Ngày thứ mười lăm, cuối cùng Thẩm Thiệu Nham cũng đưa cô ra ngoài. Như Ý bước ra khỏi phòng tuần bộ liền trông thấy nam tử anh tuấn đứng chờ mình trong gió, cô kéo chặt áo khoác, lạnh nhạt nhìn anh.
Dọc đường không ai nói gì.
Cô chân trước vừa bước vào nhà đã tiện tay ném bình hoa về phía anh. Không đủ chuẩn nên không đáp trúng người anh mà rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa. Mảnh nhỏ lưu ly cùng nước vương vãi khắp nơi, kể cả bách hợp thơm ngát bên trong nhìn thật ngổn ngang.
Thẩm Thiệu Nham chẳng hề biến sắc nhìn cô rồi hỏi: “Em biết hết rồi?”
Phải, cô biết hết rồi.
Thẩm lão tiên sinh bị một Vương gia của tiền triều hại chết, Thẩm Thiệu Nham vì báo thù cho cha mà tìm kiếm hậu nhân của Vương phủ ở nơi nơi, cuối cùng tìm được Dục Thi, cũng biết quan hệ giữa cô ta và thiếu gia của Tần gia Bắc Kinh. Mà lúc anh tra rõ tư liệu về Tần gia, lại biết được Tần thiếu phu nhân vẫn dùng tên giả để liên hệ với mình, đóng góp cho tòa soạn báo. Vì thế mới có ngày hẹn ở quán cà phê sau đó.
Một màn lợi dụng.
Nhưng mà nếu sự tình chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi. Dư Thi nói cho cô biết, con trai của Thẩm lão tiên sinh cũng có liên quan đến phụ thân cô. Phương gia đột nhiên xảy ra biến cố không phải vì không gặp thời vận, mà là bị người khác hãm hại. Thù oán trong thời buổi loạn lạc luôn dây dưa phức tạp một cách khác thường.
Cô phải làm gì đây? Chấp nhận nghiệp của Thẩm Thiệu Nham, báo thù cho cha, giết anh ta rồi đợi bạn bè thân thích của anh ta tìm tới mình báo thù? Một vòng tuần hoàn, không ngừng không nghỉ.
Có lẽ còn chưa đợi được người khác tìm cô báo thù thì cô đã chết rồi.
Không có anh, cô phải sống thế nào?
Thẩm Thiệu Nham im lặng nhìn Như Ý, mắt lộ bi thương. Anh biết sẽ có một ngày như thế. Anh đã sớm biết.
Từ đầu tới cuối, cô đều là người vô tội, nhưng anh lại không ngừng phá hủy cuộc sống của cô. Khi còn trẻ anh đã cố chấp bức tử cha cô, hại cô mất đi sự bảo bọc của gia tộc. Sau đó anh lại mơ hồ nhận ra sự may mê của mình dành cho cô, vì kinh hoảng nên để tỏ ra là mình căm hận cô, anh đã cố ý gửi những tấm hình kia cho Tần lão thái thái, lại khiến cô bị nhà chồng đuổi đi.
Có lẽ là vì tấm hình kia, anh mới có cơ hội danh chính ngôn thuận để chăm sóc cô. Thậm chí anh còn không rõ liệu có phải là mình đã lường trước được một bước này nên mới gửi những tấm hình kia đi.
Anh nhớ tới đêm hôm sinh nhật cô, mình đứng trên ban công với Tử Khiêm, đóa hồng vừa nở dưới trăng vừa diêm dúa lại diễm lệ, nhưng mỗi một câu của Tử Khiêm đều làm cho anh cảm thấy tuyệt vọng ngày càng nhiều.
Cậu ta bình tĩnh nhìn anh, nói rõ từng từ: “Cậu đã quan tâm đến cô ấy thì nên hiểu có một số chuyện sớm muộn gì cô ấy cũng biết, đến ngày đó mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được.”
Ánh sáng trong mắt anh cứ vậy mà biến mất, từ đó anh bắt đầu trốn tránh cô.
