"Anh ở lại công ty thảo luận hợp đồng với Giản Nhu nên mới về trễ." Trịnh Khải vừa đi vừa cởi áo vest bên ngoài ra rồi sau đó tháo luôn cả cà vạt kèm một vài cúc áo ở trên cùng.
"Anh có vẻ thân với Giản Nhu quá nhỉ?" Nhã Phương đang bày thức ăn ra bàn. Truyện Tiên Hiệp
"Em ghen hả?"
"Giản Nhu là người anh chọn, tại sao tôi phải ghen chứ?" Nhã Phương tỏ ra thật bình thản.
"Em nghe anh nói, năm đó anh xin lỗi vì đã bỏ rơi em nhưng thật sự bất đắc dĩ anh mới làm như vậy." Trịnh Khải dường như đã quá mệt mỏi với những công việc ở công ty rồi, giọng nói yếu hẳn đi, nét mặt cũng hiện rõ lên hai chữ mệt mỏi rồi vậy mà về đến nhà lại gặp thêm chuyện hiểu lầm cứ kéo dài không có hồi kết này nữa. Chẳng lẽ Hứa Nhã Phương không còn quan tâm đến anh nữa sao?
"Chuyện bất đắc dĩ gì khiến anh khó nói lắm à?" Nhã Phương cố tình hỏi như vậy nhưng cô thừa biết sự thật đằng sau nó là gì rồi.
Tại thời điểm này, ngoài câu nói xin lỗi ra Trịnh Khải còn nói được câu gì nữa chứ. Giúp đỡ Hàn Uyên trong âm thầm là lựa chọn của anh nhưng làm tổn thương người anh yêu là anh sai. Hối hận vì việc làm ngu ngốc của mình năm xưa có phải là đã muộn rồi không?
"Giá như lúc đó anh có cách giải quyết khác thì anh đã không làm em bị tổn thương rồi." Giọng nói của Trịnh Khải càng lúc càng thốt không ra hơi.
"Chúng ta kết hôn đi." Tự nhiên Nhã Phương ra quyết định đột ngột, khiến cho Trịnh Khải giật mình hoảng hồn, anh không biết là cô đang nói chơi hay nói thiệt nữa, mấy tiếng trước chẳng phải còn ghét anh đến tận xương tủy sao, bây giờ thì lại muốn kết hôn, ngay đến nhà của anh cô còn không muốn ở nữa kia mà. Đến lượt một mớ câu hỏi lại quanh quẩn trong đầu của Trịnh Khải ngay lúc này.
"Tôi đã biết chuyện anh âm thầm giúp đỡ cho ba của tôi rồi, lúc trước là tôi đã hiểu lầm anh cho nên hôm nay tôi mới đích thân đi siêu thị mua đồ về nấu cho anh ăn nè." Nhã Phương tỏ vẻ không quan tâm nhưng thật chất lại rất quan tâm đến Trịnh Khải.
Anh cười, "Em đâu cần phải làm như vậy, chúng ta có thể cùng ra nhà hàng ăn mà."
"Đúng thật đồ ăn ở nhà hàng rất ngon nhưng anh vẫn thích ăn đồ ăn của mẹ nấu hơn không phải sao? Anh thích ăn đồ ăn nhà làm mà, đây là nghĩ vụ của em, sau này em sẽ nấu ăn cho anh."
"Thế em sẽ bỏ ý định rời khỏi đây có đúng không?"
"Để xem thái độ của anh sao đã, rửa tay đi rồi vào ăn cơm."
Trịnh Khải nở một nụ cười đầy mãn nguyện, "Anh nghĩ em nên quyết định khi đã sẵn sàng, em yên tâm anh sẽ chờ em mà."
"Anh nghĩ em chưa đủ sẵn sàng à? Em có chuẩn bị rượu đây, chúng ta uống cho sự khởi đầu của một mối quan hệ mới nào." Nhã Phương đưa ky rượu cho Trịnh Khải
"Mời em." Họ cụng ly nhau và cùng uống hết một hớp.
Ủa không phải anh đang mệt sao Trịnh Khải? Nghe kết hôn với Hứa Nhã Phương một cái là sao anh khỏe lên liền vậy? Cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc trong Trịnh Khải đang to lớn như thế nào, anh không cần phải giải thích với cô nữa. Anh cũng không cần phải nhọc lòng bởi vì bây giờ tất cả mọi chuyện đã có vợ của anh xử lý hết rồi. Nhưng mà tại sao Giản Nhu lại cứ thích nhắm vào Trịnh Khải thế, không lẽ cô nàng này cũng có tình cảm với anh sao?
