Chỉ có cô, chỉ có cô đứng trong đó, đứng trong căn phòng tối rừng rực ánh lửa, nhìn ngọn lửa dữ dần dần thiêu đốt bốn bức tường, cô mỉm cười, vô thanh, bất động.
Trong tay, cô cầm một lưỡi dao sắc bén vô song: Băng Tuyết Thiết.
“Trong đó có người không? Mau ra đi! Phòng sắp sập rồi!”
Cô nghe thấy tiếng kêu gọi lo lắng của những người dập lửa bên ngoài, rồi, cô hé cười.
Đã mười một ngày rồi...
Thiếu chủ, sẽ không quay lại nữa.
“Mười ngày sau, nếu ta chưa trở về, cô hãy đi tìm Dư tổng quản, bảo ông ấy an bài cho cô một công việc mới. Sau đó ---- đem những đồ mà ta đã dùng qua, đốt hết đi. Không được để tay của những kẻ đó làm dơ bẩn...”
Vậy thì, cứ đốt hết đi... thiếu chủ.
Khi nhìn thấy ngọn lửa liếm vào vạt áo xanh của mình, cô bỗng mỉm cười -----
Kỳ thực, thế này là tốt nhất rồi... Nếu không, đôi khi cô cũng không dám tưởng tượng, sau này sẽ ra sao.
Băng Tuyết Thiết nhè nhẹ gõ lên chiếc đàn cổ bị cháy trên bàn dài, thanh y nữ tử nở nụ cười xa xăm, thấp giọng hát:
“Tạ gia đình viện tàn canh lập,
Yến túc điêu lương, nguyệt độ ngân tường.
Bất biện hoa tùng na biện hương?
Thử tình dĩ tự thành truy ức,
Linh lạc uyên ương, vũ hiết vi lương.
Thập nhất niên tiền mộng nhất trường”.
(Bản dịch thơ của hieusol - Tàng Th ư Viện:
Đình viện Tạ gia đứng tàn sương
Yến mỏi nghỉ chân đậu mé rường
Bóng đổ trăng soi tường dát bạc
Khóm hoa nào lặng tỏa mùi hương
Chữ tình thuở ấy nên hồi ức
Uyên ương lẻ cánh, mưa lạnh vương
Mười một năm dài nay đã dứt
Cơn mộng tan theo nỗi đoạn trường.)
“Cha, hình như U Thảo còn ở trong!” Ngoài cửa, nhị thiếu gia Uyên Khanh chợt kêu lên, dù sao cũng là nguời tập võ, người thường không thể so sánh, chàng ẩn ước nghe thấy có tiếng ca khẽ của nữ tử trong biển lửa.
Chàng muốn xông vào, nhưng bị phụ thân giơ tay cản: “Không có ai, bên trong không có ai! Biết chưa?”
“Nhưng...” Thiếu Khanh không phục, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt không thể phản kháng của phụ thân, sự lăng lệ đó, hung tợn đó gần như là độc ác! Chàng hốt nhiên cảm thấy trái tim lạnh buốt, không dám nói gì thêm.
“Căn phòng bất tường này, cháy rồi thì thôi...” Xua xua tay, ngăn đám hạ nhân đang nỗ lực dập tắt đám cháy, chủ nhân Đỉnh Kiếm các khí định thần nhàn dặn dò, ánh mắt xót thương và bất lực: “Thiếu Uyên điên mất rồi, tự tiện đi giết Phương đại hiệp, còn giết Lạc Dương thần y Mặc Nhất Tâm nữa... Ôi, hài tử này, tại sao lại phải hứng chịu căn bệnh như vậy chứ?”
Nhắc đến đại nhi tử của mình, các chủ lắc lắc đầu, không biết phải làm sao.
“Cha, đại ca, đại ca thật sự... điên rồi ư?” Thiếu Khanh không dám tin hỏi.
Phụ thân nhìn đứa con thứ, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Ngay cả A Tú nó cũng muốn vô lễ cưỡng chiếm, con còn cho rằng đại ca con không điên sao? --- Chẳng lẽ con muốn ta thừa nhận, những lời ta nói với Thiếu Uyên lúc đó hữu hiệu, hả?”
Thiếu Khanh sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ, cuối cùng, cúi đầu, không nói gì: “Có lẽ... có lẽ vậy, đại ca, điên rồi”.
“Rắc rắc rắc!”
Trong đám lửa dữ, trụ nhà chính rốt cuộc đã bị thiêu gãy, cả tảng ập xuống, mái hiên lợp đôi tức khắc thấp đi một đoạn.
“Nhìn kìa, nhìn kìa! Phi tiên, phi tiên!”
Đột nhiên, đám hạ nhân dấy lên hỗn loạn, lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên bầu trời có bạch quang xẹt qua như tia chớp, phảng phất như bị một bàn tay vô hình gạt đẩy, những nơi bóng trắng đi qua, ngọn lửa đua nhau dạt sang hai bên!
Chúng nhân chưa kịp nhìn kỹ, thân bạch y đó đã biến mất trong biển lửa hừng hực.
“Cha... đại ca! Đại ca về phải không?”
Nhìn thấy cảnh tượng phi thường đó, Thiếu Khanh run giọng hỏi, ngữ khí không biết là mừng hay lo.
Sắc mặt Tạ lão gia đột nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng, không rời mắt khỏi đám lửa như lâm phải đại địch.
Ông liền phân phó tâm phúc xung quanh: “Mau truyền bốn vị trưởng lão và hai vị hộ pháp của Đỉnh Kiếm các! Nói với họ - thời khắc cuối cùng đến rồi, hành động theo kế hoạch!”
Mười một năm như giấc mộng...
Từ khi tỷ tỷ mất, cô đã cảm thấy cuộc sống là một giấc mộng... trong đêm, một giấc mộng mãi mãi không thể tỉnh dậy.
