Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Tử Ngôn có hơi ngớ người, chỉ chỉ bản thân, “Đàn anh gọi em?”
Giản Dật đã đi đến bên cạnh cô, hờ hững đáp lại, “Ừm.”
Tử Ngôn gật đầu, “Ồ.” Sau đó chờ Giản Dật nói tiếp.
Đợi chừng mười mấy giây, Giản Dật lại không có ý định nói gì thêm, Tử Ngôn nghĩ ngợi, bừng tỉnh nhận ra, “Lần trước anh đến ăn cơm, còn chưa trả lại tiền thừa cho anh nữa.” Chắc là đàn anh ngại ngùng nên mới không nói ra lời.
Nhét notebook vào trong tay Giản Dật, Tử Ngôn luống cuống tay chân lấy trong ba lô ra cái ví tiền của mình, cười cười đưa cho anh, “Này, đàn anh, tiền thừa của anh.”
Giản Dật rủ mắt nhìn thoáng qua bàn tay trắng nõn đưa tới trước mắt anh, trầm mặc chừng ba giây rồi anh nhận lấy tiền trong tay cô.
Tử Ngôn cất ví vào lại trong ba lô, rồi duỗi tay cầm lấy notebook trong tay anh, nào ngờ đâu Giản Dật lại lui về sau hai bước, Tử Ngôn chộp lấy không khí.
Tử Ngôn nhìn anh, “Đàn anh?”
Giản Dật nhìn cô vài ba giây, lại nói, “Tôi đến bàn chút chuyện, vừa hay đói bụng, còn chưa ăn cơm.”
Có ý gì thế?
Tử Ngôn nháy mắt nhìn anh, rất nhanh đã phản ứng lại được, ấp úng, “….Vậy, em mời anh ăn một bữa nhé?”
Giản Dật lùi về sau mấy bước rồi xoay người, “Đi thôi.” Sau đó cầm theo notebook dẫn đầu đi về hướng căn tin của trường.
Tử Ngôn ngơ ngác, vừa rồi hình như cô mới mời Giản Dật đi ăn cơm? Thôi rồi, cứ có cảm giác đù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội vậy, tại sao cô lại biểu hiện và nói ra như thế chứ?
Giản Dật đi được vài bước, thấy người nọ theo không kịp nên anh dừng chân lại, xoay người nhìn cô, “Đổi ý?”
Tử Ngôn vội chạy theo sau, mạnh miệng nói, “Sao lại thế được.” Notebook của cô còn đang nằm trong tay anh, cô dám đổi ý sao?
Giản Dật nhướng mày, “Vậy thì tốt.”
Tử Ngôn đuổi theo phía sau Giản Dật, thoải mái bước từng bước một, Giản Dật có bờ lưng rất thẳng, chân thì dài, chuẩn dáng móc treo đồ, chỉ nhìn dáng chưa nhìn mặt thôi cũng đặc biệt thu hút, Tử Ngôn cắn cắn đầu ngón tay cười khẽ, quả nhiên là thực sắc tính dã nha!
Cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cô được cùng ăn cơm với Giản Dật, Giản Dật luôn cho người khác một cảm giác không thực, thậm chí đi sau anh thế này cũng mang đến một cảm giác không chân thật.
Hai người một trước một sau đi vào nhà ăn, hôm nay là thứ bảy nên trong trường không có nhiều người, căn tin cũng không đông mấy, Tử Ngôn nhìn Giản Dật, “Đàn anh, anh muốn ăn gì?”
Giản Dật nhìn cô, “Bình thường em hay ăn gì?”
Tử Ngôn nghĩ đến buổi tối ngày hôm ấy khi Giày thể thao trắng gọi món ăn có nói qua ‘lão đại chúng ta thích ăn rau’, bèn nói, “Ăn chay?”
Không biết có phải là ảo giác không, Tử Ngôn dường như nhìn thấy trong một giây nào đó khóe miệng của Giản Dật có hơi nhếch lên, nhưng hình như thật sự là ảo giác rồi.
“Cho tôi một phần cơm trứng cà chua là được rồi.”
Tử Ngôn gật đầu, quả nhiên là ăn chay.
Nhưng nghĩ đến chuyện mời người ta đi ăn, cũng không thể chỉ cho người ta ăn cơm trứng cà chua được, Tử Ngôn lại gọi thêm hai phần rau, cuối cùng còn lưu luyến nhìn món gà nướng ở bên ngoài cùng, bưng một mâm toàn đồ chay đến bên cạnh Giản Dật, “Đàn anh, xong rồi.”
Hai người lẳng lặng ăn cơm, Tử Ngôn vốn rất đói bụng, nhưng hiện tại không còn cảm giác thèm ăn nữa, trong đầu choáng váng điên cuồng, thần thoại của Học viện Mỹ thuật đang ngồi ăn cơm đối diện mình, mà kỳ thật bọn họ cũng chẳng thân quen gì, cứ có một loại cảm giác mơ hồ.
Tử Ngôn cúi đầu cắn đôi đũa, suy nghĩ không biết bay về phương nào.
Giản Dật đang ăn cơm, đôi mắt nâng lên liếc nhìn cái người đang đi vào cõi thần tiên kia, rồi lại rủ mắt tiếp tục ăn cơm.