Anh rất sợ. Bọn họ sống bên nhau càng hạnh phúc thì anh lại càng sợ hãi. Không dám nói thật chân tướng với cô, sợ sau khi cô biết sẽ rời đi, nhưng lại sợ nếu cô biết mình giấu giếm sẽ càng thêm tức giận. Quan trọng nhất chính là một khi chưa kể hết mọi chuyện cho cô, anh sẽ không có dũng khí để biểu đạt tình cảm của bản thân.
Anh biết mình không có cơ hội. Thù giết cha, lại thêm sự lừa dối suốt bảy năm đủ để khiến cô hận anh đến suốt đời. Anh siết chặt tay đến nổi cả gân xanh.
Như Ý nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Thẩm Thiệu Nham, đột nhiên hỏi: “Lần sinh nhật đó anh bị thương, là Dư Thi làm?”
Anh hít sâu, phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể phát ra tiếng: “Phải, tôi sớm đã buông bỏ báo thù, lần đó là vô tình gặp nhau trên đường. Sau đó nổi lên tranh chấp, tôi hại Tần lão phu nhân, cô ta nói tôi đâm cô ta một đao, cô ta sẽ trả lại tôi một đao, từ nay về sau không ai thiếu nợ ai. Tôi đồng ý rồi.”
Như Ý nhìn anh, bỗng nhiên giơ tay tát anh một cái. Anh không trốn, bị đánh đến nghiêng mặt sang một bên. Cô nhìn bàn tay đỏ lên, chậm rãi nói: “Em cũng không nợ gì anh, cái tát này không cần anh hoàn trả. Chúng ta từ nay về sau không ai thiếu nợ ai nữa.”
Khi nói những lời này cô đã cười, nhưng khuôn mặt tươi cười cũng không ngăn được nước mắt rơi xuống. Thẩm Thiệu Nham nhìn cô, trong mắt không biết là bi thương hay vui sướng.
Thật lâu sau, anh giang tay đem cô ôm vào trong lòng, ôm thật chặt.
Dường như không muốn buông.
* * * * *
Đêm hôm đó, Như Ý hăng hái nói muốn ăn một bữa chúc mừng đôi bên cởi bỏ khúc mắc, đồng thời bù đắp cho sinh nhật của cô. Nói tới đây cô có hơi u oán nhìn về phía anh, ám chỉ bản thân vì sai lầm của anh mà suốt sáu năm qua không có sinh nhật.
Thẩm Thiệu Nham đuối lý, vuốt mũi nói được không ngừng, ra vẻ chỉ cần em tha thứ cho tôi thì muốn cái gì cũng được.
Bữa tiệc được tổ chức trong chòi nghỉ mát, khi Như Ý thay xong quần áo bước ra, Thẩm Thiệu Nham đang nâng một chén sứ men xanh tinh xảo, tự rót tự uống. Cô đoạt lấy chén rượu của anh, ghé môi vào nhấp một ngụm, sau đó cười nói: “Nhân vật chính còn chưa tới, sao lại dám trộm uống một mình?”
Thẩm Thiệu Nham không chú ý tới lời cô nói, chỉ nhìn đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô, nghĩ đến chỗ môi cô vừa chạm vào cũng chính là chỗ mình vừa uống, tưởng tượng như vậy, anh đã cảm thấy cổ họng căng thẳng, đêm tối mát lạnh cũng có chút khô nóng.
* * * * *
Một bữa cơm mà ăn không biết vị. Như Ý cả đêm đều liên miên đùa giỡn, hoạt bát đến lạ. Thẩm Thiệu Nham bị sự đụng chạm của cô làm cho thấp thỏm không yên, hận không thể lập tức ăn xong cơm tối mang về phòng. Thật vất vả mới ăn xong, Như Ý lại đi theo anh vào phòng, nhất định phải xem quà sinh nhật mà anh chuẩn bị cho mình. Thẩm Thiệu Nham cười cười, rút ra chiếc hòm gấm từ trong tủ, đưa cho cô.
