"Mặc Tâm, chú là chú Trần, Trần Uyên Bác"
Người tới đúng là Trần Uyên Bác. Bởi vì Trần Khẩn tới giờ còn chưa trở về nên Từ Manh có chút lo lắng. Trần Uyên Bác không muốn đến, đã gần 11h rồi còn bắt một người ông già như ông đi gõ cửa phòng một cô gái độc thân. Tuy người này là cháu gái của ông, nhưng ông vẫn cảm thấy ngại ngùng nên bảo Từ Manh tự đi. Từ Manh trừng mắt khiến Trần Uyên Bác chỉ có thể ngoan ngoãn ra ngoài.
Thẩm Mặc Tâm nghe thấy là tiếng của Trần Uyên Bác, cô đứng dậy đi mở cửa.
"Chú Trần, sao trễ vậy rồi còn qua đây? Đúng lúc cháu cũng có chuyện muốn nói với chú, mời vào ạ."
"Mặc Tâm, chú tới là tìm Trần Khẩn, trễ như vậy rồi mà con bé vẫn chưa về. Mẹ con bé kêu chú tới đây xem thử."
Trần Uyên Bác nghe thấy Thẩm Mặc Tâm nói có chuyện muốn nói với mình, ông chỉ có thể đi vào phòng cô, vừa đi vừa giải thích mục đích mình tới đây.
"Hả? Cô bé còn chưa trở về sao ạ? Hai tiếng trước cháu đã cho cô bé về rồi mà." Thẩm Mặc Tâm cũng thấy ngạc nhiên, tại sao giờ này Trần Khẩn còn chưa về nhà. Nhà của Trần Uyên Bác ở ngay doanh trại phía trước phòng của Thẩm Mặc Tâm, cho dù nàng có bò thì cũng đã bò về tới nhà rồi.
Thẩm Mặc Tâm đột nhiên nghĩ tới tình trạng kiệt sức vừa rồi của Trần Khẩn, cô đóng cửa lại, xoay người bước tới phòng luyện võ. Vừa mở cửa ra, quả nhiên Trần Khẩn vẫn còn nằm ở vị trí vừa nãy, đã ngủ say mất rồi.