Họ vừa ăn vừa uống rượu vừa trò chuyện từ xa xưa cho đến bây giờ, vừa ôn lại chuyện cũ vừa giải quyết những mâu thuẫn hiểu lầm. Vừa nói vừa uống như vậy đến nỗi say lúc nào không hay.
"Anh say rồi kìa." Nhã Phương nhìn thẳng vào mặt của Trịnh Khải, cười đùa.
"Em có thể gọi tên anh một lần nữa có được không?"
"Trịnh Khải?"
"Không phải, là cái tên mà lúc nhỏ em rất thích gọi anh đó."
"Hàn.. Khải.. Nguyên." Vừa dứt câu Trịnh Khải đã lao tới hôn vào đôi môi đầy căng mọng còn đọng lại vài giọt rượu trên đó, vị ngọt vị đắng hòa nguyện vào nhau.
"Anh có nhớ em không?" Nhã Phương bất giác hỏi. Nếu không hỏi, chắc chắn cô cũng thừa biết anh rất nhớ cô mà.
"Anh chưa bao giờ ngừng nhớ em hết Hàn Uyên à." Sự cuồng nhiệt của hai bên đã đạt đến cực điểm, chỉ một lát sau, quần áo của họ đã được cởi sạch trên giường.
Sáng hôm sau, những tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu rọi vào gương mặt điển trai của Trịnh Khải làm anh nhíu mày, anh tỉnh dậy nhưng không thấy Nhã Phương đâu. Anh lò mò xuống khỏi giường đi ra ngoài tìm cô ngay.
"A Khải, anh dậy rồi à?" Nhã Phương hớn hở khi nhìn thấy Trịnh Khải.
"Sao em dậy sớm thế?" Anh đây vẫn còn ngái ngủ.
"Hôm nay khánh thành công ty con, anh không quên đó chứ?" Cô vẫn đang tất bận chuẩn bị đồ ăn.
"Anh nhớ mà, anh đã dời thời gian lại rồi, hai tiếng nữa." Trịnh Khải đi lại tủ lạnh lấy nước uống.
"Sao anh lại dời?" Nhã Phương ngạc nhiên.
"Bởi vì anh cũng muốn em có thời gian đến để tham dự, anh biết em rất bận rộn với cửa hàng thời trang nhưng mà anh đã hỏi trợ lý của em rồi, cô ấy nói sáng nay từ chín giờ đến mười hai giờ trưa em không có bận công việc gì hết." Trịnh Khải thật chu đáo, anh đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa.
"Nếu anh đích thân mời cho dù có bận rộn em vẫn sẽ tham dự."
"Thế bây giờ em đã sẵn sàng chưa? Anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, anh đích thân mời em đến làm vợ của anh đây." Trịnh Khải cầm hai cuốn sổ hộ khẩu giơ lên.
"Không lẽ anh lấy sổ hộ khẩu của em luôn rồi sao?" Cô ngạc nhiên.
"Ba của em đã đưa cho anh từ lâu rồi." Trịnh Khải hớn hở.
"Cái gì? Sao ba em nỡ lòng nào bán đứng em chứ." Nhã Phương tỏ vẽ buồn bã.
"Thôi được rồi mà, em đừng trách ba, em không thấy anh rất đáng tin sao, cho nên ba mới tin tưởng gửi gắm em cho anh."
"Mình đi thôi anh, đi liền đi em nôn quá."
Trịnh Khải đã lái xe chở Nhã Phương đi hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn, bầu trời hôm ấy không còn màu xanh nữa mà đã biến thành màu hồng rồi. Ngày hôm đó đột nhiên trở nên đẹp một cách lạ thường, không khí dễ chịu, hoa hai bên đường dường như cũng nở đẹp hơn mọi ngày. Đó là trong khoảng không gian của hai vợ chồng bọn họ thôi, còn ở ngoài kia mọi chuyện vẫn diễn ra hết sức bình thường như mọi ngày. Vẫn thức dậy đi làm kiếm tiền và tự hỏi trưa nay nên ăn món gì đây?
Nhã Phương rất vui, suốt ngày cô cầm tờ giấy đăng ký kết hôn ngắm nhìn mãi rồi tự cười tủm tỉm.