Trong hòm là một chiếc sườn xám nguyệt sắc giáng sa, Như Ý mới nhìn qua đã cảm thấy quen mắt, trầm ngâm một lát mới nhớ ra đây là bộ quần áo mà mình đã mặc vào lần đầu tiên gặp anh. Con tim chua xót, cô sụt sịt mũi, cố nén bi thương, ngẩng đầu cười tươi với anh: “Em thay cho anh xem nhé?”
Thẩm Thiệu Nham xoay lưng lại, Như Ý ở phía sau anh thay quần áo. Anh nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống, trán cũng đổ mồ hôi theo. Lúc đang cảm thấy mình ngốc không chịu được, chợt nghe thấy thanh âm mềm mại hỏi han của cô: “Anh xem em mặc như vậy có khó nhìn không?”
Anh biết mình không nên quay đầu lại, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến. Thẩm Thiệu Nham quay đầu lại, nhìn đến Như Ý tóc dài buông xõa trước gương, sườn xám xanh lơ để lộ da thịt trong suốt, nhưng nút thắt cổ áo lại không được cài cẩn thận, lộ ra một mảng da thịt trắng sáng. Còn đôi mắt to thuần khiết sáng ngời của cô đáng chớp mắt về phía anh, sâu thẳm trong đó là sự căng thẳng khó che đậy.
Thẩm Thiệu Nham cuối cùng cũng hiểu Phương Như Ý muốn làm gì. Nhìn nữ tử trước mắt cực lực che giấu nỗi thấp thỏm, anh chợt cảm thấy mình hồ đồ cả đêm thật sự có chút chậm chạp.
* * * * *
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Như Ý đang mỉm cười dựa vào ngực anh. Anh bảo cô nhắm mắt lại, Như Ý chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo xâm chiếm lấy cổ tay mình, mở mắt ra liền nhìn thấy một chiếc vòng ngọc màu trắng. Thẩm Thiệu Nham nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Đây là đồ của mẹ anh, đã muốn tặng em từ lâu.”
Như Ý tựa vào lồng ngực anh, cười rất tươi nhưng khóe mắt lại rơi lệ. Cô ôm lấy thắt lưng Thẩm Thiệu Nham, gằn từng tiếng: “Thiệu Nham, anh đi tòng quân đi.”
Thẩm Thiệu Nham không nói gì, chỉ dùng sức ôm cô thật chặt.
* * * * *
Như lời Dư Thi đã nói, trước đại nghĩa quốc gia, nhi nữ tình trường chỉ có thể gác lại một bên. Năm đó ở cửa đại viên Tần gia, bởi vì yêu, anh mới đồng ý mãi mãi không rời xa. Nhưng mà hiện giờ trước mặt lại xảy ra chuyện quan trọng hơn, khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện dùng sự chia ly để đánh đổi.
Nửa tháng sau, Phương Như Ý và Thẩm Thiệu Nham cử hành một hôn lễ đơn giản. Hai người đều là người thời đại mới, hôn lễ cũng được tổ chức theo kiểu Tây Âu. Áo cưới màu trắng, âu phục màu đen, giáo đường là nơi bọn họ thường đi, hai người tay nắm tay, dưới sự chứng kiến của cha sứ bằng lòng lập lời thề cả đời.
Sáng sớm ba ngày sau hôn lễ, Thẩm Thiệu Nham nhập ngũ, Như Ý ở bến tàu đưa tiễn anh. Bờ sông gió lớn, thổi mái tóc của cô trở nên rối bời. Thẩm Thiệu Nham dịu dàng sửa sang lại tóc cho vợ, in xuống môi một nụ hôn thật sâu, sau đó nói: “Chờ anh, anh nhất định sẽ trở về.”
Như Ý cười gật đầu: “Em sẽ chờ anh, chờ đến khi anh quay về.”
Còi hơi vang lên từng hồi, con tàu mang người chồng mới cưới của cô đi. Như Ý nhìn điểm đen trên mui tàu càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc không còn thấy nữa.
Biển hoà vào với trời xanh.
HẾT CHƯƠNG 6