• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, Trường Nam đang trong tu hành chợt mở mắt ra.

Hắn được đám người hầu của Vương phủ sắp xếp cho một gian phòng không tính là quá lớn nhưng nói nhỏ thì cũng không hẳn.

Gian phòng này so sánh với nhà của hắn tại làng Việt Hải mà nói tốt hơn quá nhiều.

Mà ở một mình thế này khiến cho Trường Nam có chút tự do thoải mái hơn, hắn không cần phải bày ra cái bộ dáng cứng ngắc như trước nữa.

Lúc này Trường Nam mới có thật nhiều thời gian để quan sát vòng cổ của mình.

Nếu như so với trước đây mà nói, Trường Nam vô pháp tin thứ này lại có điểm bất phàm như thế, song bởi hắn đã được tiếp xúc với tiên nhân, đã trở thành tu sĩ về sau Trường Nam biết thứ này rất có lai lịch.

“Lẽ nào tổ tiên nhà mình cũng là tu sĩ sao?”

Trường Nam có chút thắc mắc không nói nên lời, hắn biết với kinh lịch của mình như hiện tại là vô pháp biết được nên đành thở dài thả vòng cổ từ tay xuống.

Trầm ngâm một lúc lâu sau Trường Nam mắt lộ hàn mang, hắn cởi áo giáp trên người ra đứng dậy cẩn thận không một tiếng động đi ra bên ngoài.

Có thể Trường Nam thân hình vẫn còn là thiếu niên, cũng có thể hắn tập mãi cũng thành quen nên việc hắn rời khỏi gian phòng của mình không một ai phát giác ra được.

Trường Nam dung nhập thân ảnh vào những nơi có bóng tối hướng phía ngoài Vương phủ mà li khai.

Hắn không phải là muốn chạy trốn, với định lực như hắn hiện tại nếu bỏ trốn tựu sẽ rất nguy hiểm.

Tưởng tượng đến cảnh trung niên tu sĩ kia biết độc đan không có ảnh hưởng đến Trường Nam hắn chắc chắn sẽ sinh ra nghi hoặc, phải biết một người bình phàm là không thể làm được việc này, chắc chắn trên người đối phương là có chí bảo, hoặc là có một chút nội tình nào đó.

Việc này sẽ phát sinh ra một hồi truy sát, mà Trường Nam đối với địa hình bên ngoài hắn không có một chút nào kinh lịch.

Đây cũng là lý do khiến hắn bỏ đi cái ý nghĩ này, hắn muốn trốn thoát vậy càng phải khiến cho bản thân mình cường đại thêm, mà để làm việc này chỉ có một cách đó là không ngừng tu hành.

Tuy nhiên đêm nay Trường Nam không có tu hành, hắn muốn đi xuống thành trì vì hắn có một chút thắc mắc.

Thành trì này diện tích khá lớn, bốn xung quanh được bao bọc bằng một lớp tường thành cao hàng trăm mét, ngăn cách hết thảy với ngoại giới xung quanh.

Mà trong thành trì lúc này dù đã là nửa đêm nhưng vẫn là còn dòng người đông đúc phía dưới, náo nhiệt vui đùa, buôn bán đủ kiểu.


Đây cũng chính là điều làm cho Trường Nam thắc mắc, phải biết đây chính là ban đêm, mà ban đêm tại loạn thế này tượng trưng cho điều gì hắn chính là người hiểu rõ nhất.

Dù sao hắn cũng đã từng trải qua một tràng chém giết ác ma như vậy hung tàn.

Thế nhưng rõ ràng bên trong thành trì lại là một mảnh yên tĩnh, không có tiếng sói tru, không có âm thanh quỷ dị từ những quỷ ma.

Mà hắn còn có một vấn đề nữa, dựa trên thần sắc của Vương Tiểu Cường đối chiếu lại mà nói, dường như người dân ở đây không hề mơ hồ đối với thần tiên, tựu còn có chút sùng bái.

