• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phương Vũ Hân không để ý đến lời trách cứ của Phương Mộng Dao mà là nói:“Đều trách con không cẩn thận, con vào phòng bếp làm lại đồ ăn, Dì Lý chỗ này làm phiền dì dọn dẹp một chút.”Dì Lý cũng cảm thấy Phương Vũ Hân quá không cẩn thận, nhiều đồ ăn như vậy đều dính bẩn, thật sự đáng tiếc.

Nhưng bà là bảo mẫu Phương gia, đối đãi với Phương Vũ Hân tất nhiên thân cận hơn Phương Mộng Dao nhiều.


Vì thế bà cười cười nói:“Không có gì, con cũng không phải cố ý, chỗ này để dì dọn dẹp, Hân Hân con mau vào trong, xem có gì làm lại đồ ăn khác?”Phương Vũ Hân hơi hơi mỉm cười, xoay người đi vào phòng bếp.

Cô không xác định được Phương Mộng Dao có bỏ chất ức chế vào chén canh, cũng không rõ lắm hay không cô ta đều động tay động chân vào tất cả đồ ăn, chẳng sợ đó một phần vạn khả năng, cô không dám mạo hiểm, nên cô cố ý đem bàn đồ ăn làm hỏng.Phương Mộng Dao hiển nhiên không thể để như vậy liền xong, chất ức chế cô ta chỉ có một phần, bị Phương Vũ Hân làm hỏng tất cả, không thể dùng lại! Càng khiến cho cô ta bất mãn, Phương Vũ Hân còn tỏ thái độ làm lơ cô ta! Rõ ràng là Phương Vũ Hân làm sai, cô dựa vào cái gì không xin lỗi? Dựa vào cái gì không để ý tới cô ta?Phương Mộng Dao liền kêu lên:“Phương Vũ Hân! Chị đứng lại đó cho tôi! Chị nói cho rõ ràng, chị có phải hay không cố ý?”Phương Vũ Hân vốn dĩ không định phản ứng lại cô ta, thấy cô ta vẫn luôn dây dưa không bỏ, liền xoay người, buồn cười mà nhìn cô ta:“Tôi vì cái gì cố ý? Cô dựa vào cái gì xác định, tôi cố ý? Tôi làm như vậy, rốt cuộc có chỗ nào tốt?”Phương Mộng Dao bị cô hỏi đến nói không ra lời, cô ta cảm thấy Phương Vũ Hân cố ý, thậm chí hoài nghi Phương Vũ Hân có phải hay không đã biết cái gì, nhưng Phương Vũ Hân hỏi như vậy, cô ta phải nói như thế nào? Đúng vậy, dựa theo lẽ thường, Phương Vũ Hân làm như vậy nào có chỗ tốt? Chẳng lẽ cô ta thừa nhận chính mình động tay chân trong đồ ăn sao?Phương Mộng Dao nghĩ nghĩ nói:“Chị đương nhiên là cố ý! Chị muốn phá hư canh tôi vất vả làm!”Phương Vũ Hân ôm hai tay cười rộ lên:“Lý do này càng buồn cười, nếu tôi không thích, trực tiếp làm rớt là được, vì sao làm hỏng cả cả bàn ăn, ba mẹ cũng chưa ăn gì nữa?”Phương Mộng Dao tức giận đến nói không ra lời, cô ta không thể nào phản bác được Phương Vũ Hân, cô ta không cam lòng, còn muốn tiếp tục mở miệng, Khúc Thiên Hà nói:“Được rồi, Hân Hân còn nhiều việc một mình con làm không kịp, mẹ cùng con làm.

Cẩm Đường, ông bồi Tiểu Dao nói chuyện một lát đi.”Ngữ khí của bà một chút cũng không nặng, ngược lại thập phần ôn hòa, nhưng ánh mắt bà nhàn nhạt đảo hướng Phương Mộng Dao, Phương Mộng Dao không nói ra được lời nào tốt đẹp.

Bà theo bản năng cảm thấy, Phương Mộng Dao khác Vũ Hân, không dễ đối phó, nếu cô ta lại tiếp tục dây dưa, Khúc Thiên Hà khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô ta.Khúc Thiên Hà vòng qua đống hỗn độn trên mặt đất, đến bên người Phương Vũ Hân, kéo cô vào phòng bếp.


Phương Mộng Dao thấy các cô đều vào phòng bếp, do dự một chút, lấy hết can đảm nói:“Ba ba, con có lời muốn nói với ba.”Phương Cẩm Đường nhìn xuống đống hỗn độn, thở dài nói:“Con tới đây với ba.”Ông đương nhiên biết Phương Vũ Hân cố ý, nhưng ông không muốn trách cứ Phương Vũ Hân trước mặt Phương Mộng Dao cùng Dì Lý, đành làm bộ như không biết gì.Phương Cẩm Đường mang theo Phương Mộng Dao ra ngoài hoa viên nhỏ, trên mặt đất là mặt cỏ, xung quanh có không ít các loại hoa.