Tử Ngôn có hơi không vui chọt chọt bàn ăn, đột nhiên nhớ đến sự kiện nào đó, ánh mắt vòng vo một hồi, rồi mới thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Giản Dật, “Anh Giản ơi, nghe nói công ty anh thông báo tuyển dụng ạ?”
“Nghe nói?” Giản Dật không ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi.
Tử Ngôn lại xấu hổ, được rồi, không phải là nghe nói, thật ra buổi phỏng vấn ngày hôm ấy cô cũng có đến.
Tử Ngôn lựa chọn không nhìn anh mà lại hỏi, “Đàn anh, em có thể thỉnh giáo anh một vấn đề được không?”
“Ừm.” Giản Dật vẫn hết sức chuyên chú ăn cơm, động tác tao nhã, hóa ra nhìn dáng vẻ trai đẹp ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ
Thu lại ý nghĩ, Tử Ngôn khẽ ho một tiếng, “Anh Giản, em nói là nếu nhé, nếu bộ phận phỏng vấn của công ty anh có tư tình riêng, lén lút kết ân oán với ứng viên đi phỏng vấn, rồi lấy thù riêng ra đánh rớt cho ứng viên phỏng vấn đó, thì anh sẽ làm thế nào?”
Anh nhìn nghiêm túc cẩn trọng như vậy, chắc hẳn là ghét nhất loại hành vi như thế này nhỉ.
Giản Dật cơm nước xong xuôi, buông đũa xuống, Tử Ngôn vội vã lấy một tờ khăn giấy ăn đưa đến, căng thẳng nhìn anh.
Giản Dật nhận lấy khăn lau lau miệng, thờ ơ nói, “Bọn họ vui là được.”
“Hả?” Tử Ngôn cảm thấy mình nghe lầm rồi, cái gì mà bọn họ vui là được?
Giản Dật đứng lên, “Cảm ơn cơm trưa của em, tôi đi trước.”
Tử Ngôn ngồi yên tại chỗ còn chưa hoàn hồn được, Giản Dật đã vòng qua đi ra khỏi chỗ ngồi, lúc đi ngang qua bên người cô, anh khựng lại giây lát, chêm thêm một câu, “Con người của tôi khá là bênh vực người mình.”
Con người của tôi khá là bênh vực người mình.
Con người của tôi khá là bênh vực người mình.
Con người của tôi khá là bênh vực người mình.
Tử Ngôn suy ngẫm hơn mười giây mới hiểu được ý tứ của anh, nhìn thấy bóng dáng thanh tú của Giản Dật rời khỏi cửa căn tin, cô bĩu môi, cái người này, hóa ra cũng ăn ngũ cốc hoa màu, cũng có thất tình lục dục(*), nhìn bề ngoài thì có khí chất tiên khí chính trực là thế, ấy vậy mà cũng làm những việc như lấy tư báo công trái đạo lý!
(*)Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người
Quay về ký túc xá, liền thấy Tiểu Ngư hào hứng ầm ĩ trong phòng, vừa thấy Tử Ngôn về là nhảy lên ngay, “Tử Ngôn ơi, Tử Ngôn à, tớ đậu rồi, phỏng vấn đó, hóa ra tên xấu xa kia cũng không xấu lắm…”
Nếu đặt vào mười lăm phút trước, Tử Ngôn sẽ vui vẻ thay Tiểu Ngư, chỉ là nghe Giản Dật nói ‘bênh vực người mình’ xong, tự dưng lại thay Tiểu Ngư đổ mồ hôi.
Tử Ngôn nghĩ nghĩ cứ cảm thấy Giản Dật, người này thật sự khiến người khác cạn lời, ngồi trước máy tính, mở chương truyện vốn định đăng lên sửa lại lần nữa, bỏ thêm một chi tiết.
<<Ám dạ>>
Tần Việt lại nhận được bản án thứ sáu về cô gái mất tích, lần này là một sinh viên, trong lòng Tần Việt nổi lên cơn bực bội vô cớ, đã là vụ án thứ sáu rồi, mà cũng không tra ra được một chút manh mối nào, khi theo dõi điều tra qua trường học, Tần Việt lại nhìn thấy Ngạn Thanh lần nữa, cô gái này trước khi mất tích, đã ăn cơm với Ngạn Thanh trong căn tin của trường.
Thoạt nhìn thì đó là một sai lầm quá rõ ràng, khiến cho Tần Việt rơi vào bế tắc, nếu như những chuyện này là Ngạn Thanh làm, thì căn cứ vào những kinh nghiệm trong quá khứ, Ngạn Thanh là một kẻ có tâm tư cực kỳ kín đáo, sao lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đến thế, một lần là Y Liên, lần này lại là nữ sinh viên này, sai lầm thế này không khỏi quá rõ ràng, không giống như tác phong của người bị hiềm nghi là kẻ giết người.
Tần Việt theo trình tự lấy lời khai của Ngạn Thanh.Giống như lần trước, Ngạn Thanh có chứng cứ không ở hiện trường rất rõ ràng, nhìn dáng vẻ lạnh lùng đi ra khỏi cục cảnh sát của Ngạn Thanh, Tần Việt càng thêm tức giận.
Ngạn Thanh đi đến cửa, bước chân bỗng dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, “Cảnh sát Tần, có đôi khi con người sẽ bị vẻ bề ngoài mê hoặc, không bằng thử học làm người mù đi, nhắm mắt lại.”
Nói xong lời này, Ngạn Thanh liền rời đi, để lại một mình Tần Việt với vẻ mặt mông lung.