Trường Nam theo lấy nghi hoặc đi xuống thành trì, nơi đây náo nhiệt vô cùng, hắn tựu như một đầu cô lang đi trong những nơi âm ảnh.

Thân ảnh hắn đi trong đêm tối đánh giá thành trì này, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Trường Nam thấy được một nơi rộng lớn và phồn vinh như thế này.

Phía bên tuyến đường là những dãy nhà san sát, mặc dù là nửa đêm nhưng đèn đuốc vẫn bật sáng, phía hành lang là những tiểu đi3m, hàng vải lụa, vô vàn.

Dưới lòng đường xe ngựa chạy qua chạy lại rất tấp nập, tiếng chuông, tiếng kẻng, tiếng người nói nói cười cười làm không khí ở đây vô cùng náo nhiệt.

Trường Nam theo con mắt ngước nhìn lên bầu trời, vẫn xám xịt như cũ thế nhưng bao quanh thành trì hắn ẩn ẩn nhìn thấy có chút màn sáng phòng hộ.

Điều này làm đáy lòng Trường Nam nhảy bộp một cái, hắn như có điều suy nghĩ sau đó liền thân ảnh như muốn dung nhập vào bóng tối li khai đi.

Thế nhưng đúng vào lúc này phía sau Trường Nam truyền đến tiếng thét chói tai.

“Đứng lại!”

Theo tiếng nói từ phía sau đi đến hai cái thanh niên, một người cao một người thấp.

Lúc này tên thanh niên cao kia đi tới nở nụ cười mỉm rồi nói.

“Tiểu tử con cái nhà ai ra ngoài giờ này a, có cần đại ca đưa ngươi về nhà hay không.”

“Đúng đúng ngươi chắc là đi lạc đúng không, để bọn ta đưa ngươi về a, yên tâm không mất nhiều lộ phí đâu.”

Theo sau tên thanh niên cao, tên thanh niên lùn phụng bồi.

Trường Nam nhíu chặt đôi lông mày, hắn như không muốn quan tâm định xoay người rời đi nhưng lúc này hai tên thanh niên sắc mặt lại sa sầm xuống.



Tên thanh niên cao gầy rút bên hông ra một con dao găm kề sát vào cổ của Trường Nam thấp giọng nói.

“Để lại hết linh thạch hoặc đồ vật giá trị rồi muốn đi đâu thì đi.”

Trường Nam càng là khó chịu, hắn thực không muốn giết người, chỉ muốn đi nhìn một chút thành trì này mà thôi, nhưng hai tên trước mặt này khiến hắn không thể không xuống tay.

Tính cách Trường Nam là như vậy, đối với người muốn uy hiếp tính mạng của hắn hắn sẽ không ngần ngại mà ra tay, dẫu sao hắn cũng đã từng giết không ít đầu ác ma.

Thế rồi tên thanh niên cao gầy còn đang hung hăng lúc, thì không biết từ bao giờ đã có một thanh dao găm đâm thẳng vào lá lách của hắn.

Trường Nam xuất thủ khiến hắn không kịp nhìn ra một chút tiết tấu nào.

Máu tươi từ lá lách chảy ra ồ ạt, tên thanh niên cao gầy chỉ kịp kêu a một tiếng lập tức bàn tay Trường Nam hung hăng văng ra bóp mạnh vào miệng hắn một cái khiến nửa đầu dưới của tên này nát bấy trực tiếp khí tuyệt bỏ mình.

Chuyện nói ra thì dài dòng nhưng từ khi Trường Nam xuất thủ cho đến khi tên thanh niên cao gầy tử vong cũng chỉ mất có hai hơi thở.

Bên kia đồng bạn của hắn lúc này chân tay run rẩy xoay người ý định bỏ trốn.

“Ta cho ngươi đi chưa?”

Trường Nam phát sau mà đến trước, hắn dao găm rút ra từ lá lách của thanh niên cao gầy vọt tới hướng tên đồng bạn đang bỏ trốn mà chém tới.