Mặt cỏ bằng phẳng được đặt bốn ghế dựa, có ô che nắng, là nơi một nhà bốn người bọn họ thường ngồi nói chuyện.……Khúc Thiên Hà sau khi kéo Phương Vũ Hân vào phòng bếp, lấy cây cần tây mới cắt, đồng thời nhỏ giọng hỏi Phương Vũ Hân:“Hân Hân, con nói thật với mẹ, vì sao vừa rồi làm như vậy? Mẹ nhìn ra được, con cố ý.”Phương Vũ Hân đang rửa cà chua, nghe vậy động tác trên tay dừng lại, sau đó cô nói:“Mẹ, con không tin cô ta, ai biết cô ta có thể hay không thêm cái gì vào đồ ăn.”“Con nha,”Khúc Thiên Hà lắc lắc đầu, ngữ khí thật bất đắc dĩ,“Lần sau đừng làm như vậy biết không? Khúc Thiên Hà ta dạy con gái bụng dạ hẹp hòi như thế bao giờ!”Phương Vũ Hân gật gật đầu:“Mẹ, con đã biết.”Hai người làm đơn giản bốn món, chỉ mất hai mươi phút, thời điểm bọn họ bưng đồ ăn đi ra ngoài, Phương Mộng Dao không thấy đâu nữa.

Phương Cẩm Đường ngồi trên sô pha, mặt đất hỗn độn đã được thu dọn sạch sẽ.Phương Vũ Hân thấy như vậy hỏi:“Ba? Tiểu Dao đâu?”“Nó đã đi rồi,”Phương Cẩm Đường hiển nhiên không muốn nói thêm:“Chúng ta ăn cơm đi.”Phương Vũ Hân biết Phương Mộng Dao từ trước đến nay không có việc gì không đăng Tam Bảo Điện, ở trong phòng bếp cô nghe thấy câu nói kia, liền đoán được Phương Mộng Dao tới Phương gia không chỉ bỏ thuốc, rất có thể còn mục đích khác.

Cô nghĩ, cảm thấy Phương Mộng Dao hẳn là tới đòi tiền Phương Cẩm Đường, hơn nữa số tiền hẳn không nhỏ, bằng không cô ta không nhất thiết tự mình đi một chuyến.Phương Mộng Dao không tiếp tục nháo, ngược lại dứt khoát mà đi, hẳn là tiền đã tới tay, Phương Vũ Hân sẽ không hỏi Phương Cẩm Đường rốt cuộc cho bao nhiêu tiền, cô tin tưởng Phương Cẩm Đường sẽ có chừng mực.Bữa cơm an tĩnh cũng qua, ăn xong, Phương Cẩm Đường mới hỏi :“Hân Hân, ba ba nghe nói con ngừng kinh doanh siêu thị phải không?”Phương Vũ Hân nháy mắt nghĩ đến có người bí mật tố cáo, chuyện này Phương Cẩm Đường sớm muộn gì cũng biết, cô lười để ý xem ai tố cáo, dứt khoát gật đầu:“Ba ba, gần đây con nảy sinh ra một số ý tưởng, ba đừng hỏi ? Thời cơ chín muồi con sẽ nói cho ba.”Phương Cẩm Đường không có ý trách cứ Phương Vũ Hân, chỉ hỏi một câu vậy thôi, ông có một đôi trai gái đều thật ưu tú, đứa nào cũng có chủ kiến, tuyệt đối không làm bậy.


Vì thế ông nói:“Con đứa nhỏ này, đang kinh doanh tốt lại tạm ngưng, thôi được rồi, ba đáp ứng con không hỏi, nhưng con cũng biết mục đích mở siêu thị của nhà chúng ta, ba ba hy vọng con mau chóng cho ba ba đáp án, được không?”Cái này đương nhiên không thành vấn đề, vì thế Phương Vũ Hân nói:“Ba yên tâm, ba sẽ mau liền biết.”Cô nói xong, thấy dì Lý đã thu dọn xong mâm đồ ăn xuống phòng bếp, liền đi theo vào, hỏi bà đồ ăn cô đã làm hư, cho gọn vào hộp bảo quản thực phẩm, mang về phòng.Cô trở lại phòng liền khóa trái cửa phòng, Angela đang ăn thức ăn cho mèo ngẩng đầu kêu một tiếng mềm mại “Meo”, đi tới cọ chân cô.

Phương Vũ Hân lúc này không có tâm trạng chăm sóc Angela, cô đem hộp gỗ đỏ lấy ra, lấy ra một cái chén sạch sẽ, đem hai cái vòng tay đều bỏ vào trong chén, mở hòm thuốc, lấy nước nước sát trùng cùng băng vải băng gạc ra, lúc này mới cắt ngón tay, làm máu chảy vào trong chén.Làm như vậy, cô không xác định được rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì, nhưng vì trong mơ có lời nói của Phương Mộng Dao cùng với thái độ chấp nhất của Phương Mộng Dao đối với bộ trang sức này khiến cô chú ý, cô thà rằng mạo hiểm một lần cũng không bỏ qua.

Máu dính lên vòng tay, lúc đầu không có phản ứng, nhưng dần dần, khi máu bao phủ hết vòng tay, Phương Vũ Hân liền thấy máu trong chén bị vòng tay hút vào, tiếp theo trong đó vòng tay màu lục ý càng thêm xanh tươi ướt át, cái khác không hề có phản ứng.Ngay sau đó, cô bỗng nhiên cảm thấy thần kinh kịch liệt chấn động, cô thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.Cô cảm ứng vận mệnh đã được chú định, Phương Vũ Hân khống chế không đươc lẩm bẩm: “Thanh Mộc Linh phủ.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK