Sau khi ăn xong , ta đi vào không gian thì tiếng Dạ Tuyết vang lên : “ chủ nhân bỏ Tuyết nhi 1 mình thật sự thương tâm nga~ “ trong lời nói còn lên án ta bỏ nó .
. Ta nhíu mi , nói : “ hừ ngươi đừng dùng mị thuật có được không ? Nghe thật rất buồn nôn “ Ta chỉ đoán nhưng không ngờ lại trúng ngay chốc .
. “ Oa chủ nhân thật sự rất giỏi nga~ nhưng dù người ta không dùng nó cũng ăn sâu rồi đành chịu thôi “ Nó nói như nó thật bất đắc dĩ vậy.
. Ta đen mặt nói : “ bớt xàm đi , tại sao không gian nhỏ vậy ?? “ giọng nói mang theo nghi hoặc cũng khó hiểu vì ta đã kiểm tra rồi không có mật đạo nào hết .
Dạ Tuyết nghe vậy thì trả lời : “ thật ra đây chỉ là không gian chứ không phải linh phủ nếu chủ nhân muốn mở linh phủ chỉ cần đọc chú thuật cửa linh phủ sẽ mở ra chủ nhân có thể tiến vào “
Ta nghi hoặc hỏi : “ vậy ngươi có thể tiến vào không ?? “
Dạ Tuyết trả lời : “ có thể nhưng phải được chủ nhân cho phép cả khách nhân cũng vậy “
Ta nghe vậy thì gật đầu hiển nhiên là hài lòng vì cũng có một chỗ riêng tư của mình .