Phù, ngươi có thể làm được mà Tiểu Yêu, anh em ngươi tin tưởng ngươi, cha mẹ ngươi tin tưởng ngươi, nhất định phải tìm được lạnh lùng công! Không sao đâu tiểu thụ, ngươi sẽ không phải cô đơn nơi khuê phòng nữa, mama sẽ tìm cho con bến đỗ hạnh phúc! (ง •̀ω•́)ง✧
"Ta tên Hạ Tiểu Yêu! Còn ngươi là..."
Mạc Y dù nghi hoặc không hiểu vì sao trước mắt 'thịt' lại bồng bềnh phấn hồng sắc quanh thân, hắn theo bản năng vẫn đáp,
"Mạc Y!"
"Mạc Y, ngươi trước hết có thể... buông ta ra không?" Được rồi, nàng thừa nhận nàng thích ăn đậu hủ mĩ nam, nhưng rụt rè, rụt rè a. Đây là cơ bản nhất thục nữ cần có, nàng tuy không ngực không mông không khuôn mặt nhưng phải lấy điểm phần hình tượng chứ!
"Không!" Không tốn hơi thừa lời, thập phần gãy gọn, dứt khoát, Mạc Y liền cả đường lui cũng không cho Tiểu Yêu, còn lấy hai tay ôm chặt nàng.
"A... Ngươi... ngươi đang cố giết ta a!" Thanh niên, đừng như vậy kích động, ta hiểu tấm lòng bao la rộng lớn của ta làm ngươi xúc động, nhưng không cần quá khích, gãy tấm lưng của già này mất!
"Khụ khụ, được rồi, Mạc Y, ngươi có thể bỏ ra nàng ấy, nàng sẽ sợ ngươi đấy!" Từ nãy đến giờ vẫn bị bỏ qua một bên Nặc Ân mới lên tiếng, thực sự là sự tồn tại của hắn quá thấp không, sống sờ sờ ở đây mà hai người kia cứ liếc mắt đưa tình ngay giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?
Mạc Y chậm chạp chuyển con mắt của mình đến người Nặc Ân,
"Đây là gì vậy?"
...
Này này, mĩ nam, ngươi ta giống nhau, trước sau như một, không tì vết nhá, làm gì khinh người quá đáng vậy, ta cũng là người a! Tiểu Yêu trong đầu gào rú. Như biết được Tiểu Yêu trong đầu suy nghĩ, Mạc Y liền quay đầu lại, trong suốt con ngươi phản chiếu hình bóng nàng, như muốn câu hồn đoạt phách...
Tiểu Yêu: Aaa! Nam thần, nam thần, ta là fan não tàn của ngươi a! ///◇