Cô giương mắt nhìn ra nơi cửa, bỗng nhiên có hai người một nam một nữ bước vào quán. Cả hai người đều toát lên loại khí chất khác người thường, vẻ mặt nhu hòa của cô gái nhìn người đi bên cạnh mình rồi không kiêng nể khoát vai người đó, vui vẻ đi vào quán. Nụ cười bất chợt đông cứng trên gương mặt cô, đôi lông mày nhíu lại nhìn hai người đó một cái thật kĩ. Xác định. Chính là người quen.
Tống Hàn đi cùng Dương Đình Hy đi đến bàn đối diện cô ngồi xuống, dường như anh không biết Vương Triều Vân đang ngồi đối diện mình, vẫn phong lưu ngồi nói chuyện cùng cô gái kia.
Vương Triều Vân đang ngồi bên này nhìn qua, không những không thấy ngạc nhiên mà trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thú vị, đột nhiên cô rất muốn qua bên đó nhận người quen. Cô đứng dậy bước từng bước sang chỗ Tống Hàn ngồi, cười cười nhìn anh:
""Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây. Thật là trùng hợp!""
Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên vừa đúng lúc chạm mặt cô, không thể tin được lại là cô, anh gượng gạo hỏi.
""Sao em lại ở đây?""
""Chờ bạn."" Vương Triều Vân thành thực. Không kìm được quay mặt sang nhìn cô gái đang ngồi cạnh chồng mình ""Còn đây là người mới? Nhanh thật!""
Cô cười đến giảo hoạt, không che giấu đi sự châm chọc.
""Em từ bao giờ đã quan tâm đến việc này?"" Tống Hàn cười như không cười nhìn cô, khuôn mặt lộ ra chút khó chịu.
""Tôi bao giờ cũng quan tâm. Thực sự rất quan tâm đó nha!"" Khóe miệng cong lên cực độ, khinh chỉ toàn thêm khinh hơn. Rất nhanh, cô vươn tay ra trước mặt cô gái kia, tỏ thành ý muốn bắt tay: ""Chào cô!"" Dù sao kết giao một chút cũng tốt.
""Chào!"" Dương Đình Hy nhỏ giọng nhìn cô, bàn tay nhỏ bé cũng vươn ra, rất lịch sự mỉm cười ""Rất vui được gặp cô.""
""Cô và anh ấy có quan hệ gì?"" Vương Triều Vân không do dự, chần chừ mà đi thẳng vào vấn đề. Không ngừng đánh giá cô gái này, cũng không biết nên nói gì, chỉ là cảm thấy có gì đó không rõ ràng. Thực chỉ muốn xác nhận lại sự việc, đồng thời... khẳng định lại chủ quyền.
Dương Đình Hy mấp máy môi định nói gì đó, nhưng lời nói chưa kịp ra thì đã bị Tống Hàn nhanh chóng chặn lại.
""Chính là quan hệ tình nhân."" Tống Hàn thay cô trả lời, giương cao mắt nhìn Vương Triều Vân đầy khiêu khích.
Vương Triều Vân nhìn thấy vẻ mặt đó bỗng nhiên cười rộ lên: ""Đúng là rất có bản lĩnh chọc tức người khác."", nhưng cô không thể ở đây mà phát tiết được. Cô thở dài ""Ồ"" lên một tiếng đầy thú vị, tỏ ra vẻ đã hiểu.
Vừa đúng lúc Diệp Triết đến, nhìn thấy ba con người trước mắt bỗng nhiên thấy hứng thú vô cùng. Cô không những không thấy lạ mà còn ngang nhiên bước đến đó góp vui với bọn họ, cô đứng từ sau kéo lấy tay của Vương Triều Vân.
""Vương tiểu thư, không ngờ là cậu lại nhàn rỗi đến thế."" Cô không hề nhìn Tống Hàn, cũng không nhìn đến Dương Đình Hy, lại tiếp tục nói. ""Còn có cả thời gian để lo chuyện nhà hàng xóm.""
Vương Triều Vân quay mặt nhìn Diệp Triết, thì ra cô đã đến, lại còn rất tốt bụng giúp cô giải quyết vấn đề này.
""Phải rồi, chuyện nhà hàng xóm. Là tớ hơi nhàn rỗi rồi."" Cô rất biết phối hợp, hùa theo phản ứng của Diệp Triết.
""...""
Hai từ "" hàng xóm "" thật sự rất khó nghe. Cô chính là muốn nói mối quan hệ giữa anh và cô như mối quan hệ giữa hai người xa lạ, không hơn. Quả thực là như vậy, tuy là vợ chồng về mặt hợp pháp nhưng giữa cô và anh cũng có một ranh giới nhất định. Cô chưa bao giờ có ý kiến với những việc làm của anh, không lên tiếng hay cấm đoán anh việc gì. Cho dù là anh đi cả đêm không về nhà, cô cũng mặc kệ là anh có đi đâu hay làm gì. không hề dò hỏi hay phán xét anh. Cô vẫn sống thật yên bình và tĩnh lặng tựa như thời kì hòa bình sau chiến tranh, không hề có chút phản ứng hay phản kháng. Anh có cuộc sống của anh, cô cũng có cuộc sống của cô, không ai được phép xen vào chuyện của người khác. Nhưng sự thật vẫn là cô không quan tâm.
""Đổi địa điểm thôi!"" Diệp Triết đưa ra lời đề nghị mà cũng như là cách giải quyết vấn đề.
""À vâng! Điều đó là dĩ nhiên.""
Tống Hàn im lặng nhìn hai cái bóng kia dần dần bước ra khỏi quán, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhưng tâm tình cũng vơi đi ít nhiều, không còn hứng ngồi đây nữa, anh nhìn Dương Đình Hy, mặc dù cảm thấy hơi có lỗi nhưng anh vẫn thấp giọng nói.
""Anh đưa em về!""
""Vâng!"" Cô cúi đầu không dám nhìn trực tiếp vào mắt anh. Anh muốn đưa cô về vậy thì về thôi. Xem ra hôm nay thật không phải là một ngày tốt đẹp.
-------------------------------------
Anh nằm dài trên ghế ngoài phòng khách, mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế. Anh bỗng nhiên nhớ đến một số chuyện cũ, không khỏi xót lòng, hối tiếc. Nếu ngày đó cố gắng thì kết quả có thể thay đổi không? Anh không biết đã tự hỏi mình câu này biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng tự phải trả lời rằng đó chỉ là chuyện "" giá như "", thực tế đã không thể cứu vãn được nữa. Anh cố gắng không nghĩ đến thì nó lại càng hiện hữu rõ ràng hơn, càng làm cho anh thêm bức bối. Suy nghĩ miên man bất chợt ngủ đi lúc nào không hay. Đến tối, Vương Triều Vân vừa về đến nhà đã thấy anh nằm ở đó, có hơi sững sờ một chút nhưng bỗng đứng lại nhìn anh thật lâu.
Cô hoang mang mà cũng hơi bàng hoàng.
Nếu là Vương Triều Vân của nhiều năm trước thì thật sự rất thích anh... Nhưng cũng chỉ là "" đã từng "". Có nghĩa là trước kia từng có nhưng hiện tại đã không còn.
"" Không nhìn thấy cảm xúc." "
-