Xung quanh cô, vĩnh viễn chỉ có thi thể, máu tanh, và tử vong...
Duy nhất chân thực, là nam tử trẻ tuổi quỷ dị như yêu ma đó. Sau khi đã quen nhìn sự vật trong bóng tối, hằng đêm, cô quan sát y làm những việc không tên.
Nhìn y cười lớn, giết người, ghim thi thể lên vách tường...
Nhìn y ngâm thơ dưới ánh trăng, ca vang, nhảy múa...
Cứ như thế, riết rồi đến người có lá gan nhỏ như cô cũng coi tử vong như vô vật.
Nhiều khi, cô còn cảm thấy, con người này cũng là hư ảo -------
Đêm đó, khi trông thấy y quỳ trên mặt đất khóc ròng, lần đầu tiên, cô có cảm giác y chân thực.
Là con người, còn sống, có máu thịt.
Rồi, cô biết thiếu chủ không điên. Y biết mình đang làm gì, nhưng không dừng lại được mà thôi...
Bao năm nay, ở bên hắn suốt, nội tâm của cô cũng dần mất tự chủ, bị bóng tối hấp dẫn rồi chăng?
Vậy đấy, cô không thích nhìn thấy trời sáng.
Tuy mắt không thấy y, nhưng biết là y đang ở một chỗ nào đó trong bóng tối, vì vậy, cô yên tâm.
Dù ở trong đêm tối, cô vẫn có thể nhìn thấy tỷ tỷ mười ba tuổi của mình đứng trong góc phòng, nhìn cô bi ai mà không giúp gì được, khuôn mặt méo mó, đầu cúi thấp ---- như một đóa hoa trắng nhỏ hé nụ trong lặng im.
Tỷ tỷ... tỷ tỷ... muội sẽ không quên đâu. Y bây giờ, sẽ không thể giết người được nữa...
Thế này, là kết cục tốt nhất rồi chứ?
Ngẩn ngơ ngẩng đầu, khi thấy những mảng gỗ to bốc cháy rợp trời, cô thở dài trong lòng một lượt, mắt khép lại.
“Cô định làm gì đấy?!”
Đột nhiên, cô nhìn thấy lửa nóng trên đỉnh đầu tản ra, tựa như khói lửa lũ lượt rải xuống bên người, cô còn chưa minh bạch chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đến khi hồi thần, cúi đầu đã thấy căn phòng cháy nằm dưới chân mình.
Tiếng gió vù vù bên tai, người cô đã bay bổng giữa không trung.
Là mơ sao? Là ảo mộng sao?
“Ai bảo cô tự thiêu? Đúng là điên!”
Thanh âm trước giờ chỉ nghe thấy trong đêm tối, giờ đây vang sát bên tai sao mà chân thực đến vậy, pha lẫn lãnh ý và ảo não, sau đó, thân thể cô bỗng nhiên trầm xuống, rơi nhanh như bay. Cô theo ý thức vươn tay, ôm cứng người bên hông.
“Thiếu chủ? Đúng là người sao? Thiếu chủ!”
Bản thân cô cũng không ngờ rằng, thanh âm của cô, có thể chan chứa mừng vui nhường ấy. Con nguời này, lần đầu tiên, chân chân thực thực, gần trong gang tấc, tuyệt không phải chỉ là chiếc bóng và thanh âm trong đêm.
Giọng nói còn chưa dứt, cô đã bị y ôm ngang người, đáp xuống một cái sân khác cách đám cháy mười mấy trượng.
Đám bộc nhân ồ lên kinh ngạc, nhìn hai người từ trên trời giáng xuống tưởng như yêu quái.
“Ta về rồi...” Y cúi đầu, nhìn cô, nói.
Nửa tháng không gặp, sắc mặt thiếu chủ càng thêm tái xanh, y trầm mặc, chăm chú nhìn người thị nữ duy nhất của mình, sâu trong đôi mắt là nét ảm đạm và điên cuồng gần như ngoài tầm kiểm soát, phảng phất như một con dã thú nghiến răng nhẫn nhịn cơn thống khổ.
Soi vào đôi mắt y, U Thảo cảm thấy trong đó ẩn tàng một thanh kiếm đúc bằng hàn băng. Cô bất giác gục đầu, nhưng Thiếu Uyên đã lấy tay nâng cằm cô lên. Khi tay y tiếp xúc với da thịt cô, cô không khỏi rùng mình, lần đầu tiên cô chú ý đến lớp da trắng toát như ngọc chắc của y.
Mí mắt cô cụp xuống, mặc cho y ngưng thị trên khuôn mặt mình, hốt nhiên, cô nghe thấy y hỏi: “Cô, đang chờ ta à?”
U Thảo gật đầu, ngẫm nghĩ, bỗng lại lắc đầu: “Tôi... muốn đi tìm thiếu chủ”.
Muốn đi tìm y... do đó, cô mới ở trong biển lửa.
“Đúng là điên rồi”. Y gắt, nhưng sâu trong mắt lại ánh lên tia sáng khác thường, chợt y cười khẽ, “Xem ra, đúng là do phục thị ta quá lâu rồi...”
Bỗng thấy hơi nóng mặt, cô nghĩ chắc tại trận cháy vừa rồi. Ngước lên nhìn y, hốt nhiên, mục quang quét qua, cô lại nhìn thấy trong ngọn lửa rực cháy đằng kia, có một cô bé mặc bạch y, lặng lẽ cười với cô, như một đóa hoa trắng nở trong góc phòng u ám ------
Tỷ tỷ.
Nỗi bi thương không tên như lưỡi đao ngoan độc cắt xuống, cô thụt lùi một bước như điện giật tránh khỏi gần