Buổi sáng không cần thức dậy sớm hầu hạ Vương Chính Trạch mà lại được tự tỉnh giấc giữa hương thơm của hoa cỏ và tiếng chim hót véo von.Hơn nữa cũng không cần phải kiêng dè Vương Chính Trạch mà không ăn đậu, có thể uống sữa đậu nành, hầm đậu hủ để ăn, buổi trưa còn có thể uống canh đậu nành nấu với giò heo và dưa chuột thái sợi lạnh của vợ chồng Trương Sơn, vừa thanh thúy lại vừa nhiều nước mát, phải nói là vô cùng sảng khoái.Lâm Dao ăn ngon, ngủ ngon, thời gian buổi sáng còn chưa nóng thì đi tản bộ trên núi, còn buổi chiều nắng to thì ở tại trong viện hóng mát, ăn dưa mát và xem qua một chút nhàn thư, thỉnh thoảng có hứng thú còn có thể đàn một bài.Không tới nửa tháng đã ngạc nhiên phát hiện vết bớt vàng làm cách nào cũng không hết mà giờ đã nhạt hơn một chút, màu da cũng trở nên mềm mại hơn.
Mậu Xuân đau lòng nói: "Lần trước bỏ ra một số tiền lớn mời một trên lang trung bịp bợm, hắn ta nói, kêu phu nhân bớt suy nghĩ bớt phiền muộn đi, có lẽ là bởi vì bị mệt nên vết bớt vàng mới không mờ hết.""Thật ra ta cũng từng muốn được thư thả một chút nhưng mà chuyện trong phủ ta không chủ trì thì ai tới chủ trì chứ?Bây giờ thật nhàn rỗi, khỏi phải đi quản mấy chuyện kia."Mới đầu đương nhiên Mậu Xuân cũng cảm thấy ý nghĩ muốn ly hôn của Lâm Dao có chút không đúng nhưng mà thấy Vương Chính Trạch bạc tình bạc nghĩa lại thấy sau khi Lâm Dao dọn đi hắn ta vẫn ung dung tự tại như vậy, cả người như hoa được tưới qua sương sớm, càng tưới càng đẹp đến chói mắt, điều ấy đương nhiên cũng khiến nàng ta vui vẻ theo.
Mậu Xuân nói: "Sau này, phu nhân không cần phải bận tâm về những chuyện đó nữa đâu."Lâm Dao nở nụ cười hiếm thấy, véo véo cái mũi của Mậu Xuân và nói: "Nói rất hay, mặc kệ những chuyện không tốt kia đi."Khi Vương Chính Trạch tới nơi cũng là lúc trời đã nhá nhem tối, ánh chiều tà còn sót lại rơi vãi trong biệt viện mang theo những vệt ánh sáng màu vỏ quýt ấm áp, làm nổi bật bóng hình nữ nhân dịu dàng như ngọc đang ngồi bên bàn đá vuông.
Nhất thời hắn ta có phần thất thần, đây không phải là Lâm Dao sao?Mấy năm nay bất kể là lúc nào thì Lâm Dao cũng luôn bận bịu, hai người ngẫu nhiên xuất hiện cùng lúc cũng chỉ là để nói với hắn về công chuyện trong nhà, khiến cho hắn cảm thấy rất phiền chán.Có khi nào nàng cũng từng điềm tĩnh và an nhàn như lúc này không?"Đại nhân, ngài tới rồi, mời ngài ngồi." Ngô Nhị nương thấy Vương Chính Trạch đến thì vừa vội vàng tiến đến hành lễ vừa nói với Lâm Dao đang ngồi bên bàn đá: "Phu nhân, đại nhân đến." Với dáng vẻ vô cùng mừng rỡ.Vương Chính Trạch ngồi xuống bên cạnh Lâm Dao, hắng giọng một cái rồi nói: "Qua nhiều ngày như vậy, cơn thịnh nộ dù lớn đến đâu cũng nên tiêu tan đúng không? Đến lúc phải trở về rồi."Đây xem như là Vương Chính Trạch cúi đầu trước, ngữ khí cũng rất ôn hòa.
Vương Chính Trạch cảm thấy bây giờ hắn ta đã ăn nói rất là khép lép rồi, từ trước đến nay ở trong quan trường cũng hiếm có người khiến cho hắn ta phải cúi đầu nói chuyện như vậy.
Hơn nữa Lâm Dao còn hơi đưa mắt nhìn vì vậy lúc này hắn ta nên thuận theo mà cúi xuống thôi.Vương Chính Trạch còn nghĩ nếu như Lâm Dao ngoan ngoãn nghe theo thì ban đêm hắn sẽ không đến phòng của Tân Di Nương mà muốn cưng chiều, sủng hạnh Lâm Dao, cho nàng thể diện vì dẫu sao nàng mới là đương gia chủ mẫu.Lâm Dao thấy Vương Chính Trạch đã biết cuộc sống mấy ngày qua đều không thuận theo ý của hắn ta.
Hắn ta ghét nhất là trực chuyết vì cảm thấy rườm rà, ngược lại hắn ta rất thích trường bào cổ tròn có ống tay áo ngắn gọn gàng.
Nhưng lúc này đây hắn ta lại mặc trực chuyết Hàng Châu màu thạch sanh với hoa văn thanh trúc rối rắm, đầu đội mũ vuông được dệt bằng tơ tằm màu đen, vừa nho nhã vừa phong lưu.Đây là dáng vẻ mà đại đa số người đọc sách Xuyên Pháp giống như Tân Di Nương yêu thích, có lẽ là giao cho nàng ta an bài.Nhất định Tân Di Nương đã nghe tì nữ trong phủ nói qua Vương Chính Trạch không thích trực chuyết nhưng mà không nghe vào tai, dẫu sao nàng ta vẫn trẻ tuổi lại vừa mới vào phủ nên cũng cố chấp làmtheo ý mình..