Tốc độ của Trường Nam là rất lớn, cộng thêm việc hắn tu hành ngưng khí kinh cho nên ngay khi khoảnh khắc hắn chém xuống trong con hẻm tăm tối này truyền ra một tiếng hét lớn.

Tên đồng bạn có thân hình hơi lùn kia một cánh tay đứt lìa, mà đây cũng là Trường Nam cố tình làm vậy, hắn muốn hỏi tên này một số tin tức rồi sau đó giết hắn cũng chưa muộn.

Một lúc lâu sau, thân ảnh một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đi ra khỏi con hẻm, bước chân hắn nhẹ nhàng khiến cho không một ai chú ý tới.

Mà bên trong hẻm lúc này có hai cái xác chết, cả hai đều có chung một đặc điểm đó là lá lách bị đâm thủng.

Trường Nam trên đường lúc này lại là lộ ra một nụ cười ẩm trầm.

“Nguyên lai sự việc theo ta suy đoán trước đó không sai biệt là bao.”


Theo tin tức từ tên thanh niên trong hẻm kia Trường Nam đã biết được một số chuyện liên quan đến thành trì này, cũng liên quan đến tiên nhân.

Trường Nam nguyên lai hiện tại đang ở đất Bắc của Lang quốc, thành trì này chỉ là một trong số nhiều thành trì ở Bắc địa này mà thôi.

Mà những thành trì này là do những tông môn của tiên nhân lập ra, ở Bắc địa này có bốn tông môn chia nhau cai quản số lượng thành trì.

Đó là Huyết ma tông, Tây uyên tông, Đông du tông và Khôi âm tông.

Bốn tông này chia nhau cai quản hai mươi lăm cái thành trì, Huyết ma tông bảy thành, Tây uyên tông sáu thành, Đông du tông sáu thành và Khôi âm tông sáu thành.

Mà thành trì này lại là Khôi âm tông cai quản một trong.

Khôi âm tông am hiểu điều khiển khôi lỗi, nội tình sâu đậm. Trường Nam sau khi nghe thấy liền nhận ra ngay trung niên tu sĩ kia chắc hẳn có liên quan đến tông này.

Hiện tại nơi đây cũng có một bộ phận tu sĩ của Khôi âm tông trấn thủ thành trì.

Nhờ có vậy cộng thêm trận pháp của tông môn khiến cho dã thú vô pháp xâm phạm, mà lại người dân muốn sống trong thành trì dưới sự bảo vệ của tông môn thì mỗi tháng cũng đều phải xuất ra không ít linh thạch.

Thêm đó là những ngoại dân tới từ bên ngoài, muốn có tư cách ở trong thành trì thì cũng phải xuất ra linh thạch để mua lấy danh ngạch.

Không lâu sau Trường Nam trở lại Vương Phủ, vẫn là nhẹ nhàng đi vào bên trong, hai binh lính trấn thủ bên ngoài đều gật gù không nhận ra, Trường Nam trở lại gian phòng ngồi xuống trầm ngâm.

“Nếu vậy trung niên tu sĩ kia nhất định là người của Khôi âm tông, chỉ là hắn bắt đi thiếu niên thiếu nữ để làm gì?”

“Trước đây tên vệ binh đội trưởng có nói để hiến tế cho “ngài” ấy, rốt cục chuyện này là như thế nào.”

Nghĩ đến đây Trường Nam lắc đầu kêu khổ, hắn bây giờ là chưa thể xác định, hắn chỉ biết bản thân mình hiện tại điều cần thiết nhất là phải tu hành, sớm ngày thoát khỏi trung niên tu sĩ.

Mà lại hiện tại Trường Nam đã cảm nhận được sau đêm nay đường linh mạch của hắn có thể đại thành.

Nghĩ rồi hắn nhắm mắt lại điều tức hơi thở, tiến hành thổ nạp.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK